Đêm hôm ấy, mấy ngàn người lặng lẽ rời khỏi Lưỡng Yến Sơn, tiến thẳng đến thành Thanh Châu.
Binh lính canh gác trên cửa thành khoanh tay dựa vào tường, ngáp dài. Tình
hình chiến sự cách nơi này rất xa, Thanh Châu là thủ phủ của vùng Trung
Nguyên, bất luận phương nam hay phương bắc đánh nhau thì nơi này vẫn ít
chịu ảnh hưởng, quan binh canh giữ cửa thành sớm đã quen lười nhác khi
đêm về.
Lúc mười mấy cái móc sắt được quăng lên tường đã làm một
tên lính tỉnh giấc, hắn mơ màng nhìn xuống tường thành, còn chưa nhìn rõ tình hình thì một mũi tên chuẩn xác phóng thẳng tới lấy đi tính mạng
của hắn.
Tên lính kia gục xuống lỗ châu mai trên tường thành, máu từ cổ họng hắn chảy xuống đất, người bên dưới thì bám vào dây thừng leo lên.
Đao sắc cắt ngang cổ họng, lưỡi đao nhuốm máu tươi, trên
thành không ngừng có thi thể của quan binh ngã xuống, một tiếng hét chói tai vang lên giữa màn đêm Thanh Châu: “Có kẻ tấn công thành!”
Tiếng trống vội vã trên cổng thành vừa vang lên, những chậu lửa đặt cách nhau vài mét trên tường thành đồng loạt cháy rực lên, sáng như ban ngày.
Những tướng sĩ giữ thành đồng loạt ùa ra, như bầy ong vỡ tổ leo lên cổng
thành. Mười mấy cao thủ vịn dây thừng leo lên cổng thành cố gắng đi
xuống, muốn mở cổng thành nhưng thật sự rất gian nan.
Những cao
thủ có thể vịn dây thừng leo lên cổng thành rất ít ỏi, Sở Thừa Tắc và
Lâm Nghiêu đích thân hành động, lại có thêm hai tên hộ pháp lực lưỡng là Vương Bưu và Triệu Quỳ hai bên nên họ có thể đánh thẳng đến cổng thành. Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu yểm trợ cho Vương Bưu và Triệu Quỳ hợp sức mở cánh cổng thành nặng trịch ra.
Những người ở bên ngoài chờ lúc
này hô hào xông vào, đánh nhau với quan binh bên trong thành. Số người
giữ cổng thành có hạn nên nhanh chóng bị đội quân không có danh hiệu,
không rõ lai lịch này lấn át.
Số quân lính còn lại trong thành
Thành Châu nghe tin vội tập trung trong thành để nghênh chiến, nhưng thủ lĩnh lại là một quan văn mặc áo nho sĩ, thân hình gầy gò. Tuy nhiên ông ta vẫn lớn tiếng quát: “Bọn đạo tặc từ đâu ra, dám xâm phạm vào đất
Thanh Châu của ta?”
Lâm Nghiêu từ xa đứng nhìn, thì thầm với Sở
Thừa Tắc. “Xem ra thành Thanh Châu này thật sự không có người nữa rồi,
một quan văn lại đi đảm đương nhiệm vụ của võ tướng!”
Đám tàn quân cản đường này nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn người, chỉ cần ra lệnh một tiếng là họ có thể đè bẹp bên kia.
Sở Thừa Tắc nhìn tên quan văn gầy gò đứng ngay vị trí tiên phong, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Vị quan văn này tên là Tống Hạc Khanh, là bạn thâm giao của Tần Quốc Công, vốn làm việc ở Ngự sử đài. Tính ra thái tử có thể cưới được con gái Tần gia cũng một phần là do ông ta.
Tống Hạc Khanh chính trực đến
mức cứng nhắc, không muốn qua lại với người khác, quan viên từ lớn đến
nhỏ trong triều, hễ làm sai đều bị ông ta vạch tội. Lúc Sở Dương Đế còn
trị vì, không quan tâm triều chính, chỉ một lòng luyện đan cầu thuốc
trường sinh, ông ta dâng tấu chương vạch tối, mắng Sở Dương Đế tối tăm
mặt mũi.
Sở Dương Đế thịnh nộ muốn xử tử ông ta, Tần Quốc Công
không tiếc chọc giận hoàng đế để bảo vệ Tống Hạc Khanh một mạng, vì thế
ông ta mới đến làm huyện lệnh ở một huyện nhỏ tại Thanh Châu này.
Lúc thái tử đề nghị cưới con gái Tần gia, con gái lớn có thể dùng lý do đã
có hôn ước để từ chối, thái tử vì ép Tần Tranh gả vào Đông Cung tiếp tục đòi cưới con gái nhỏ, nếu Tần Quốc Công còn từ chối chính là không coi
hoàng gia ra gì, lại đắc tội với hoàng đế lần nữa, vì thế mới có chuyện
thái tử phi từ hôn, gả vào Đông Cung.
Lần này Tống Hạc Khanh được điều đến thành Thanh Châu là vì sau khi tri phủ chết đi, ông ta tạm thời thay thế.
Sở Thừa Tắc nói với những người đằng sau: “Các ngươi đợi ở đây trước đã, để ta lên đó đàm phán với ông ta.”