Lâm Chiêu quan tâm cô, nói: “A Tranh tỷ tỷ, có phải đến chiều tối nên bị lạnh không?”
Tần Tranh chà chà cánh tay. “Không sao.”
Sau khi đóng cọc, đợi cả buổi chiều, lại đốt lửa hong cho khô, cuối cùng
vôi vữa đổ vào hố cũng cứng lại. Cột dây cáp sắt vào cọc xong, sợi dây
thừng trước kia làm cáp chính nay lại được dùng để làm dây dẫn.
Người của Lục gia mang một cái lồng sắt lớn đến, chất những bao lương thực
vào lồng, dùng dây dẫn cột lại, mấy người Tần Tranh kéo đến bên này,
tháo ra dỡ gạo xuống xong thì bên kia lại dùng dây dẫn kéo lồng sắt về
bên đó, tiếp tục chất lương thực vào.
Người của Kỳ Vân Trại thấy đã có lương thực thì ai nấy đều cười đến mang tai.
Lâm Chiêu lập tức chỉ một số người. “Các huynh mau vác gạo về trại để tối nay mọi người được ăn một bữa no nê!”
Đám trai tráng Kỳ Vân Trại mỗi người vác hai bao gạo lớn trên vai, bước chân nhẹ như bay.
Lương thực vận chuyển qua bằng cáp treo đã chất thành đống như tòa núi nhỏ.
Lồng lương thực cuối cùng được dỡ xuống, phía đối diện truyền đến vài
tiếng huýt.
Sau khi đáp lại vài tiếng, Lâm Chiêu quay qua nói
với Tần Tranh. “Dương Nghị ca nói số lương thực này đủ để chống đỡ được
nửa tháng, tạm thời họ sẽ không về sơn trại mà ở ngoài sẽ tiện hơn.”
Tần Tranh nghe thế cũng không thấy bất ngờ, hiển nhiên đây là ý của Sở Thừa Tắc.
Lâm Chiêu nói: “Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi. Ở đây có các huynh
đệ canh chừng, có lẽ lát nữa ca ca của muội sẽ sai người đến chuyển
lương thực về hết.”
Cô bảo mấy người kia đưa ít lương thực về trước, Lâm Nghiêu biết tin chắc chắn cũng biết chuyện đã thành công.
Tần Tranh gật đầu, cùng Lâm Chiêu quay về. Cô ở phía sau núi cả ngày trời,
trưa chỉ ăn miếng bánh bột mì, lúc này rất muốn về nhà ăn bữa cơm.
Họ về được nửa đường thì thấy một người được phái vác gạo về đang chạy
ngược trở lại, hình như là trong trại đã xảy ra chuyện gì.
Người kia thấy họ bèn nói: “Đại tiểu thư, phu nhân, hai cô tạm thời đừng về, trong trại đánh nhau rồi!”
Lâm Chiêu nghe thế thì biến sắc. “Đánh nhau? Là sao?”
Người kia thở hổn hển, đáp: “Đám người dưới trướng quân sư, có một tên ngang
ngạnh định cưỡng chiếm nữ nhân trong trại, bị quân sư phạt nặng nên
không phục, nói trong trại vốn không còn lương thực, lúc này dưới núi
quan binh đang nướng thịt khuyên hàng, mọi người đã ăn cháo mấy ngày
liền, lòng quân đang loạn, có mấy tên muốn dẫn người xông vào sơn trại…”
Lâm Chiêu mắng một câu thô tục rồi xách roi định đi đánh người. “Đám chó chết này, ăn của Kỳ Vân Trại, uống của Kỳ Vân Trại mà còn dám
bắt nạt người của Kỳ Vân Trại.”
“A Chiêu, chuyện cấp bách nhất
là mang lương thực về trại. Sỡ dĩ lòng quân dao động là vì người người
đều sợ chết đói, nếu họ biết trong trại còn lương thực, ngoại trừ những
người ngang ngạnh, sẽ không còn ai gây sự nữa.” Tần Tranh kéo Lâm Chiêu
lại, nói.
Lâm Chiêu vội sai Hỉ Thước quay lại gọi những người ở sau núi chuyển lương thực về.
Thấy Lâm Chiêu đã bình tĩnh lại, Tần Tranh mới hỏi người kia. “Từ sau khi Kỳ Vân Trại thu nhận những sơn trại khác, trại chủ đã ra lệnh nữ tử trong
trại không được tùy ý ra khỏi trại. Người của các sơn trại khác huấn
luyện xong cũng ở ngoài bìa rừng, người dưới trướng của tướng công ta
làm sao gặp được nữ nhân trong trại?”
Nói đến đây, người kia
cũng không nèn được bực bội. “Hôm nay người trong trại chuyển ngói ra
ngoài trại, cháu gái của Vương bà cũng đi theo. Nếu đi cùng với mọi
người thì không có gì, ai ngờ cô ta tách khỏi đoàn, còn chạy đi đưa nước suối lấy từ trên núi cho trại chủ, không may bị tên kia chặn lại.”
Tần Tranh vừa nghe chuyện liên quan đến Vương cô nương kia thì mí mắt bỗng
giần giật, nghe đến cuối biết nàng ta đi tìm Lâm Nghiêu thì thần sắc hơi quái lạ.
Lâm Chiêu cũng có vẻ như bị sét đánh. “Không phải chứ, sao tự nhiên cô ta đi tìm đại ca ta?”
Trước kia bên cạnh Lâm Nghiêu, ngoại trừ Hà Vân Tinh còn có nha đầu Vương
gia, hai người này Lâm Chiêu đều không thích. Nếu Hà Vân Tinh xem mình
là tiểu thư khuê các thì nha đầu Vương gia là người hai mặt, càng khiến
Lâm Chiêu ghét hơn.
Hà Vân Tinh chỉ biết lấy lòng một cách vụng
về, còn họ Vương thì trước mặt nịnh nọt, quay lưng nói xấu Lâm Chiêu.
Bởi vì Lâm Chiêu khiến nàng ta mất mặt mà từ đó nàng ta không ngừng nói
xấu Lâm Chiêu, nói nữ nhân mà cứ múa đao múa kiếm thì không ai dám lấy.
Lâm Chiêu vuốt mặt. “Đại ca muội đúng là việc lớn không thuận lợi…”
Tần Tranh nói với giọng bất đắc dĩ. “Trước tiên cứ chuyển lương thực về trại, ổn định lòng người đã.”