Gần đến giờ hợi (gần 9 giờ tối), Lâm Nghiêu chuẩn bị đi ngủ thì có người vào báo là Liêu lão đến tìm hắn.
Liêu lão chính là lão đầu lôi thôi ngồi cùng bàn với Triệu đại phu trong bữa tiệc.
Tuy trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng Lâm Nghiêu vẫn sai người dẫn Liêu
lão đầu vào nhà chính, hắn mặc lại chiếc áo khoác đang cởi được một nửa
vào, ra ngoài gặp ông ta.
“Đã khuya thế này rồi, sao Liêu thúc
không về nghỉ mà còn đến tìm con làm gì vậy?” Lâm Nghiêu vẫn luôn kính
trọng những lão tiền bối trung thành với cha mình.
Liêu lão đầu
ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cái chân cụt giấu trong ống quần, cái chân còn
lại cũng gầy gò xương xẩu, phần cổ chân lộ ra ngoài như chỉ có xương và
da, quần áo và giày của ông ta cũng dính đầy bùn đất.
Mấy năm
nay, ông ta càng trở nên quái dị, mắt lại kéo màng đục nên lúc nhìn
người ta cứ trợn trắng lên như mắt cá chết, không ít trẻ con trong trại
bị ông ta dọa sợ phát khóc. Ông ta cũng không thích trẻ con, bao năm nay cứ thui thủi một mình, nếu không có Lâm Nghiêu thường sai người mang
thức ăn đến, Triệu đại phu cũng thường sang bắt mạch hốt thuốc cho thì e là ông ta không sống được đến bây giờ.
Lúc này, nghe Lâm Nghiêu hỏi, Liêu lão đầu ra sức đập mạnh cây gậy của mình, nói: “Không thể giữ lại phu thê tên họ Trình kia.”
Lâm Nghiêu vốn đang buồn ngủ, nghe thế mặt lập tức biến sắc. “Sao Liêu thúc lại nói vậy?”
Ông ta nói với vẻ mặt cay nghiệt: “Hôm nay hắn tranh tài bắn cung là để
khiến con xấu hổ. Trại chủ, ngài còn không nhận ra ư? Bây giờ từ trên
xuống dưới, người trong trại đã xem hắn là chủ nhân thứ hai rồi. Ngày
nào đó, phu thê chúng ỷ vào sự tin tưởng của ngài và đại tiểu thư, hại
hai người thì Kỳ Vân Trại sẽ rơi vào tay chúng. Các người đang giẫm vào
vết xe đổ của lão trại chủ và nhị đương gia đó!”
Lâm Nghiêu đanh mặt lại, lạnh giọng nói: “Liêu thúc, con coi như là chưa nghe qua những lời hôm nay, sau này thúc đừng nhắc đến nữa. Quân sư có ơn lớn với Kỳ
Vân Trại, trao quyền để huynh ấy tạo ập uy tín trong trại là ý của con.
Hôm nay so tài bắn tên, thua con cũng cảm thấy rất vui vẻ sảng khoái,
làm gì có chuyện lúng túng khó xử. Bây giờ trại ta đang thu nạp thế lực
của các sơn trại khác, là lúc cần đồng lòng từ trên xuống dưới, nếu thúc còn nói những lời như thế nữa chính là đang làm loạn lòng quân!”
Liêu lão đầu thấy Lâm Nghiêu bênh vực cho Sở Thừa Tắc như vậy, gương mặt gầy gò đến nỗi có thể nhìn rõ phần xương sọ toát lên vẻ đau lòng. “Ta một
lòng muốn tốt cho trại chủ…”
Lâm Nghiêu ngắt lời ông ta. “Nếu
thúc muốn tốt cho ta thì hãy bỏ ngay ý nghĩ này đi. Không có quân sư thì đã không có Kỳ Vân Trại hôm nay. Phu thê họ không chỉ có ơn cứu mạng ta và A Chiêu mà thu phục trại tây cũng là diệu kế của quân sư. Hơn nữa,
lúc thủy tặc tập kích lần trước, nếu không có quân sư phu nhân nghĩ cách kéo dài thời gian thì ta và những người khác trong trại đã chết dưới
lưỡi đao của thủy tặc rồi. Liêu thúc, làm người phải có lương tâm chứ!”
Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, đôi mắt trắng đục của Liêu lão trông lạnh lẽo cay
độc. “Nếu sau này trại chủ đoạt được thiên hạ như Lý Tín ở Kỳ Huyện thì
vẫn chia một nửa quyền lực cho họ Trình kia sao?”
Thấy Lâm
Nghiêu không nói chuyện, Liêu lão đầu cảnh báo. “Người trong trại ngày
càng kính trọng phu thê họ cũng là vì thường nghe trại chủ nói như vậy.
Lòng tham vô đáy, nay uy tín của họ đã có xu thế vượt qua trại chủ, nếu
chúng ta không nhân lúc chúng còn chưa bồi dưỡng được thế lực thân tín
mà diệt trừ sớm thì ngày sau sẽ ủ thành mối họa lớn! Đến lúc đó, dù trại chủ lương thiện, không muốn ra tay với chúng thì chúng cũng sẽ ra tay
với ngài…”
“Đủ rồi!” Lâm Nghiêu đột nhiên quát lớn rồi rút kiếm
ra chỉ vào Liêu lão đầu. “Ta nói rồi, còn nhắc đến chuyện này chính là
có tình làm loạn lòng quân! Chưa nói đến chuyện chí ta không gửi vào cái ngai vàng ở Biện Kinh, chỉ việc qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa thì
Lâm Nghiêu ta đã không xứng làm người. Thúc đi theo cha ta hơn nửa đời,
lời răn của Lâm gia ta thế nào, thúc phải hiểu rõ chứ!”
Liêu lão đầu nhìn thanh kiếm chỉ cách cổ mình chừng một tấc, ánh mắt vừa chấn
kinh vừa thất vọng. “Nếu trại chủ cảm thấy ta đang nói những lời khích
bác ly gián, làm loạn lòng quân thì cứ ra tay chém đầu ta đi. Cả đời
này, cái chân của ta, tính mạng của ta đều là vì Lâm gia, xuống dưới đó
ta cũng không hổ thẹn khi gặp lão trại chủ.”
Gân trên trán Lâm
Nghiêu nổi giần giật. Liêu lão đầu mang chuyện cái chân bị cụt của mình
ra nói là muốn lấy ân tình ấy để áp chế hắn. Hắn thu kiếm lại, lạnh lùng nói: “Thúc cũng là ân nhân của huynh muội ta, ta không giết thúc nhưng
từ nay về sau không muốn nhìn thấy thúc nữa.”
Hắn gọi với ra ngoài. “Đưa thúc ấy về.”
Lập tức có một người từ ngoài vào mời ông ta ra.
Liêu lão đầu gạt tay người đang đỡ mình, tự chống gậy dứng dậy, sắc mặt ngày càng âm trầm. “Lòng dạ như thế sao có thể làm chuyện lớn?”
Lâm Nghiêu phái người đưa Liêu lão đầu về đến tận nhà rồi mới về.
Những ngôi nhà khá tốt trong trại cũng chỉ là nhà đất. Liêu lão đầu ở một
mình, đồ đạc trong nhà cũng bừa bộn bẩn thỉu. Ông ta đã quen ban đêm
không đốt đèn, lúc vào nhà, trên bàn, trên tủ, trên giường đều có tiếng
chuột kêu chi chít chạy tán loạn, những cái bánh bột mì chưa ăn xong
cũng bị chúng gặp làm mảnh vụn vương vãi khắp nơi.
Liêu lão đầu dùng gậy xua lung tung vài cái, hằm hằm nói: “Hôm nào tìm chút thuốc về độc chết đám súc sinh này mới được.”
Nhớ đến thuốc chuột, khuôn mặt gầy gò khô đét của Liêu lão đầu lại hiện lên nụ cười quỷ dị. “Trại chủ nhân hậu không ra tay được, lão già ta chỉ
còn cái mạng ghẻ thì sợ gì nữa, chỉ cần thay trại chủ tiêu diệt những kẻ có lòng dạ khác…”