Lãnh Sương Linh bị hành động của Lãnh Ly làm giật nảy mình, Lãnh Ly đột
nhiên đứng dậy, đặt tay vào bát trà trên bàn, nước nóng dội trên tay của nàng, nàng lại như cũ một điểm cảm giác cũng không có.
Hách Liên Hiên nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay nàng, lo lắng nói: "Ly Nhi, có nóng không."
Lãnh Ly bỗng nhiên chuyển sang thần sắc mừng rỡ nói: "Ta biết người Hung Nô đem cổ độc giấu ở nơi nào rồi."
Lãnh Thiệu lúc này vừa vặn bước vào trong phòng, nghe vậy có điểm kích động: "Ngươi thế nhưng đã điều tra ra rồi?"
"Đúng thế." Lãnh Ly nhướng mày nói, "cổ độc giấu trên người ca cơ ở trong cung!"
Lãnh Thiệu kinh hãi: "Ngươi xác định?"
"Tám chín phần." Lãnh Ly vẻ mặt tự tin, "Thanh Mạch Cổ vốn là
được luyện hóa từ cốt nhục của con người, thân thể lại ấm áp, ta trước
đó hoài nghi cổ ở trong cống phẩm, lại quên đi ca cơ cũng là cống phẩm.
Chẳng qua bên ngoài nàng là do Lục Vương Gia tiến cử nhưng vốn dĩ đã là
một quân cờ mà Hung Nô đã đặt sẵn."
Hách Liên Hiên hiển nhiên cũng hiểu được: "Ca cơ là do người
Hung Nô sắp đặt, nhất định sẽ hát trong tiệc sinh thần của phụ hoàng lúc đó Lục đệ chỉ việc mượn hoa hiến phật nói là dâng cho Phụ hoàng. Phụ
Hoàng tất nhiên sẽ sủng hạnh nàng, đến lúc đó bọn hắn lại khống chế
Thanh Mạch cổ hòng khống chế phụ hoàng đến chết."
"Không
sai, phụ hoàng dù sao cũng không thể nghĩ tới ca cơ do nhi tử phái đến
lại mang Thanh Mạch Cổ trên người, đến lúc đó tra một chút lai lịch của
ca cơ liền biết nàng là người Hung Nô, vậy ân oán rõ ràng phải tính lên
người Hung Nô. Đến lúc đó chiến tranh giữa hai nước là không thể tránh
khỏi, người của bộ lạc Nữ Chân ngồi không hưởng lợi" Lãnh Ly cười lạnh
nói, " thật đúng là bố trí đủ kín đáo, ai cũng không nghĩ tới cổ độc thế mà giấu ở trên người một nữ nhân!"
"Chúng ta có nên tâu lên Hoàng thượng ca cơ này chính là kẻ chúng ta cần tìm?" Lãnh Thiệu không kịp chờ đợi muốn rửa sạch vũ nhục buổi
tảo triều hôm trước.
"Tạm thời còn chưa phải lúc." Lãnh
Ly lắc đầu, " Ca cơ này xem chừng cùng Lục vương gia có quan hệ, trước
đó ta có thấy trên người hắn có ngọc bội khắc đồ đằng Hung Nô, hẳn là
cùng bộ tộc Nữ Chân có quan hệ không ít, giờ bộ tộc Nữ Chân gần như bị
xóa sổ, hắn hẳn cũng khϊếp sợ. Trước cứ theo dõi hắn xem Triệu Nho phải
chăng sẽ còn lộ diện. Dù sao kế hoạch của bọn hắn chuẩn bị cũng đã lâu,
cũng nói sẽ tiên hành trong thọ yến của Phụ Hoàng nên chúng ta cứ theo
dõi trước đã."
Bây giờ gặp sự không hoảng chỉ có Lãnh Ly,
nàng phân tích sự tình đâu vào đấy, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, Lãnh
Thiệu dần dần bắt đầu cảm thấy mình không tự chủ được sẽ dựa vào ý kiến
của nàng. Bây giờ đã Lãnh Ly đã biết vật chứa Thanh Mạch Cổ chỉ cần
chứng thực kế hoạch của bọn chúng chắc chắn sẽ sụp đổ nhất kích tất sát, không để cho kẻ thù có cơ hội thở dốc.
Lãnh Ly nói với Lãnh Sương Linh: "Nếu thiên kim Liễu Phủ mời
ngươi đi xem ca cơ ngươi liền đi, ta sẽ nói cho ngươi phương pháp xác
định xem nàng có mang cổ độc hay không, ngươi hành sự cẩn thận."
(*phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực)
Nếu nói Lãnh Sương Linh mười ngày trước đối với Lãnh Ly vẫn là loại phẫn uất bất mãn, như vậy hiện tại đã cùng nhau đứng trên cùng một
chiến tuyến, Lãnh Sương Linh trước đó chỉ cảm thấy Lãnh Ly nhẫn tâm âm
độc, giấu diếm được phủ tướng quân giả vờ như là yêu nữ ngu dại, nhưng
trải qua những ngày cùng chung hoạn nạn, càng phát giác Lãnh Ly thưởng
phạt phân minh, tâm tư kín đáo, mà nàng mặc dù nhận hết vũ nhục của Lãnh Sương Linh cùng Lãnh Thiệu, vẫn có thể vì đại nghiệp của Hách Liên Hiên mà từ bỏ hiềm khích lúc trước. Mặc dù nói có hiềm nghi lợi dụng Lãnh
Phủ, thế nhưng Lãnh Phủ không phải cũng đang lợi dụng thân phận Yến
Vương cùng Yến Vương Phi để bảo hộ mình sao.
Đôi bên đều đạt được
lợi ích, mới có khả năng hợp tác, Lãnh Sương Linh có cảm giác nội tâm
mình đã trưởng thành, nàng cũng không còn kháng cự Lãnh Ly, nói đến
cùng đều có huyết thống. Nếu Lãnh Ly có thể giúp Lãnh phủ, Hách Liên
Hiên và phụ thân có thể hỗ trợ lẫn nhau trong triều thì không còn gì tốt hơn.
Liễu Thiên Thiên dẫn Lãnh Sương Linh tiến vào cung
điện phía Tây là nơi các ca cơ diễn tập, nơi này nếu không có lệnh bài
không thể tiến vào. Lãnh Sương Linh không có địa vị chỉ có thể xem là
dân thường nhưng Liễu Thiên Thiên đã được phong làm quận chúa lại thêm
tính tình luôn kiêu ngạo, so với Lãnh Sương Linh có nhiều điểm tương
đồng nên phụ thân hai người trên triều quan điểm bất đồng cũng không ảnh hưởng đến kết giao của hai vị cô nương.
Quan gia mặt mũi là trọng yếu nhất, cho dù hận người thấu xương, mặt ngoài cũng phải giả vờ cho hài hòa.
Ca cơ khoảng mười tám mười chín tuổi, eo nhỏ như rắn nước, đường nét
khuôn mặt cũng không thanh tú như người Trung Nguyên, mà mang vẻ đẹp dã
tính hút hồn.
Thanh âm của nàng không mềm mại, lại trong trẻo vô cùng.
Lãnh Sương Linh nghe xong một khúc sau đó cảm khái với Liễu Thiên Thiên: "Nghe tiếng ca tiếng ca của ca cơ này thật giống như nghe được
tiếng đàn của Khanh Nho tiên sinh, cảnh tượng bên trong vậy mà có
thể hiện ra từng cái."
Liễu Thiên Thiên cũng đồng ý:
"Trách không được Lục Vương Gia coi như trân bảo muốn tặng cho Hoàng
Thượng làm lễ vật, lại lấy cho nàng tên Diệu Âm, giọng nói hiếm có như
thế, tới chỗ nào cũng bị người chú ý."
Lãnh Sương Linh lôi kéo ống tay áo của Liễu Thiên Thiên: "Quận chúa, ta có thể tiến lên
cùng Diệu Âm nói mấy câu được không?"
"Chúng ta đến đây không
được để người ta biết. Vẫn là không nên gây chuyện, chúng ta đi thôi."
Liễu Thiên Thiên lôi kéo Lãnh Sương Linh muốn đi, Lãnh Sương Linh đương
nhiên không muốn, nàng còn muốn tới gần Diệu Âm dò xét trên người nàng
phải chăng có giấu cổ độc hay không.
"Quận chúa, ta thực
sự là hiếu kỳ, không bằng như này ngươi hôm nay nếu có thể mang ta gặp
Diệu Âm, lần sau Khanh Nho tiên sinh đến Lãnh Phủ ta cũng mời ngươi
đến, như thế nào?" Lãnh Sương Linh biết Liễu Thiên Thiên ngày ấy nghe
tiếng đàn của Khanh Nho liền không thể tự chủ, sợ là trong lòng đã sớm
động tâm, lần này tình huống khẩn cấp chỉ đành dùng phương pháp này.
Quả nhiên Liễu Thiên Thiên do dự, nàng nghĩ đến tiếng đàn ngày
đó, hiện thân ảnh màu trắng thấp thoáng trong phòng trong, cùng giọng
nói từ tính ...
"Chỉ được nói vài câu, không thể ở lâu." Liễu Thiên Thiên cuối cùng hạ quyết tâm.
Lãnh Sương Linh liên tục gật đầu: "Quận chúa yên tâm, ta chỉ là muốn cùng nàng nói hai câu, lập tức đi ngay."
Liễu Thiên Thiên chỉnh lý váy áo chậm rãi đi đến chỗ Diệu Âm tập
luyện, nàng ta đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thấy Liễu Thiên Thiên tiến
đến, nhìn nàng khí độ cùng cách ăn mặc liền biết không phải là cung nữ
bình thường, đứng dậy đi lễ.
Lãnh Sương Linh cố ý nói:
"Đây là Liễu quận chúa, quận chúa nghe ngươi hát cảm thấy tâm thần thanh thản, bởi vậy muốn cùng ngươi đến bắt chuyện hai câu."
Diệu Âm ưu tú xuất sắc thế nào đi nữa cũng chỉ là một ca cơ, trong cung
từ trước đến nay đều là kém một bậc, thậm chí so ra còn kém hơn một chút với cung nữ bên cạnh phi tần được sủng ái, tuy nói sau này nàng có
khả năng được sủng ái, nhưng khi thấy quận chúa vẫn muốn hành đại lễ.
Diệu Âm vừa muốn quỳ xuống, Lãnh Sương Linh liền đưa tay đỡ:
"Không cần đa lễ." Nói xong từ trong tay áo lấy ra một hộp sứ nhỏ, "Đây
là lãnh hương, đặt trong phòng có thể làm thoáng mát không khí, mùi
hương lưu trên người mấy ngày cũng sẽ không tán đi, hôm nay liền thưởng
cho ngươi."
Diệu Âm một mặt thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, đối với Liễu Thiên Thiên thiên ân vạn tạ.
Liễu Thiên Thiên mặc dù mặt ngoài không chút biến sắc, ánh mắt
lại thẳng hướng Lãnh Sương Linh trên thân lướt qua, nàng thực sự không
biết hôm nay Lãnh Sương Linh đến tột cùng là có ý gì.
Lãnh Sương Linh thấy Diệu Âm thu lại lãnh hương liền ra hiệu Liễu Thiên
Thiên có thể rời đi, Liễu Thiên Thiên mặc dù đầy bụng hoài nghi nhưng
cũng không biểu hiện ra, cùng Lãnh Sương Linh ra khỏi tây viện mới hỏi:
"Linh nhi, ngươi vì sao muốn đưa cho nàng hương liệu?"
Lãnh
Sương Linh thở dài nói: "Quận chúa có chỗ không biết, ca ca ta có hôm bị cha ta răn dạy tức giận cưỡi ngựa chạy ra khỏi phủ, lúc đi qua vương
phủ của Lục Vương Gia liền nghe được thanh âm của nàng, tâm tình liền
tốt nên, bởi vậy cảm thấy mười phần cảm kích. Lúc trở về còn nói với ta
tiếng hát của nàng thật khiến lòng người say đắm, nhưng ca ta ngại phủ
vương gia có người hơn nữa sau lại biết ca cơ này được Lục Vương gia đưa vào cung, ta nghĩ nàng cũng Lãnh phủ coi như hữu duyên, liền đưa đồ cho nàng coi như thay ca ca nói cảm tạ.”
Liễu Thiên Thiên
chính là khuê nữ, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ, nàng thích nghe nhất một
chút tài tử giai nhân cố sự, nghe Lãnh Sương Linh giảng đoạn duyên phận này trong lòng nàng cảm khái không thôi, bây giờ Diệu Âm là nữ nhân chờ được Hoàng Thượng sủng hạnh, Lãnh Phong cùng nàng kiếp này định sẵn vô
duyên.
Sau khi cùng Liễu Thiên Thiên từ biệt, Lãnh Sương Linh trở về, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đã đợi bên trong Lãnh Phủ.
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Sương Linh nói: "Người ta an bài theo
dõi báo sau khi người vừa rời khỏi tây viện ca cơ kia liền đem lãnh
hương ngươi đưa ném đi."
"Nàng quả nhiên là có quỷ, nếu không làm sao lại đem đồ quận chúa ban thưởng ném đi." Lãnh Sương Linh lòng đầy căm phẫn.
Lãnh Ly lại cười không nói, nhẹ nhàng gõ bàn một cái ra hiệu Lãnh Sương Linh, Lãnh Sương Linh tập trung nhìn vào, trên mặt bàn đang nằm
hộp sứ nhỏ kia.
"Cái này, cái này lãnh hương không phải bị ném rồi sao? Làm sao lại ở nơi này?" Lãnh Sương Linh hết sức kinh
ngạc, không biết Lãnh Ly đến tột cùng muốn thế nào.
Lãnh Ly đưa tay mở ra hộp sứ, dùng kim vàng khuấy nhẹ, một con bọ nhỏ chui ra khỏi hộp.
"Đây là cái gì?" Lãnh Sương Linh nhìn con côn trùng mình chưa
từng nhìn thấy nhưng nếu nó bò ra từ trong hộp lãnh hương nhìn thập phần kinh người.
"Cái này gọi là Tử Tϊиɦ ŧяùиɠ, bình thường
đều ở trạng thái ngủ say khi gặp Thanh Mạch cổ sẽ thức tỉnh. Như ngươi
thấy đấy, nó đã tỉnh rồi, ca cơ quả nhiên mang cổ trong người."
Lãnh Sương Linh bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ lại lại cảm thấy không
hiểu: "Nếu ca cơ này không phải người bộ lạc Nữ Chân, dùng lãnh hương
này sẽ như thế nào?"
"Tử Tinh không độc, chỉ là trời sinh
đối với Thanh Mạch Cổ tương đối mẫn cảm mà thôi." Lãnh Ly trả lời " đây
là Yến Vương để Khanh Nho tiên sinh lấy được, cũng chỉ có một con."
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly nói nhàn nhạt, nhưng trong lòng thì
không ngừng kêu khổ, Tử Tϊиɦ ŧяùиɠ này cực kì khó tìm, ám vệ của hắn
thật vất vả mới mang tới một con, lại đều bị một thân phận khác của mình tranh công.