Rõ ràng Lý Tín đang từng bước ép đại thần kia nói ra đáp án, viên đại
thần chỉ có thể cắn răng nói: “Bệ hạ có thể chọn một trong số vương tôn
quý nữ hiện nay, ban phong hào công chúa, đưa đến Bắc Nhung hòa thân.
Lần này là vì bách tính trong thiên hạ không phải chịu khói lửa chiến
tranh, là chuyện vô cùng vinh dự.”
Nụ cười trên mặt Lý Tín ngày
càng tươi nhưng những nếp nhăn trên khóe mắt thì toát ra vẻ lạnh lẽo
hung ác. “Trẫm nghe nói gia quyến của Tần Quốc công vẫn quỳ bên ngoài
cửa cung?”
Mấy viên đại thần quỳ dưới đất đều toát mồ hôi lạnh.
“Vâng… vẫn còn quỳ.” Viên đại thần trả lời Lý Tín trước đó mồ hôi tuôn như
mưa, rơi tí tách xuống nền gạch sáng bóng đến soi gương được.
Lý Tín nói: “Cháu trai của Quý Phi làm càn, Đại Lý Tự cũng mù luôn sao?
Trẫm kính trọng Tần Quốc Công, tuy ông ta không chịu phụng sự cho trẫm,
chỉ một lòng theo triều trước nhưng trẫm cũng không thể bạc đãi người
nhà ông ta. Mau lệnh cho Đại Lý Tự tức tốc thả người, Đại Lý Tự thiếu
khanh phạt ba tháng bổng lộc, đóng cửa hối lỗi.”
“Bệ hạ anh minh!”
Mấy đại thần tuy khấu đầu tạ ơn thay cho Tần gia nhưng lòng thì lại vô cùng lo lắng. Lý Tín đột nhiên nhắc đến Tần gia lúc này, thật sự không thể
không khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên, ngay sau đó họ
nghe thấy Lý Tín ung dung nói: “Trẫm nghe nói con gái của Tần gia dịu
dàng hiền thục, dung mạo không thua trưởng tỷ. Nay ban phong hào Thịnh
Bình công chúa, đưa đến Bắc Nhung hòa thân, coi như là phù hợp với chí
nguyện cả đời vì dân của Tần Quốc Công.”
Những đại thần quỳ phía dưới không dám lên tiếng. Rõ ràng Lý Tín đang hận Tần gia vì cứu tần
Giản mà lấy bách tính trong thiên hạ ra ép hắn.
——
Lúc
chân trời phía tây xuất hiện những đám mây đỏ rực như hòn than, Tần Sênh mới nhìn thấy mấy viên đại thần từ cửa cung đi ra. Nàng ta và Tần phu
nhân quỳ suốt hai ngày, đầu gối đã sưng tím, nếu không cố giữ vững tinh
thần thì e là đã ngất đi.
Thấy có người đến, Tần Sênh vô thức ưỡn thẳng sống lưng hơn, không để người khác xem thường Tần gia.
Người đi đến chính là viên đại thần đề nghị hòa thân trong ngự thư phòng. Hắn ta nhìn mẹ con hai người, ánh mắt có vẻ hơi né tránh. “Tần phu nhân,
Tần cô nương, hai người về phủ đi. Bệ hạ được biết chuyện Tần đại công
tử bị giam trong Đại Lý Tự đã vô cùng tức giận, phạt Đại Lý Tự thiếu
khanh ba tháng bổng lộc, bắt đóng cửa hối lỗi rồi. Không lâu nữa Tần
công tử sẽ được về nhà.”
Mẹ con hai người thấp thỏm lo âu mấy ngày nay, cuối cùng cũng nghe được tin tức này, gần như vui đến nỗi bật khóc.
Tần phu nhân và Tần Sênh được người hầu dìu đứng dậy, họ cúi người đáp lễ
với viên đại thần kia. “Đa tạ Chu đại nhân. Trên dưới Tần gia nhất định
sẽ khắc ghi ân tình này của ngài.”
Chu đại nhân không ngừng xua
tay, sắc mặt đầy vẻ chột dạ. “Tần phu nhân quá lời rồi. Mấy ngày nay phu nhân đã vất vả nhiều, chịu không ít đau khổ, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Mẹ con hai người đều tưởng rằng Lý Tín đã nhượng bộ trước cơn oán giận của dân chúng nên hân hoan trở về Tần gia. Nhưng đợi họ ở nhà không phải là tin Tần Giản đã được thả khỏi Đại Lý Tự mà là thánh chỉ phong Tần Sênh
làm công chóa hòa thân.
Người kiên cường như Tần phu nhân, cái
chết của Tần Quốc Công cũng không hạ gục được bà, thế mà khi nhìn thấy
đạo thánh chỉ này thì thật sự suy sụp.
Trước kia bà không bảo bệ được con gái lớn, bây giờ ngay cả con gái nhỏ cũng không bảo vệ được.
Cơn phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng và suy nhược vì bao ngày mệt nhọc cùng
nhau ùa tới, làm bà ngất đi.
Nô bộc trong nhà lại rở nên cuống
cuồng, tiếng khóc lóc kêu gào vang lên, người khiêng Tần phu nhân về
phòng, người đi mời đại phu đến.
Tên thái giám đến truyền chỉ
lạnh lùng nhìn cảnh tán tác của Tần gia, không hề có chút thương xót,
giống như là đang nhìn một vở kịch vậy.
Lúc này Tần Sênh mới hiểu được lúc trước Tần Tranh đã phải đối diện với một lựa chọn khó khăn thế nào.
Nếu nàng không tiếp thánh chỉ hòa thân, rất có thể Tần Giản không thể bình
an trở về. Nhưng nếu tiếp ch thì phải gả đến Bắc Nhung xa xôi, cả đời
này cũng không thể quay về.
Cuối cùng, Tần Sênh cắn bờ môi tái nhợt, tiếp nhận đạo thánh chỉ này.
Tên thái giám truyền chỉ dẫn theo một đám tiểu thái giám nghênh ngang ra
về, Tần Sênh quỳ giữa sân nhà trống trải, nước mắt tuôn trào.
Nàng là con gái nhỏ nhất của Tần gia, từ nhỏ đã được che chở nâng niu, ca ca tỷ tỷ đều yêu thương nàng, nhưng bây giờ đã không còn ai đứng chắn gió
trước mặt nàng nữa rồi,
Phụ thân qua đời, mẫu thân bệnh nặng, tỷ tỷ không rõ tung tích, đại ca bị nhốt trong ngục…
Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy đời mình gian nan đến thế.
Tần Sênh nắm chặt thánh chỉ trong tay, nước mắt rơi từng giọt trên nền gạch nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên định. năm đó tỷ tỷ vì nàng có thể gả vào Đông Cung thì nay vì đại ca, nàng cũng có thể gả đến Bắc Nhung.
——
Lúc tin tức ở kinh thành truyền đến Lưỡng Yến Sơn, Tần Tranh đã thành công nung được một đợt ngói mới.
Vấn đề nhà nhà dột nát trong sơn trại cuối cùng cũng được giải quyết.
Trước đó Sở Thừa Tắc dùng bồ câu đưa thư cho người của Lục gia nằm vùng tại
Thanh Châu, bảo họ đến vùng Xuyên Tây tìm kiếm dây cáp sắt để xây cầu
treo, lúc này đã có hồi âm.
Tuy nhiên trong bức thư gửi đến lần
này, vì có sự kiện người nhà của Lục thái sư bị áp giải từ kinh thành
đến Mẫn Châu nên Lục gia tiện thể nhắc đến chuyện Tần Quốc Công và Lục
thái sư đã quên mình vì nghĩa. . Được cop???? tại -- ????r
????????????r????????????????.???????? --
Sở Thừa Tắc đọc thư xong, trầm mặc thật lâu.
Mấy ngày nay, Tần Tranh vẫn bận rộn chuyện nung ngói, Lâm Chiêu thúc giục
mấy lần cô mới làm sủi cảo nhân cải ngồng, nhờ Lư thẩm mang cho cho Lâm
Chiêu một ít còn mình thì bưng một đĩa vào định bảo Sở Thừa Tắc nếm thử. Nhưng vừa vào bèn thấy y trầm ngầm ở đó.
Nụ cười trên mặt Tần Tranh tắt đi, cô đặt sủi cảo lên bàn, hỏi: “Tướng công có chuyện gì phiền não à?”
Sở Thừa Tắc nhìn Tần Tranh, do dự giây lát rồi chậm rãi nói: “A Tranh, ta có chuyện muốn cho nàng biết.”
Tần Tranh thấy sắc mặt y nghiêm trọng thì không khỏi nghiêm túc hơn. “Tướng công nói đi.”
Sở Thừa Tắc đưa bức thư cho cô.
Tần Tranh mở ra xem, càng đọc càng nhíu mày.
Tần Quốc Công đã chết? Muội muội của thái tử phi còn bị đưa đến Bắc Nhung hòa thân?
Điều này hoàn toàn khác với trong sách. Trong sách viết sau khi thái tử và
thái tử phi chết, Tần gia được Thẩm Ngạn Chi bảo vệ, tuy Tần Quốc Công
cũng chết nhưng không phải do triều đình xử trảm mà tự đập đầu vào cột
tự vẫn, những người còn lại của Tần gia rời xa kinh thành, đến biên tái
sinh sống.
Tần Tranh biết đây chính là do hiệu ứng cánh bướm gây ra, biến số chính là từ cô và thái tử vẫn còn sống.
Cô nhanh chóng nhớ lại tình tiết trong sách, thần kinh căng thẳng cực độ
đến nỗi quên tỏ ra bi thương trước mặt Sở Thừa Tắc. “Bốn quận Hà Tây lẽ
ra không nên bị Bắc Nhung chiếm nhanh như thế.”
Cô và thái tử
hẳn là không thể ảnh hưởng đến chiến sự phía bắc. Trong sách, sau khi
Liên Khâm Hầu và triều đình liên thủ xuất binh, trúng kế của địch nên
bốn quận ở Hà Tây mới bị Bắc Nhung chiếm.