Mấy vị thiên kim tiểu thư mắt đều nhìn Băng Khê không rời, chờ hắn ngoái đầu nhìn mình một chút.
Vân Tuyền đứng tại chỗ, cười tự nhiên nói: "Không biết hôm nay vị tiểu thư nào bắt đầu trước."
Vừa nói xong, Vân Ki ngay lập tức tiếp lời: "Ta tới trước đi."
Những thiên kim tiểu thư này vốn dĩ đều muốn là người đầu tiên lên
diễn tấu, thế nhưng là tiểu thư phải thận trọng rụt rè khiến các nàng
không dám biểu hiện ra lại để Vân Ki chiếm được tiên cơ.
Vân
Tuyền có chút giật mình, nàng không nhớ Vân Ki biết đánh đàn, nhỡ xảy ra việc xấu sẽ liên lụy đến thanh danh Vân Phủ, nhất thời không biết phải
sao.
Vân Ki giễu cợt, "Tỷ tỷ yên tâm, muội làm sao dám ném mặt
mũi của Vân gia.” Nàng nhìn sang Vân Tuyền nói tiếp: "Ngược lại là tỷ
tỷ, mặc dù đã có hôn ước với Tam Vương Gia, thế nhưng vẫn phải biết lễ
nghĩa liêm sỉ."
Nghe Vân Ki nói như vậy, những tiểu thư nguyên bản đối với Vân Tuyền
ao ước đố kị đều che miệng chế giễu, cười nàng không biết liêm sỉ. Vân
Tuyền mặt mũi vốn mỏng, nơi nào chịu nổi các loại chế giễu này, xấu hổ
không biết nên làm sao.
Liễu Thiên Thiên không thể chịu nổi một
thứ nữ như Vân Ki dám trắng trợn khó dễ con chính thất như Vân Tuyền,
liền đứng dậy nói:"Được rồi, được rồi, ngươi nói là ngươi vậy liền tranh thủ thời gian bắt đầu đi."
Vân Ki cao ngạo nhìn thoáng qua
Liễu Thiên Thiên, Liễu Thiên Thiên nháy mắt ngực nghẹn một ngụm khí,
phản rồi, nàng ta dám to gan cùng mình tranh cao thấp!
Lãnh Sương Linh lôi kéo ống tay áo Liễu Thiên Thiên khuyên nhủ: "Bỏ đi, nơi này là Vân Phủ."
Liễu Thiên Thiên chỉ có thể kiềm chế lửa giận trong lòng, chờ khi có
cơ hội nhất định phải giáo huấn Vân Ki này thật tốt mới được.
Vân Ki không coi ai ra gì đi lên sân khấu, nàng nhìn về phía Vân Tuyền thản nhiên nói: "Tỷ tỷ, Ly Cư Cầm của tỷ cho muội mượn dùng một chút
đi."
Vân Tuyền có chút khó xử, dù sao cũng là cầm do Hách Liên
Trần đưa, ngày bình thường nàng đánh đàn cũng rất ít khi sử dụng. Bây
giờ đừng nói là cho mượn, hôm nay nàng cũng không muốn lấy ra dùng.
"Tỷ tỷ, ngươi là trưởng tỷ, kỳ trân dị bảo, đồ chơi hiếm lạ
gì trong Vân Phủ đều cho tỷ chọn trước, vậy mà hôm nay chỉ cho muội muội mượn Ly Cư Cầm cũng không nguyện ý sao?" Vân Ki chế giễu nhìn qua Vân
Tuyền, Vân Ki nàng hôm nay trở về chính là muốn khiến cho nàng ta khó
coi.
"Muội muội nghĩ nhiều rồi." Vân Tuyền thật sự không còn
cách nào khác, nàng phân phó nha hoàn Ngọc Bích bên người:" trở về phòng ta mang Ly Cư Cầm tới."
Ngọc Bích vâng một tiếng, vội vàng rời đi.
Đám người lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ, Lãnh Ly nhìn qua Vân Ki, đầu
tiên là Băng Khê, tiếp theo là Vân Ki, bọn hắn xuất hiện thực quá quỷ
dị, thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Vân Ki mặc dù cũng ưu tú,
nhưng là dù sao cũng chỉ là con thứ, không so được với Vân Tuyền được đủ kiểu cưng chiều, điểm ấy kiếp trước mình đã biết, nhưng tình cảnh của
Vân Ki so với mình năm đó tốt hơn nhiều.
Qua giây lát, Ngọc
Bích ôm Ly Cư Cầm xuất hiện, cẩn thận từng li từng tí đem Ly Cư Cầm đặt
trên bàn, cái này chính là vật tiểu thư yêu quý không rời.
Hôm nay gặp lại Ly Cư Cầm, Lãnh Ly đã không còn thương cảm, ngược lại hận ý vẫn còn.
Vân Ki ngồi xuống, hai tay trắng nõn thon dài vuốt nhẹ thân đàn, lãnh đạm nói: "Tỷ tỷ chính là tỷ tỷ."
"Muội muội xin bắt đầu đi." Vân Tuyền sợ nàng ta sẽ còn nói mấy câu khiến mình lúng túng nên lập tức dời đề tài.
Vân Ki khóe miệng hơi giương lên một chút, hai tay lướt trên đàn, tràn ra tấu khúc.
Không đơn giản chỉ là nhạc phổ, mà là khúc nhạc từ nhân tâm của người đàn bi phẫn lại tiêu sái vô cùng.
Lãnh Ly bị tiếng đàn hấp dẫn nhìn về phía Vân Ki, nàng cùng Vân Ki ở
kiếp trước tiếp xúc không nhiều, chỉ là không nghĩ tới một thứ nữ bị
người dễ dàng coi nhẹ lại có một thân cầm nghệ tuyệt vời như vậy.
Ấn tượng của Lãnh Ly đối với nàng đã thay đổi rất lớn, mà từ tiếng đàn của nàng có thể nghe ra được, nàng ấy chuẩn bị hóa kén thành bướm,
không nguyện ý làm một thứ nữ hèn mọn.
"A!"
Đang lúc
mọi người bị cầm nghệ Vân Ki thật sâu chiết phục, một tiểu thư bên cạnh
Lãnh Ly đột nhiên hét thảm một tiếng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy
đầu của vị thiên kim kia đập trên bàn không động đậy, mà sau lưng nàng
ta cắm một mũi tên thẳng tắp. Lãnh Ly thấy miệng vết thương có máu đen
chảy ra, trên tên có độc!
"A a a!" Mọi người loạn thành một đống,
Lãnh Ly lập tức đứng dậy quay đầu nhìn lại, giả chẳng biết lúc nào trên
núi giả mai phục rất nhiều hắc Y Nhân tay cầm cung tiễn ẩn nấp sau núi
giả, cũng có kẻ tay cầm đại đao hướng các nàng bên này chạy như bay tới.
"Vương phi, cẩn thận!" Thanh Âm lập tức che chở cho Lãnh Ly, Hách Liên Hiên xếp nàng bên cạnh Lãnh Ly mà Lãnh Ly vẫn cho rằng nàng chỉ là một
nha hoàn bình thường, nên không có cách nào thi triển võ công.
đám hắc y nhân từ bốn phương tám hướng vọt tới, gặp người liền gϊếŧ, không lưu tình chút nào.
Lúc tất cả mọi người chạy trối chết đã có ba thiên kim tiểu thư mất mạng.
Dưới chân Lãnh Ly là máu tươi nóng hổi, tà váy trắng bị máu văng lên nhiễm đỏ một mảng.
Trận hành thích này căn bản là nhắm vào nàng, những thiên kim tiểu thư này đến cùng cũng là bị nàng liên lụy. Nàng dù không phải là người tốt
lành gì nhưng nhìn đến những sinh mệnh vô tội này phải đi chịu chết vẫn
động lòng trắc ẩn. Kim xà trong tay đã vận sức chờ phát động, hiện
trường đang lúc hỗn loạn nàng dùng xà độc chắc hẳn cũng sẽ không bị phát hiện.
Mắt thấy một hắc y nhân tay cầm khảm đao hướng
nàng vọt tới, Thanh Âm chuẩn bị tốt tâm lý tùy thời xuất kích, thân phận của nàng nơi nào có thể vượt qua Lãnh Ly sinh mạng trân quý.
Thế nhưng Lãnh Ly kéo nàng qua sau lưng, ống tay áo giương lên, kim xà phun nọc độc lên mặt hắc y nhân.
"A! A!" hắc y nhân che khuôn mặt đã nát rữa của mình, kêu thảm không ngừng, nghe phi thường kinh người.
Lãnh Ly ngẩng đầu nhìn một vòng, ánh mắt lạnh như băng cuối cùng rơi
xuống khuyết lâu có thể quan sát toàn bộ Vân Phủ. Nàng nhìn thấy một
thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa ,Hách Liên
Trần.
Quả nhiên thích khách là do hắn an bài!
Ngươi lòng dạ ác độc như vậy cũng đừng trách ta nhẫn tâm.
Nàng quay đầu liền hướng phía Vân Tuyền chạy tới, Vân Tuyền không phải nữ nhân hắn yêu nhất sao, hắn hiện tại muốn cho cung thủ ẩn thân bắn
tên ư, như vậy nàng cũng muốn xem xem rốt cuộc là nàng chết trước hay là Vân Tuyền sẽ chết trước đây.
Vân Tuyền thấy Lãnh Ly nổi giận đùng đùng đi tới phía mình, mặt mũi sớm đã trắng bệch. Trận hành
thích này nàng thật sự không biết, nhìn những người hằng ngày quen biết
người chết đã chết, người bị thương vẫn bị thương, trong lòng nàng cũng
vô cùng khó chịu.
Chuyện này lại phát sinh ở Vân Phủ, Lãnh Ly khẳng định đến lý luận cùng mình.
"Yến, Yến Vương Phi, ta. . . ." Vân Tuyền sớm đã bị khí thế dọa người của Lãnh Ly doạ đến nói năng lộn xộn.
Lãnh Ly nhìn thấy Băng Khê cũng thật có ý tứ, một mình hắn có thể giải quyết được hai hắc y nhân, quả nhiên cũng không phải là kẻ nhu nhược.
Gia đinh cùng thị vệ Vân Phủ chạy đến, đám hắc y nhân sợ thận phận bị
bại lộ lập tức rút lui, Lãnh Ly lại nghe thấy một tiếng huýt sáo, đoán
chừng là thấy Vân Tuyền ở cạnh nàng nên không dám động thủ đi.
Thị vệ Vân Phủ đều đuổi theo đám hắc y nhân ra ngoài, Lãnh Ly cười lạnh,
bọn họ nhất định không tra ra được cái gì, chỉ lãng phí thời gian mà
thôi.
Gia đinh trong phủ bắt đầu kiểm kê số lượng
người tử vong và bị thương, Vân Yến Thanh nghe nói trong phủ mình có
chuyện như vậy phát sinh cũng vội vàng chạy tới, mặc dù nhìn bề ngoài
hắn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm bị lửa giận công tâm, có mấy thiên kim tiểu thư tử vong, hắn bây giờ phải bàn giao như thế nào đây.
"Cha!" Vân Tuyền nhìn thấy Vân Yến Thanh, một cỗ ủy khuất
liền từ trong cổ họng phun ra, sống sót sau đại nạn lại thêm lo lắng hãi hùng, thực sự khiến nàng hao hết tất cả khí lực.
"Cha." Vân Ki ngược lại phi thường trấn định.
"Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Vân Yến Thanh nhìn toàn bộ thảm
trạng trong hoa viên. Chuyện hôm nay truyền ra ngoài đối với Vân Phủ
trăm điều không tốt .
Lãnh Ly đi đến cạnh tiểu thư bị mũi tên bắn
chết, nắm chặt cán tên, dùng sức rút, mũi tên rút ra còn dính da thịt đã biến đen cùng bốc mùi.
Lãnh Ly nhìn chăm chăm mũi tên này,
dùng lông ưng tốt nhất tạo thành, lông ưng thưa thớt, mà cần dùng lông
ưng làm tên cũng chỉ có Hoàng gia.
Mà dạng lông ưng có cấp độ chừng này hẳn phải là do Vương Gia sử dụng.
Vân Yến Thanh tất nhiên cũng nhìn ra, hắn bất động thanh sắc nhìn Lãnh Ly, sự tình hôm nay nàng chắc chắn không thoát được liên quan.
Lãnh Ly ném tên trong tay đi, nàng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức cầm
mũi tên này làm ra chuyện gì, bởi vì Yến Vương Phủ cũng có loại tên
này.
Các tiểu thư bị thương đều được an trí trong một phòng, có thái y chẩn thương thế, Lãnh Sương Linh tới cạnh Lãnh Ly thấp giọng nói ra: "Ta nhìn ra, chuyện này là hướng tới ngươi."
Lãnh Ly lần nữa
nhìn về phía khuyết lâu trống rỗng, "Ừm, những tiểu thư kia chẳng qua là vật bồi táng. Chỉ tiếc, hắn vì cái lợi trước mắt, ngược lại trêu chọc
phiền toái không cần thiết cho Vân Yến Thanh."
Lãnh Ly nói
không sai, Hách Liên Trần đúng là trước mắt quá mức sốt ruột. Thế nhưng
hắn hết lần này đến lần khác nhìn Lãnh Ly tránh được một kiếp, lại còn
đem tai mắt hắn cài trong cung nhổ hết, hắn làm sao không nóng nảy cho
được!
Nhiệm vụ hôm nay thất bại, không gϊếŧ chết được Lãnh Ly, thật là đáng hận.
Hắn giả bộ thần sắc nôn nóng sau khi nghe tin chạy đến:"Sao lại có thể như vậy? !"
Vân Yến Thanh cùng Lãnh Ly đều nhìn về hắn, Lãnh Ly mang theo lạnh lùng, mà Vân Yến Thanh thì bất mãn vô cùng.
Trên đời này trừ hắn ra không có người nào có thể ở Vân Phủ
sắp xếp người hành thích lấy mạng người cả, hắn làm như vậy thật sự là
mang phiền toái đến cho Vân Phủ, vô tình khiến cho Vân Yến Thanh bất
mãn.
Bọn hạ nhân bưng ra từng thùng từng thùng nước cọ rửa vết máu dưới đất.
Lãnh Ly đi đến cạnh Vân Yến Thanh, nàng biết Vân Yến Thanh cũng giống như mình, trong lòng đã có đáp án, "Xem ra ngày mai Vân Tương phải giải thích thật tốt với Hoàng Thượng."
Vân Yến Thanh nhìn Lãnh Ly,
từng là một tiểu thư Lãnh Phủ ngu dại,hiện tại đứng chỗ này không cách
nào che lấp vẻ phong hoa tuyệt đại cùng cơ trí hơn người,thật không nghĩ tới Lãnh Thiệu lại có phúc khí như vậy, có được một nữ nhi thông minh
cơ trí.
"Yến Vương Phi nói đúng lắm. Chuyện này phát sinh ở Vân Phủ, thần vẫn nên chịu chút trách nhiệm." Vân Yến Thanh nói.
"Yến Vương Phi, ngươi cũng không phải là phụ hoàng, lại dám
nói như thế với Vân Tương, thật là gan to bằng trời." Hách Liên Trần bởi vì không gϊếŧ được Lãnh Ly mà tức giận, giờ nhìn nàng lại càng không
vừa mắt, luôn muốn khiến cho nàng ngột ngạt.
Lãnh Ly lơ đễnh cười
một tiếng, nhìn về phía Hách Liên Trần, "Lời ta nói đều là nói thật, Vân Tương cũng không có nói gì thêm, Tam Vương Gia ngươi kích động cái gì!
Thật đáng tiếc, Tam Vương Gia cũng không có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ
nhân, lúc Vân Tuyền tiểu thư lớn tiếng kêu, lo lắng sợ hãi thảm thiết,
không biết Tam Vương Gia đang làm cái gì nha."