Trên nóc nhà, Lãnh Ly cậy một viên ngói lén theo dõi mọi thứ trong
phòng, nghe đám người này thảo luận mới hiểu được, thì ra bọn chúng đều
là người của thị tộc Hung Nô Nữ Chân, Nữ Chân cũng là một nhánh của
vương thất Hung Nô, nghấp nghé vị trí Hãn vương đã lâu, lại thêm bất mãn thái độ của Hãn vương đối với Duyên Quốc, oán hận chất chứa đã lâu.
Thủ lĩnh thị tộc phái những người này đóng giả người bình thường
ẩn nấp ở kinh thành Hung Nô đã lâu, định nhất tiễn song điêu, cuối cùng, bọn chúng phát hiện Thanh Mạch Cổ, sau khi để người Tây Sơn nuôi dưỡng
thì dùng cổ độc hại chết vương công quý tộc Duyên Quốc, mục đích phá vỡ
hiệp ước hòa bình giữa Duyên Quốc và Đại hãn Hung Nô, đến lúc đó giữa
hai nước chắc chắn sẽ có một trận ác chiến.
Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ phía sau, đợi khi Duyên Quốc và
Hung Nô lưỡng bại câu thương bọn chúng lại đến làm ngư ông đắc lợi.
Những người này ở trong kinh ẩn núp nhiều năm, Nữ Chân cũng
đã mưu đồ nhiều năm, bọn chúng mặc dù buôn bán nhỏ như người bình
thường, nhưng mỗi người luôn có cách thám thính được tin tức.
"Những năm nay chúng ta cẩn thận từng li từng tí, Lương trợ thủ không thể bỏ qua công lao." Triệu Tráng nhìn có vẻ là người đứng đầu,
nhưng hắn vẫn cung kính mười phần với Lương trợ thủ, "Lương trợ thủ hơn
mười năm qua bôn ba trong đám bách tính bình dân, hiểu rất rõ phong thổ
kinh thành, cung cấp cho chúng ta tư liệu kỹ càng để thống tị nơi này."
Mặc dù những người này là kẻ địch của Duyên Quốc, nhưng khi
nghe được những lời này, trong lòng Lãnh Ly không khỏi kính nể, bọn
chúng phòng ngừa chu đáo, chưa thượng vị đã bắt đầu sưu tập tư liệu
phong thổ kinh thành, chuẩn bị hậu hoạn, xét theo một số phương diện,
Đại hãn Hung Nô hiện tại đúng là không được chu toàn như bọn chúng.
"Không dám nhận." Lương trợ thủ tinh thần minh mẫn, "Mạng
của ta là được thủ lĩnh cứu, đương nhiên là phải yên tiền mã hậu*cho thủ lĩnh , dù không thể ở trên chiến trường giúp thị tộc chiếm đất đoạt
thành, nhưng vẫn là có thể làm được những việc hậu phương."
*Yên tiền mã hậu: đi theo giúp việc
Lương trợ thủ là tên xảo quyệt, trời sinh tính tình giảo
hoạt, bụng dạ cực sâu, ông ta có thể ẩn mình làm công việc bình
thường, còn có thể trợ giúp cho thị tộc.
"Phùng Nho
cũng đã vất vả, ngươi vốn có thể vào cung làm thái y, lại thành lang
trung giang hồ du lịch kinh thành." Triệu Tráng lại tán dương Phùng Nho
một phen, "Ngươi nắm giữ tất cả tư liệu của y quán và tiệm thuốc ở kinh
thành, lại có thể cắt đứt nguồn cung dược liệu của họ, chờ chiến tranh
xảy ra, tuỳ tiện cắt đứt nguồn cung dược liệu cho kinh thành Duyên Quốc
dễ như trở bàn tay."
Lãnh Ly kinh hãi, chiêu này thật sự quá độc ác, thời kỳ chiến
tranh người người bất an, nếu như nạn dân từ các nơi chạy tới kinh
thành, kinh thành y quán tất muốn sụp đổ, lúc này lại ngừng cung ứng
dược liệu, khác nào lấy mạng dân chúng. Lúc đó nếu có kẻ xấu kích động
bách tính làm phản, kinh thành tất nhiên nguy cơ tứ phía.
Phùng Nho cũng khiêm tốn nói: "Đều không vất vả bằng ngài, vốn là
tướng quân dưới trướng thủ lĩnh, lại tới kinh thành làm một tên đồ tể,
cả ngày đối mặt với lũ súc sinh kia."
"Ha ha ha."
Triệu Tráng lại cười to, "Ta đối mặt với đám súc sinh mới là đơn giản
nhất, có điều những năm nay ta cung cấp cho nhà bếp của nhiều vương tôn
quý tộc, biết rất rõ đường đi trong phủ bọn chúng, chỉ cần ta muốn, bỏ
chút gì đó trong thịt heo cũng sẽ không có người nghi ngờ, đợi đến lúc
cần, tất nhiên ta có thể một đòn trúng đích!"
Lãnh Ly
thật sự nhịn không được muốn xông vào gian phòng chúng đang ở, đám người này dám ở ngay dưới mí mắt nàng đàm luận không kiêng dè làm thế nào để
hủy diệt Duyên Quốc.
Kiếp trước Lãnh Ly cũng đã làm
rất nhiều việc xấu xa dưới sự sắp đặt của Hách Liên Trần, trong lúc nàng bị tình yêu che mờ tâm trí, quan phủ các nơi truy nã nàng, mưu hại,
phản quốc, thông đồng với địch, những tội trạng nàng đều có. Nàng làm
tấm khiên che trước Hách Liên Trần, chịu đựng những ngày tháng tối tăm
không một tia sáng, bây giờ nghĩ lại, thật sự là đáng buồn.
Hách Liên Trần đối xử với nàng như thế, với quốc gia này cũng như thế, trong lòng của hắn chỉ có bản thân, ngoài ra không còn ai khác,
hắn có thể cấu kết người Miêu để dân chúng biên cương chịu tai bay vạ
gió, có thể trộm cầm làm của sau đó giả mù sa mưa, chỉ là những chuyện này hắn đều ẩn sau màn không ra mặt, người người đều coi Tam Vương gia
là long tử xuất chúng nhất, hắn làm người tốt còn nàng lại phải mang
tiếng xấu
Bây giờ nghĩ lại, một kẻ dùng hết mọi thủ đoạn bẩn thỉu
như hắn nếu lên làm Hoàng đế, đúng là tai họa cho bách tính Duyên Quốc.
Hách Liên Trần chẳng qua chỉ hưởng thụ cảm giác hư vinh khi ở vị trí chí tôn vô thượng, hoàn toàn không có lý tưởng trị quốc bình
thiên hạ.
Nhưng Hách Liên Hiên không giống vậy, hắn
nhiều lần tỏ ý muốn giúp phụ hoàng phân ưu, khi cứu tế ôn dịch cũng ăn
ngủ không yên vì những nạn dân cực khổ, hắn mới chính là người lòng mang thiên hạ, cũng là người Lãnh Ly cam tâm tình nguyện trợ giúp.
Nàng lại càng thêm hận Hách Liên Trần, trước kia là thù riêng
của mình nàng, bây giờ so với những người Hung Nô này, thấy được bộ mặt
ghê tởm của Hách Liên Trần trước đó nàng không thấy.
Bên ngoài thanh lâu bỗng nhiên có động tĩnh, Lãnh Ly đứng dậy nhìn lại,
chỉ thấy một đội quan binh cầm đuốc tiến thẳng đến con hẻm này, trong
nội tâm nàng hiểu rõ, tất nhiên là binh lính Lãnh Thiệu điều đến.
Mà người trong phòng hiển nhiên cũng cảm nhận được bên ngoài khác thường.
"Không tốt, chia ra rút lui!" Triệu Tráng ra lệnh, dẫn đầu
xông ra khỏi phòng, hơn mười người phân ra các hướng khác nhau chạy.
Lãnh Ly biết đạo lý bắt giặc bắt vua trước, khinh công đuổi
theo hướng Triệu Tráng thoát thân, để Vu Càn Phong theo sát Lương trợ
thủ, dù sao tuổi của hắn cũng lớn, hành động không linh hoạt bằng người
trẻ tuổi, Vu Càn Phong không từ chối.
Lãnh Ly am hiểu độc dược và y thuật nhất, võ công mặc dù cũng rất tốt nhưng khinh công không phải là trác tuyệt, nàng đuổi được một lúc liền cảm thấy mất sức, Triệu Tráng dáng người vạm vỡ, trong giây lát đã chạy được rất xa. Nàng dùng hết sức đuổi theo nhưng vẫn luôn cách một khoảng lớn, với khoảng
cách này độc dược nàng giỏi nhất chẳng làm gì được, trong lòng không
khỏi có mấy phần nôn nóng.
Bỗng nhiên một thân bạch y
xuất hiện từ bóng đêm, thân hình của hắn linh động, tốc độ cực nhanh,
dưới chân điểm nhẹ liền vượt qua mấy nóc nhà, thẳng đến Triệu Tráng.
Là Khanh Nho!
Trong lòng Lãnh Ly vui mừng, Khanh Nho này mặc dù là người vô cùng không muốn liên quan đến, nhưng lúc này hắn ra tay giúp đỡ thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Nói cũng kỳ quái, mỗi lần
nàng gặp khó khăn, Khanh Nho kiểu gì cũng sẽ kịp thời xuất hiện, lúc tra án ở Đông Hải cũng nhờ hắn mà thuận lợi phá án, mà lần đuổi bắt này
Lãnh Ly lực bất tòng tâm, dù nàng có hao hết thể lực cũng không theo kịp Triệu Tráng, đúng lúc này Khanh Nho lại xuất hiện như một vị thần.
Khinh công của Khanh Nho hiển nhiên cao hơn Lãnh Ly và Triệu Tráng rất nhiều, thân thể của hắn nhẹ nhàng linh hoạt đuổi kịp Triệu
Tráng, còn cười nói: "Triệu đồ tể, nghe nói ngài đao pháp không tồi,
không nghĩ tới khinh công cũng rất cao minh."
Trong lòng Triệu
Tráng cuống lên, thấy một nam nhân đuổi kịp mình, lấy mọt thanh phi đao
từ hông ném thẳng về mặt Khanh Nho.
Khanh Nho nghiêng đầu một chút liền tránh được, vẫn chạy song song với hắn ta, cười nói:
"Lực phi đao của Triệu đồ tể đúng là không tồi, chắc do mổ heo mỗi ngày
luyện ra đúng không. Chậc chậc, nằm gai nếm mặt như vậy, không biết mười năm luyện cổ độc giấu ở trong cống phẩm nào."
Triệu
Tráng nghe Khanh Nho nói vậy, biết kế hoạch của bọn chúng đã bại lộ,
càng thêm luống cuống, chỉ là khinh công của hắn không thể bỏ xa Khanh
Nho như với Lãnh Ly, đành phải vung ra mấy cái phi đao, nhưng đều bị
Khanh Nho tránh thoát nhẹ nhàng.
Lãnh Ly đuổi ở phía sau truy cũng rất nôn nóng, trong lúc quan trọng như này Khanh Nho còn đùa cợt được.
"Khanh Nho, đừng nhiều lời như vậy, trực tiếp bắt hắn là được!" Lãnh Ly cuối cùng nhịn không được hô to.
Triệu Tráng bỗng nhiên tỉnh ngộ, Khanh Nho rõ ràng có thể
bắt được hắn ngay bây giờ nhưng lại chơi trò mèo vờn chuột, đơn giản là
muốn để hai người bọn họ cách tiểu nương tử đằng sau xa một chút, nói
cách khác, hắn đang lo lắng cho nữ nhân đằng kia. Đối phó một người vẫn
hơn phải đối phó hai người, Triệu Tráng không chút nghĩ ngợi vung phi
đao về phía sau.
Lãnh Ly vừa dứt lời, bỗng nhiên phía trước bay tới một thanh phi đao, nàng dần dần chậm lại, ngay khi muốn
ra sức đuổi theo, phi đao đến đột nhiên lại nhanh hơn, cứa qua bờ vai
của nàng, nàng cảm thấy bả vai đau xót, máu tươi lập tức thấm ướt y
phục, nàng cúi đầu nhìn sang, trên vai bị cắt ra một vết thương.
Không đợi Lãnh Ly lấy lại tinh thần, lại có mấy cái phi đao bay
tới, nàng hết sức trốn tránh nhưng đều bị phi đao quẹt qua.
Lãnh Ly cảm thấy cơ thể đau đớn đành phải giảm tốc độ lại, Khanh
Nho thấy Lãnh Ly bị thương đã nổi giận, khi thấy nàng ngừng bước lại cảm thấy lo lắng không thôi.
Bỗng nhiên xung quanh xuất hiện thêm vài hắc y nhân, đánh thẳng đến Triệu Tráng.
Những người kia võ công cũng không tầm thường, từng thanh
bội kiếm cùng đâm về phía Triệu Tráng, Triệu Tráng kinh hãi, bỗng nhiên
nhảy ra nhiều hắc y nhân võ công cao cường như vậy, hắn ta không chống
đỡ được.
Một kiếm đánh thẳng đến cổ Triệu Tráng,
Triệu Tráng vội vàng nghiêng người tránh thoát, nhưng lại một thanh kiếm khác đâm tới, hắn trốn được lần một lần hai nhưng chắc chắc trốn không
thoát lần thứ ba.
Cuối cùng hắn bị bức từ trên nóc nhà
rơi xuống đất, Khanh Nho tiến lên trực tiếp điểm huyệt đạo của hắn,
Triệu Tráng lập tức không thể động đậy.
"Nói một chút kế hoạch của ngươi ta nghe xem." Khanh Nho vẫn là áo trắng như tuyết,
lộ ra nụ cười chiêu bài của mình, dường như mọi chuyện vô cùng đơn giản.
"Phi, hèn hạ, người Duyên Quốc giảo hoạt nhất." Triệu Tráng phum một cái lên đất.
"Chúng ta giảo hoạt? Chúng ta hèn hạ?" Khanh Nho cuối cùng
cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười của mình, "Người của Nữ Chân thị tộc
các người mới đúng là hèn hạ, nếu muốn đất đai thì đi mà quang minh
chính đại tuyên chiến, tướng sĩ Duyên Quốc chúng ta chưa từng e ngại
chiến tranh. Mà các ngươi hết lần này tới lần khác bày mưu tính kế, còn
muốn hại Đại hãn của mình mang tiếng thay, theo ta thấy, các ngươi hèn
hạ hơn chúng ta nhiều!"
Từng câu từng chữ của Khanh Nho
đều rất có đạo lý, đám này người Hung Nô này, được tiện nghi còn khoe
mẽ, nghĩ ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi chuyện tốt, đáng tiếc lưới
trời tuy thưa nhưng khó lọt, để bọn hắn phát hiện cổ độc ở Đông Hải,
thừa thắng tiến lên điều tra một đường về tới kinh thành.
Bỗng nhiên, Triệu Tráng cười lạnh, tiếp theo sắc mặt cứng đờ, trong miệng chảy ra máu tươi.
Lãnh Ly vừa đến nơi, chán nản nói: "Không tốt, sợ là đã uống thuốc độc tự sát!"
Lại kiểm tra hơi thở Triệu Tráng, quả nhiên đã chết.