Thảo nào mà lúc hắn lôi kéo y gia nhập sơn trại, y có thể nói ra những lời như “phong hầu phong tướng, lưu danh sử sách”.
Nhưng người ta đồn rằng thái tử triều trước ngu muội vô dụng, trên triều đình không có năng lực gì, lại ham mê tửu sắc. Lâm Nghiêu cảm thấy người đó
hoàn toàn không khớp với người trước mặt.
Cũng chính vì Sở Thừa
Tắc quá khác với lời đồn, Tần Tranh ngoại trừ dung mạo xinh đẹp ra còn
biết xây cầu làm ngói, hoàn toàn không giống một thái tử phi nên dù biết quan phủ truy nã họ, Lâm Nghiêu cũng không liên tưởng đến phu thê họ
chính là thái tử và thái tử phi chạy từ Đông Cung ra.
Lâm Nghiêu nhìn chằm chằm vào Sở Thừa Tắc, đợi y hồi đáp.
Thái độ của Sở Thừa Tắc rất bình thản. “Trước mắt, thân phận của ta không
tiện công khai. Đợi chiếm được thành Thanh Châu rồi hãy công bố cũng
không muộn.”
Lâm Nghiêu cảm thấy lưỡi mình líu lại, không nói
được nữa, nhất thời chân tay luống cuống không biết đặt vào đâu, da gà
nổi khắp người. Hắn cố nén hành động xoa cánh tay, hỏi: “Trình… quân sư
lúc nãy nói sắp có trận chiến lớn phải đánh với quan phủ, là chuẩn bị
xuống hang Yến khai chiến với quan binh dưới núi à?”
Sau khi biết được thân phận thật sự của Sở Thừa Tắc, Lâm Nghiêu không dám xưng huynh gọi đệ với y nữa.
“Trại chủ không cần câu thúc, chỉ là một từ xưng hô thôi mà, mọi thứ cứ như
cũ đi.” Sở Thừa Tắc nói xong, đưa tay chỉ vào tấm bản đồ trước mặt Lâm
Nghiêu. “Quan binh đến diệt cướp sẽ không rút lui toàn bộ khỏi Lưỡng Yến Sơn. Quan phủ muốn vây khốn bọn ta trên này, vậy ta cứ để một ngọn núi
trống không cho chúng canh giữ. Người của quan phủ đều phái đến Lưỡng
Yến Sơn rồi, vậy lớp phòng thủ trong thành Thanh Châu sẽ rất mỏng manh.
Chiếm được thành Thanh Châu là chiếm được kho lương của Thanh Châu rồi.”
Sau khi lệnh điều binh của triều đình ban xuống, nhiều nhất
quan phủ cũng chỉ có thể để lại một vạn quân bao vây Lưỡng Yến Sơn. Đợi
họ chiếm được thành Thanh Châu, cắt đứt lương thảo của quan binh, vậy
một van tinh binh kia muốn quay lại chiếm thành Thanh Châu cũng là vô
vọng.
Hiện nay, phía nam có Hoài Dương Vương phân chia một phần
binh lực của triều đình, Liên Khâm Hầu ở phía bắc cũng không phải kẻ dễ
chơi, Lý Tín vừa thiết kế Liên Khâm Hầu xong, lúc này chắc chắn sẽ không dám điều binh đến thu phục Thanh Châu về, đây là cơ hội tuyệt hảo để họ dùng Thanh Châu làm cứ điểm nuôi quân lớn mạnh lên.
Lâm Nghiêu
trước nay vẫn tin tưởng tuyệt đối vào việc bày binh bố trận của Sở Thừa
Tắc, nghe xong lập tức gật đầu. “Lúc nào hành động để ta đi sắp xếp.”
Sở Thừa Tắc đáp: “Đợi quan binh dưới núi được điều đi một đêm hẵng xuống
núi. Sau khi vào thành Thanh Châu, không được cướp bóc tài sản của bách
tính trong thành, kẻ làm trái lập tức xử trảm.”
Lâm Nghiêu biết
hành động này là để thu phục sự ủng hộ của người dân đối với đội quân
của mình, bởi vì bách tính không muốn lại có thêm một đạo quân dựa vào
giết chóc cướp bóc để đánh vào kinh thành như Lý Tín.
Hắn tán đồng. “Mấy ngày nay chúng ta đã tạo được uy tín rồi, không sợ họ không nghe theo.”
Sau đó Lâm Nghiêu lại liếc nhìn Sở Thừa Tắc. “Đồ của bách tính không được cướp, vậy đồ của quan phủ có cướp được không?”
Sở Thừa Tắc không nói chuyện, Lâm Nghiêu cười gượng vài tiếng. “Chẳng phải chúng ta không có tiền nuôi binh sao, tơ lụa bán được đều đổi thành
lương thảo rồi. Nếu quan phủ có đủ ngân lượng thì phải may cho các huynh đệ một bộ quân phục mới được, nếu không nhìn chẳng ra dáng gì cả.”
Sở Thừa Tắc lên tiếng. “Được.”
Lúc này đây, Lâm Nghiêu lại bắt đầu lo lắng những chuyện sau này. “Sau này
nếu chúng ta giống như Hoài Dương Vương, dưới trướng nắm giữ mấy vạn
binh mã, e là lương thực còn không phát nổi. Hoài Dương Vương giàu có,
chúng ta đi đâu kiếm tiền đây?”
Sở Thừa Tắc chỉ nói: “Đến lúc đó ắt có cách.”
Tuy Lục gia cũng rất giàu có nhưng bây giờ đã dựa vào Hoài Dương Vương, vì thế sự ủng hộ dành cho y là có hạn.
Đại Sở sừng sững hơn ba trăm năm, trong hoàng lăng hẳn là có rất nhiều châu báu, đào vài cái chắc không sao.
Lâm Nghiêu nghe được câu này của Sở Thừa Tắc thì không còn lo lắng gì nữa,
trời có sập xuống thì cũng có người cao hơn chống đỡ rồi.
Danh
hào và lý do khởi nghĩa bây giờ cũng không cần phải nghĩ nữa. Sở Quốc
vừa diệt vọng, ngai vàng của Lý Tín ngồi còn chưa ấm, bách tính trong
thiên hạ bất mãn với hắn không ít. Chỉ cần danh nghĩa khôi phục Đại Sở
được truyền ra, thủ lĩnh lại là thái tử thì không còn gì chính thống
hơn.