Lâm Nghiêu nghi hoặc. “Chúng ta khi nào thì có tiền để mua nhiều lương thực như thế?”
Nói được một nửa, Lâm Nghiêu đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Trước đó
Sở huynh sai người vận chuyển số tơ lụa cướp được đến Ngô Huyện để bán,
thật ra là muốn mua lượng thực từ đó về đúng không? Quân sư sớm đã tiên
liệu trước sẽ có cục diện thế này à?”
Nói đến đây, Lâm Nghiêu bỗng nổi hết da gà.
Lúc đó trại tây còn chưa giải quyết xong, y đã tính trước chuyện xa vời như thế rồi à?
Sở Thừa Tắc đáp: “Như trại chủ đã nói đó, thiên hạ chưa định, chiến tranh
tất nhiên sẽ còn tiếp tục, tích trữ lương thực sẽ không bao giờ thừa.”
Dù chưa khởi nghĩa, trong tay có nhiều lương thực ăn không hết thì cũng có thể bán cho những đội quân khác với giá cao, kiếm được một số tiền lớn.
Vương Bưu hỏi: “Đại ca, quân sư, lương thảo về đến nơi nhưng
dưới núi có quan binh bao vây, làm sao chúng ta vận chuyển lên đây
được?”
Ánh mắt của Sở Thừa Tắc hơi tối lại. “Ta có một biện pháp, nhưng phải tìm được thợ biết làm cầu treo.”
Vương Bưu lập tức nói: “Phùng lão quỷ trước kia từng hoạt động ở Tào Bang, gọi ông ta đến hỏi xem có biết hay không.”
Phùng lão quỷ trước kia là người của trại tây, bây giờ hai trại đông tây đã
hợp nhất, trong trại có công trình nào cần xây dựng thì sẽ tìm ông ta.
Phùng lão quỷ nhanh chóng được gọi đến. Ông ta là một lão già hình dáng gầy
gò, vì thường xuyên uống rượu nên trên người luôn có mùi rượu và mùi mồ
hôi trộn lẫn với nhau, có điều đám đàn ông trai tráng trong trại cũng là những người thô lỗ nên không để ý lắm. . Xin hã???? đọc tru????ện tại
# T????u ????T????UYE????.????n #
Sở Thừa Tắc chỉ vào vách đá phía sau
núi và vách đá bờ đối diện trên bản đồ, nói: “Có thể xây một chiếc cầu
treo giữa hai vách núi này không?”
Phùng lão quỷ thầm ước lượng
khoảng cách giữa hai vách đá, không ngừng lắc đầu. “Xa quá, không xây
được. Khu vực Trung Nguyên này hẳn là không có thợ biết xây cầu treo,
vùng Xuyên Tây thì có nhiều hơn. Tuy nhiên nhìn lòng sông bên dưới rộng
hơn mười trượng, khoảng cách giữa hai vách núi lại càng lớn hơn, dù thợ ở Xuyên Tây cũng chưa chắc đã làm được.”
Những lời này của ông ta cơ bản đã phủ định con đường xây cầu treo giữa hai vách núi.
Lâm Nghiêu thở dài: “Có lẽ trong thiên hạ vẫn có người tài giỏi có thể xây
cầu được, tuy nhiên trước mắt e là trại của chúng ta không được rồi,
trước hết cứ sắp xếp người của các trại cho khỏi hỗn loạn đã.”
Cái trước là mối lo xa, cái sau là mối họa gần.
Số người biết chữ trong trại không nhiều, Triệu đại phu tuổi đã cao nhưng
vẫn được gọi đến để giúp xử lý danh sách. Để tiện quản lý, người cùng
một trại không thể xếp chung một đội.
Lâm Nghiêu phát hiện trên
danh sách, những kẻ từng giết hơn mười người đều được ghi chú phía sau
thì lấy làm lạ. “Nếu Sở huynh muốn dùng cái này để thử võ nghệ của họ
thế nào thì ta thấy không đáng tin lắm, kẻ nào ranh ma là có thể liệt kê thêm vài người mà.”
Sở Thừa Tắc phụ trách chuyện sao chép, đang ghi chú danh sách những kẻ giết hơn mười người kia, nghe thế thì nói
với giọng bình thản đến mức lãnh đạm. “Những kẻ giết cả người già trẻ
con thì không giữ.”
Bên ngoài mặt trời chói chang nhưng những người chịu trách nhiệm thẩm tra danh sách trong nhà bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Thì ra đây mới là mục đích thật sự của y.
Trong ổ phỉ tặc, thật sự cùng hung cực ác chỉ có vài người, y muốn liệt kê
những kẻ tay dính đầy máu ấy ra, nếu không để những kẻ ấy trong quân
đội, e là sẽ làm hỏng chuyện.
Lâm Nghiêu lật xem vài bản danh sách, nhìn mà chóng mặt. “A Chiêu chạy đâu rồi không biết, bảo nó về đây phụ một tay đi.”
Vương Bưu đáp: “Đại tiểu thư và phu nhân của quân sư đến bãi thu hoạch rồi.
Nói về sau trong trại sẽ tăng lên nhiều người, không có chỗ ở nên phải
làm thêm ngói.”
Nói đến nhà ở, Lâm Nghiêu càng thêm đau đầu. Mấy ngàn con người, ăn mặc ở cái nào cũng phải tốn tiền. Hắn lớn tiếng nói
đùa: “Quân sư, người do huynh kéo đến thì huynh tự đi mà nuôi. Ta dù có
bỏ hết tiền cưới vợ vào thì cũng không nuôi nổi một đội quân đâu.”
Người trong phòng đều bật cười. Sở Thừa Tắc nghe nói Tần Tranh dẫn Lâm Chiêu
đi làm ngói thì trở nên đăm chiêu, không còn tập trung nhìn danh sách
nữa.
Y cũng loáng thoáng thấy được trên người thái tử phi của mình cất giấu không ít bí mật.
Có những chuyện nàng ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói với mình. Không
biết lần này, mượn Lâm Chiêu đánh tiếng thì có thể nhờ nàng ấy giúp cho
chuyện xây cầu không.
Danh sách mấy ngàn người, sửa sang lại
cũng mất khá nhiều thời gian. Đến tối, Sở Thừa Tắc và Lâm Nghiêu vẫn còn phải tự mình kiểm tra lại lần nữa.