Tần Tranh cụp mắt, lẩm bẩm một câu gì đó rất khẽ, Sở Thừa Tắc không nghe rõ nên nhích lại gần hơn. “Cái gì?”
Nhưng Tần Tranh lại lùi ra sau, giả vờ ngáp một cái rồi đi vào trong nhà. “Buồn ngủ quá, thiếp phải đi ngủ đây.”
Sở Thừa Tắc nhìn theo bóng cô, khẽ nở nụ cười.
Trên tóc y còn có nước, không thể để ướt thế này đi ngủ được nên bèn đứng một mình ngoài sân một lát.
Ngoài sân, đàn đom đom vẫn còn bay lượn lập lòe trên những tán cây, ngọn cỏ.
Trên trời là cả một dãy ngân hà. Căn nhà nhỏ đơn sơ trên núi này dường
như cũng có ngàn sao.
Sở Thừa Tắc ngắm nhìn dãy núi xa xa đang
lẩn khuất trong bóng đêm và sương mù, đó là hướng kinh thành. Trong đêm, ánh mắt hờ hững cũng trở nên sắc bén hơn.
——
Sau khi giải quyết được vấn đề lương thực, Tần Tranh có đủ thời gian để bắt đầu trù
tính việc làm thế nào biến đường cáp treo sau núi thành cây cầu treo.
Tuy nhiên trải qua việc bạo động hôm trước, vì sự an toàn của nữ tử trong trại, việc ra khỏi trại cũng trở nên nghiêm ngặt hơn.
Tần Tranh cứ tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ mới sáng sớm, vừa dùng bữa sáng xong, Vương đại nương đã đến tìm cô. Thì ra là đêm qua Vương
cô nương kia nghĩ quẩn, sau khi được cứu thoát sáng nay lại bắt đầu gây
chuyện, Vương đại nương bảo Tần Tranh cùng bà qua đó xem sao.
Xảy ra chuyện như vậy, để trấn an lòng người, đương nhiên phải có một người có uy tín trong trại đến an ủi mới được. Tuy nhiên cha mẹ Lâm Nghiêu đã qua đời, bản thân hắn lại chưa lập gia đình nên phải do nhũ mẫu của hắn là Vương đại nương thay mặt. Sở Thừa Tắc là quân sư trong trại, Vương
đại nương gọi Tần Tranh theo là đang âm thầm thể hiện với những người
khác trong trại địa vị của phu thê họ hiện nay.
Tần Tranh từ
chối: “Ừm… Con và Vương cô nương kia chỉ gặp mặt vài lần. Cô ấy mới gặp
chuyện không hay, nên để trưởng bối thân thuộc như đại nương đến an ủi
thì hơn, con đi e là không thích hợp cho lắm.”
Tần Tranh biết
Vương đại nương có ý tốt nhưng nghĩ lại hành vi của Vương cô nương kia,
bảo cô đi an ủi nàng ta, cô thật sư không biết nói gì.
Trận bạo
động suýt nữa là gây tao họa lớn đêm qua, nếu nói những tên cầm đầu xúi
giục là đầu sỏ gây nên thì Vương cô nương vừa là người bị hại vừa là
nhân tố châm ngòi cho trận bạo động ấy.
Tần Tranh không quan tâm
nàng ta thích ai, cô chỉ hy vọng từ nay nàng ta có thể an phận một chút. Đợi phía Thẩm Ngạn Chi bị triều đình ép lui quân, bước tiếp theo của Sở Thừa Tắc chắc chắn là thành Thanh Châu, đến lúc đó vào thành chiêu binh mãi mã, giương cao cờ khởi nghĩa, khi đó một Kỳ Vân Trại nhỏ bé sẽ
không là gì cả.
Khoảng cách giữa Vương cô nương kia và Lâm Nghiêu sẽ ngày càng xa, e là muốn gặp lại cũng khó.
Vương đại nương nhận ra sự khó xử của cô, thở dài bảo: “Đây là ý của trại
chủ. Để Trình phu nhân chê cười rồi, trại chủ chưa lập gia đình, chuyện
này… bản thân nó cũng khó ra mặt, ta lại là người thô lỗ nên mới nhờ cô
đi cùng.”
Ý của Lâm Nghiêu?
Là Lâm Nghiêu muốn giúp Sở Thừa Tắc xây dựng uy tín trong trại ư?
Sở Thừa Tắc dùng bữa sáng xong là đến bãi luyện võ để huấn luyện. Đám sơn
tặc này chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, đánh tập kích hù dọa
người ta còn được, nếu chính diện giao đấu với quân lính chuyên nghiệp
thì sẽ không ra hàng ngũ gì.
Y dạy lại từ đầu, hơi mất công sức
một chút, trong thời gian không thể trở nên tinh nhuệ ngay nhưng ít ra
nhìn cũng giống một đội quân, nếu không đến lúc khởi nghĩa, dưới trướng
cũng chỉ là một đám ô hợp.