Lãnh Ly biết đã không thể moi ra bất kỳ tin tức nào từ Thải Nguyệt. Nàng nhìn về phía nam nhân kia lạnh lùng nói: "Còn không nói thật, liền đem
ngươi biến thành thái giám thật!"
Nam tử lôi thôi nghe xong lập tức rống to lên: "Ta là do Tứ Vương Gia mang vào."
"Nói bậy!" Hách Liên Sở cũng sớm biết cái loại nam nhân thô kệch từ trong
khu ổ chuột không đáng tin cậy, thế nhưng lại không muốn lãng phí đám
người như hắn ta.
"Ta không có nói láo!" Nam tử lập tức giải
thích nói: "Ta là bị Tứ Hoàng Tử sắp xếp trên xe ngựa vận nước mỗi ngày
mà mang vào, hắn bảo ta chờ ở chỗ này, nói để ta. . . ." Dù sao cũng sẽ
chết, hắn nói: "Hắn muốn ta làm nhục nữ nhân kia." Nói đoạn ngón tay của hắn chỉ về hướng Lãnh Ly.
Lãnh Ly giả bộ kinh ngạc, thần sắc sợ hãi nhìn về phía Hách Liên Sở, "Sao ngươi lại ác độc như vậy?”
"Nói bậy!" Hách Liên Sở giận không kiềm được mà nhìn về phía nam nhân kia,
chuyển hướng về phía Hoàng Thượng mà đáp, "Phụ hoàng, Nhi Thần không hề
sai sử hắn làm như thế, nhất định là có người bảo hắn vu hãm Nhi Thần!"
Lãnh Ly lại đứng ở đó toàn thân phát run nhìn về phía Hoàng Thượng nói: "Phụ hoàng, Hách Liên Hiên mới vừa rời khỏi kinh thành, liền có người đối xử với ta như vậy, thần tức. . . thần tức thực sự không biết mình đã làm
sai điều gì."
Đôi mày Hoàng Thượng nhíu lại, "Sở nhi, chuyện này rốt cuộc có phải do ngươi làm hay không?"
Hách Liên Sở biết tuyệt đối không thể thừa nhận, coi như Hoàng Thượng mang lòng nghi ngờ hắn, cũng không thể thừa nhận.
"Không có người sai sử chúng thần, là ta tự nguyện, là ta dắt nam nhân này
vào." Thải Nguyệt đột nhiên khóc lóc kể lể, "do trước khi ta vào cung
hắn chính là người tình của ta, là ta cho hắn chủ ý này, chuyện này
không liên quan đến người nào khác.”
"Phụ hoàng người nghe thấy rồi chứ, chuyện này thật sự không liên quan đến
ta." Hách Liên Sở cũng không ngờ rằng Thải Nguyệt bị thương nặng thế
này mà cuối cùng vẫn giúp hắn che đậy sự tình, chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không đáng cân nhắc. Hết thảy đều là nàng cam tâm tình
nguyện, mình cũng không có ép buộc nàng.
Lãnh Ly cười đạm mạc, "Hiện tại các ngươi mỗi người mỗi ý, ai mới là người nói thật đây?"
"Điều ta nói đều là thật!" Tên nam tử lôi thôi lập tức nói.
Lãnh Ly biết chuyện này đã bị Thải Nguyệt cản lại, muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Hách Liên Sở là không thể.
Hoàng Thượng đã mất đi một đứa con trai, liên tiếp đả kích e rằng sẽ không
chịu nổi, chắc hẳn cũng sẽ không trắng trợn trừng phạt.
Sự tình cũng nên dừng ở đây thôi.
Quả nhiên, Hoàng Thượng ở trước mặt hai tên hạ nhân cùng con của mình thì vẫn lựa chọn tin tưởng con trai mình.
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng! Tứ Vương Gia, Tứ Vương Gia, cứu ta, cứu
ta!" tên nam tử lôi thôi không nghĩ tới kết cục của mình thế mà là bị
chém đầu, hắn vốn là muốn đến chiếm chiếm tiện nghi, lại không nghĩ tới
phải dâng luôn cả cái mạng này.
Thải Nguyệt bị thị vệ nâng lên,
nàng tuyệt vọng nhìn Hách Liên Sở, ánh mắt đầy sự tuyệt vọng cùng mất
mát, con ngươi từng chút từng chút rã ra.
"Được rồi, các ngươi
cũng giải tán đi." Hoàng Thượng khoát tay, gần đây mọi việc không
thuận, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, trông thấy cái gì đều càng thêm
phiền lòng.
"Vâng." Lãnh Ly cùng Hách Liên Sở liền rời khỏi Thượng Lâm Uyển.
Cửa vào.
Đi vào một bên, Hách Liên Sở căm tức nhìn Lãnh Ly từ bên cạnh mình đi qua, hắn gọi lại nàng, "Hôm nay coi như ngươi lợi hại, không diệt trừ được
ngươi, là do ta chủ quan!"
"Không." Lãnh Ly xoay người trên mặt
bình thản mang theo nụ cười, "Là do ngươi quá mức tự phụ, cũng quá coi
thường ta. Tứ Vương Gia, lần này là ngươi ra chiêu ta cũng tiếp chiêu
rồi, lần sau đổi lại nên là ngươi rồi."
Hách Liên Sở bị nụ cười
lạnh trên khóe môi của nàng khiến cho giật nảy mình, mặc dù hắn biết
Lãnh Ly đáng sợ, hôm nay mình cũng suýt nữa rơi vào trong tay của nàng.
"Ta không cảm thấy ngươi có năng lực gì." Nói đến đây, trong lòng của hắn ngay cả một tia nắm chắc cũng không có.
Buổi chiều, Hách Liên Trần nghe được tin tức này, hắn lập tức tìm Hách Liên
Sở, vỗ bàn nói: "Sao ngươi hồ đồ vậy, đã bảo ngươi đừng đi trêu chọc
nàng, sao ngươi lại không nghe lời ta, hiện tại mặc dù là tạm thời không có chuyện gì , thế nhưng lời kia của nàng ta rõ ràng chính là muốn cùng ngươi đấu đến cùng!"
"Ta, ta không nghĩ rằng nàng ta có thể chạy trốn ra ngoài dễ dàng như thế." Hách Liên Sở thật ra nghĩ mà sợ, dù sao Lãnh Ly lợi hại như vậy chuyện càng ngoan độc càng âm hiểm đều làm ra
được.
"Cũng may là lần này chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm,
ngươi về sau an phận một chút, lần này ngươi rút dây động rừng , ta muốn động thủ với nàng cũng không thể, chỉ có thể lại chờ đợi!" Hách Liên
Trần một quyền đánh vào cây cột, "Đáng ghét!"
Hách Liên Sở thì là chột dạ không dám nhìn Hách Liên Trần, lần này là hắn tự cho là thông minh, phá hoại đại sự.
Nghĩ đến Lãnh Ly lúc rời đi tươi cười đắc ý, hắn cảm thấy lồng ngực như bị
cái gì ngăn chặn, cỗ lửa giận kia không chỗ phát tiết, thực sự lòng càng khó chịu!
Trở lại trong cung của Thái hậu, Lãnh Ly đem sự tình
đã xảy ra giải thích đơn giản cho Thái hậu, Thái hậu nghe xong rất là
tức giận: "Cư nhiên phát sinh sự tình bẩn thỉu thế này, xem ra cái hậu
cung này nên được”dọn dẹp” một chút!"
Lãnh Ly nhìn về phía Thái
hậu, mặc dù nói Thái hậu thân thể ngày càng không khỏe, thế nhưng là mấy ngày nay nàng phát hiện tinh thần Thái hậu rất tốt, hơn nữa nhìn thấy
Thái hậu ngoài phấn chấn còn mang theo một tia hưng phấn, tăng thêm lời
của Thái hậu, chẳng lẽ dự định bảo dưỡng tuổi thọ của Thái hậu vẫn là
muốn ra tay sao.
Trở lại tẩm thất của mình, Thanh Âm không vui
nói: "Ả Thải Nguyệt kia rõ ràng là do Tứ Vương Gia phái tới, thế mà lại
dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, thật sự là không cam tâm."
Không cam
tâm? Lãnh Ly lại cảm thấy chuyện hôm nay phát sinh mặc dù đột nhiên, thế nhưng là rõ ràng giống như đều nằm trong ý đồ của Thái hậu. Như thế xem ra Thái hậu đem nàng giữ ở bên người nguyên nhân thật sự là càng ngày
càng khó bề phân biệt.
Hoặc là nói Thái hậu đang đợi cơ hội này,
mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần có thể để nàng ra tay, thế thì nàng
liền có thể một lần nữa khống chế hậu cung, thế nhưng là nàng làm như
vậy lại là vì cái gì?
Lãnh Ly lẳng lặng suy nghĩ, Thanh Âm đem
một phong thư giao vào trong tay nàng, "Vương phi, đây là do hạ nhân
trong Vương đưa tới đây hồi chiều. Đoán chừng là Vương Gia không biết
người tiến cung, liền đem thư viết cho người đưa đến trong cung. Người
mau xem đi."
Nghe được là Hách Liên Hiên gửi đến thư nhà, hiển
nhiên Lãnh Ly sẽ hứng thú với nó hơn là những thứ ngổn ngang đầy mưu kế
kia, nàng lập tức mở thư ra, bên trong là chữ của Hách Liên Hiên cứng
cáp hữu lực, rồng bay phượng múa, khiến nàng trong lòng liền ấm áp.
Nội dung đại khái trong thư là nói cho nàng, bọn hắn đã đến Miêu Cương,
trên đường đi cũng đều phi thường thuận lợi, cũng không có gặp chuyện
nguy hiểm gì, còn cố ý căn dặn nàng đừng lo lắng cho mình, chăm sóc tốt
bản thân.
Khép thư lại, khóe môi Lãnh Ly nhếch lên nét cười nhẹ
cực kì thỏa mãn, chỉ là Hách Liên Trần trên đường đi cũng không hề động
thủ, không biết là bởi vì đều đặt tâm tư trên người mình, hay là chờ
Hách Liên Hiên đến Miêu Cương rồi mới ra tay.
Sương mù ở Miêu
Cương vẫn rất nghiêm trọng, nhưng trải qua sự thanh trừng năm ngoái của
Lãnh Thiệu và Hách Liên Hiên, hiện tại chùy thành đã dần dần khôi phục
sinh cơ, thành trấn quạnh quẽ ngày xưa bắt đầu có cư dân dọn trở lại,
trên đường cũng dần dần náo nhiệt lên.
Hách Liên Hiên lời nói
mặc dù chất phác, nhưng là trong thư truyền đạt nồng đậm tình ý vẫn
khiến Lãnh Ly tại cái chốn ngươi lừa ta gạt nơi hậu cung tâm ấm không
thôi.
"Nguyện Ly Nhi thân thể khoẻ mạnh, đợi vi phu khôi phục vùng
biên giới thành Tô Chùy, đợi bách tính an cư lạc nghiệp, tất xin chỉ để
đưa Ly Nhi cùng đến Chùy thành, cùng ta hưởng thụ cuộc sống khoan thai
này."
Nhìn thấy câu này, Lãnh Ly nhưng trong lòng chìm xuống, có
vẻ Hách Liên Hiên đến bây giờ đều không mang tâm tư tranh cường háo
thắng, mình ở trong cung khắp nơi nguy hiểm bộ bộ kinh tâm*, cũng không
biết hắn ở Chùy thành có người mưu hại hắn không, ngẫm lại liền hận bản
thân không thể lập tức có được ý chỉ của Hoàng Thượng mà cùng hắn ở bên
nhau.
*bộ bộ kinh tâm: mỗi bước đi đều ngập tràn lo sợ.
Chỉ là. . . Lãnh Ly nhìn ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, trong thâm cung
phong vân biến hóa này, đợi nó dần dần lắng lại đi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, bản thân hành sự cẩn thận sẽ không sợ lỗ, đợi đến
lúc đoàn tụ cùngHách Liên Hiên.
Dù sao, nàng còn muốn một ngày kia giúp hắn đăng vị, để Hách Liên Trần nếm được mùi vị của sự thất bại!
Lãnh Ly một mực bồi bên cạnh Hoàng thái hậu tại Bích Tiêu Cung tụng kinh lễ Phật, ăn chay, mặc dù nàng chưa từng tiến vào từ đường, nhưng khi không còn tiếng nhao nhao hỗn loạn bên ngòi, nàng cảm thấy tâm mình trở nên
ngày càng bình lặng, mặc dù cái này sẽ không khiến nàng buông xuống cừu
hận đau lòng kia, thế nhưng lại có thể làm cho nàng tai thính mắt tinh,
càng thêm lạnh nhạt.
Bích Tiêu Cung của Hoàng thái hậu vẫn luôn
thanh tu nhã tĩnh như vậy, tẩm điện rộng rãi bên trong luôn luôn tràn
ngập nhàn nhạt mùi đàn hương, luôn luôn đem lại cho người ta một loại
cảm giác thời gian trôi qua rất chậm rất yên tĩnh. Phảng phất như toàn
bộ cung điện trong trong ngoài ngoài xưa nay chưa từng xảy ra qua bất kỳ thay đổi nào.
Bởi vì Hoàng thái hậu đối ngoại tuyên bố thân thể của
mình không tốt, cần tĩnh dưỡng, thần hôn định tỉnh đều không cần, chỉ
cần mỗi cuối tháng phi tần của các cung cùng nữ quan đến thăm một chút
là được.
Trong lúc lơ đãng, thời gian liền lặng yên đi vào cuối tháng.
Vào ngày này, Lãnh Ly vừa mới hầu Hoàng thái hậu dùng hết ngọ thiện, hai
người ngồi trong thiên điện thưởng trà nói chuyện phiếm, trên mặt bàn
cạnh bên trưng bày các loại trái cây đã được ướp lạnh.
Hoàng thái hậu ngồi ở đó quan sát Lãnh Ly, mặc dù da dẻ trắng nõn nhưng da mặt lại khô gầy, nửa tự trách nói: "Aiz~, để ngươi bồi ta ăn chay mỗi ngày,
cảm giác da mặt của ngươi đều trở nên khô héo. Nếu Hiên nhi mà trở về,
chẳng phải sẽ chạy tới trách cứ ta a!"
Lãnh Ly biết Hoàng thái
hậu đang nói đùa, nàng cũng cười theo mà nói: "Lời này của Hoàng thái
hậu là sao chứ, tôn tức bồi bên Thái hậu cảm thấy rất tốt, vả lại hắn
cũng không dám."
"Ôi ôi." Thái hậu tươi cười như hoa, thời gian lặng
yên trôi qua lưu lại trên bờ môi khóe mắt người đầy những nếp nhăn, theo thời gian mà để lại, có thể là do Thái hậu bình tâm tĩnh khí thành tâm
lễ Phật, nên đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà thoạt nhìn vô cùng từ ái ôn
hòa.
Lãnh Ly cúi đầu cười một tiếng, có vẻ như nàng chưa từng có cảm giác ấm áp như vậy.
"Khó trách Hiên nhi đối ngươi y thuận tuyệt đối, ngươi lanh lợi như thế,
cùng Hiên nhi cũng thật xứng đôi." Thái hậu ôn hòa cười một tiếng.
Lãnh Ly cười nhu thuận, nhắc tới Hách Liên Hiên trên mặt của nàng liền có
chút ửng hồng, quả nhiên chỉ có Hách Liên Hiên mới có thể dễ dàng khiến
nàng không giữ nổi bình tĩnh như thế, muốn khắc chế cũng không thể.
"Khởi bẩm Hoàng thái hậu, Liễu Quý Phi Nương Nương đến." Tiểu thái giám vẫn
luôn chờ ngoài điện vội vàng chạy vào thông truyền, sau đó quỳ trên mặt
đất thanh âm lanh lảnh nói.
Lãnh Ly trong lòng cười lạnh, Liễu Quý Phi này bệnh nặng mới khỏi, liền đến gây phiền toái rồi.