Lúc Sở Thừa Tắc về đến nhà, Tần Tranh vẫn đang chiến đấu với bộ áo giáp
kia. Vì bông nén quá chặt, luồn kim quá rất khó, may lâu, ngón cái và
ngón trỏ cầm kim của cô cũng nóng rát, tuy nhiên tin tốt là đã đến giai
đoạn cuối rồi.
Lư thẩm may rất nhanh, đã làm được hai chiếc, đưa sang cho Vương Bưu và Lâm Nghiêu.
Tần Tranh may xong mũi cuối cùng, thắt một vòng chỉ rồi cầm chiếc áo giáp
lên ngắm nghía. Cô vốn định thưởng thức thành quả lao động của mình,
không ngờ vừa ngước đầu lên bèn nhìn thấy Sở Thừa Tắc đứng ngoài cửa,
không biết đã nhìn cô bao lâu.
Tần Tranh giả vờ thản nhiên đặt chiếc áo giáo xuống, hỏi: “Chàng về khi nào vậy, sao không lên tiếng?”
Sở Thừa Tắc khẽ mỉm cười. “Vừa về thôi.”
Không biết có phải Tần Tranh nhìn lầm không mà cứ cảm thấy ánh mắt y nhìn
mình có chứa thêm vẻ gì đó khác thường so với bình thường.
Cô
liếc nhìn thành quả cả buổi chiều của mình, biết áo mình may rất xấu
nhưng được cái nén khá nhiều bông, có thể giảm chấn thương, tăng khả
năng bảo vệ, rất hữu dụng!
Cô tự nhiên vẫy Sở Thừa Tắc qua.
“Chàng thử xem có vừa không. Tuy không đẹp lắm nhưng chiến trường đao
kiếm không có mắt, an toàn là quan trọng nhất, nếu không đẹp thì chàng
cứ mặc bên trong, không ai thấy đâu…”
Những lời phía sau, Tần
Tranh không có cơ hội nói tiếp. Một tay cô còn kéo cánh tay y chuẩn bị
bảo y thử áo nhưng Sở Thừa Tắc lại đột nhiên giữ đầu cô, bất ngờ hôn lên môi cô.
Không dịu dàng cho lắm.
Tần Tranh ngây người, cảm nhận được sự càn quét trong khoang miệng, hàng mi dài cũng khẽ rung rung.
Có lẽ vì cô giống như một con ngốc, không hề phản ứng lại nên Sở Thừa Tắc
dừng lại, lùi lại tạo một khoảng cách, nói với hơi thở không ổn định.
“Nhắm mắt lại.”
Tần Tranh vẫn còn nghĩ đến chiếc áo mình đã nỗ lực may vá cả chiều nay. “Chàng thử trước…”
Sở Thừa Tắc áp sát tới, Tần Tranh vô thức thối lui, lưng tựa vào chiếc tủ
trong góc. Sở Thừa Tắc đưa tay che mắt cô, nâng cằm cô lên rồi cúi đầu
hôn tiếp.
Tịch dương nhuộm đỏ nửa bầu trời, một tia nắng chiếu
xiên qua cửa sổ. Bàn tay che mắt Tần Tranh dần đưa xuống nắm cổ tay cô,
thân hình cao lớn của y cúi xuống bao phủ cô trong vùng tối.
Tần Tranh tưởng rằng y đột nhiên trở nên khác thường như thế là vì cô may áo giáp cho y, thầm nghĩ hóa ra y cũng dễ dụ quá.
Cảm nhận được y vùi đầu vào cổ mình, thở hổn hển, cô còn có ý tốt đưa tay
vỗ lưng y, ngượng ngùng nói: “Khả năng may vá của thiếp không tốt lắm,
chiếc áo giáp này chàng mặc đỡ đi, dù gì sau này cũng phải đổi sang khôi giáp.”
Hiện nay điều kiện trên núi có hạn nên mới dùng giáp bông, đợi họ chiếm được thành Thanh Châu, ai còn mặc áo bông nữa chứ.
Sở Thừa Tắc thấy cô vẫn chấp nhất chuyện áo giáp thì cụp mắt, cắn một cái không mạnh không nhẹ lên vai cô.
Tần Tranh bị đau, “á” lên một tiếng, đẩy y ra nhưng không đẩy được bèn lầu bầu: “Tự nhiên đi cắn người ta.”
Cô nói với giọng nũng nịu mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Hàng mi dài và rậm cong lên rất đẹp, bên dưới là đôi mắt trong như vừa
được nước giội rửa lườm y nhưng lại không biết dáng vẻ ấy càng thêm
khiêu gợi.
Sở Thừa Tắc lùi lại một bước để nhìn cô, hơi thở vốn đã ổn định lại bỗng trở nên hỗn loạn.
Y đã nắm bắt được tính cách của cô. Những chuyện khác cô rất thông minh
nhanh nhạy nhưng trong chuyện tình cảm thì lại hơi ngốc nghếch, vậy mà
nhiều khi còn cố tình giả vờ như mình điềm tĩnh, tự nhiên lắm vậy.
Rõ ràng không hề có kinh nghiệm gì, sợ bị nhìn thấu nên phải tỏ ra mình rất am hiểu việc đời.
Y cắn mạnh thế nào, trong lòng y biết rõ, nghe cô lầu bầu bèn xoa xoa cho cô, tuy nhiên lúc lên tiếng thì giọng hơi khàn khàn. “Bị người ta đặt
điều thị phi, thấy ấm ức mà sao không nói với ta?”
Sau khi hỏi
Vương đại nương những chuyện xảy ra tại Vương gia hôm nay, ngẫm nghĩ
nguyên nhân cô buồn bực không vui, y đoán cô bị những lời của Vương Tú
làm phiền lòng.
Phía bên kia, y đã nhờ Vương đại nương giải
quyết, tuy nhiên phía Tần Tranh, đúng là y xử lý không tốt lắm. Sau khi
đón cô về sơn trại, y chưa từng chủ động hỏi cô lúc ở ổ thủy tặc và chỗ
Thẩm Ngạn Chi đã xảy ra chuyện gì, y cứ nghĩ như thế là tôn trọng cô
nhưng nếu từ góc độ của cô mà nghĩ, há chẳng phải y nhận định chuyện gì
đó xảy ra nên mới không muốn nhắc lại ư.
Những lời của Vương Tú vừa cay nghiệt vừa khó nghe.
Tần Tranh nghe thế thì ngước mắt nhìn y với vẻ ngạc nhiên. “Chàng đi hỏi Vương đại nương à?”
Sở Thừa Tắc không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận. Y dắt cô đến ngồi
xuống chiếc ghế trúc bên cửa sổ. “Nàng bị thủy tặc bắt đi, ta không hỏi
nàng những chuyện xảy ra ở Bàn Long Câu không phải vì ta không muốn hỏi, mà vì đêm đó ta dẫn người đến tìm, biết nàng và Lâm Nghiêu đã đánh ngất tên thủy tặc gác cửa và bỏ trốn.”
Tần Tranh ngạc nhiên hỏi: “Đêm đó chàng cũng ở Bàn Long Câu à?”