Canh cá khó khăn lắm mới nấu xong, Lãnh Ly ngồi tựa lên vách sơn động
hai tay vây lấy đầu gối nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy nhót thở
phào một hơi:” Đây quả thật là trời giúp chúng ta mà. Coi như bọn Lão
Ngũ không quay về người Tây Sơn cũng chỉ nghĩ do bạo phong không thể về
lịp mà ở lại trên đảo này. Hiện tại chỉ cầu cho bọn Khanh Nho có thể
mang viện binh tới bằng không khi bạo phong qua đi mà bọn Lão Ngũ chưa
quay lại người Tay Sơn hẳn sẽ nghi ngờ phái mấy chục người tới kiểm tra
vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết.”
Uống qua một chút
canh cá nóng hổi, Lãnh Ly chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều cực kì
thoải mái, Càn Phong một mực đưa lưng về phía nàng ngồi ở cửa hang, từ
góc độ của Lãnh Ly nhìn sang, vạt áo trước của hắn đều đã ướt đẫm.
Lãnh Ly có chút băn khoăn, nói với Càn Phong : "Càn Phong,
ngươi lại đây ngồi đi. Cửa hang gió lớn. Yên tâm đi, người Tây Sơn trong thời gian ngắn sẽ không tới."
Càn Phong do dự trong chốc
lát, mới tiến vào sơn động, xoa xoa tay, tìm một vị trí cạnh đống lửa
tùy ý ngồi xuống, lại có chút ngượng ngùng cười nói: "Để Vương phi điện
hạ chê cười rồi, ta mặc dù đọc qua mấy năm sách vở, nhưng thực chất bên
trong vẫn là một người thô kệch.”
Cả kiếp trước lẫn kiếp
này, tuy Lãnh Ly đều mang thân phận tiểu thư nhưng một cái là tiểu thư
xấu xí bị gia tộc vứt bỏ, một cái lại là thứ nữ bị vắng vẻ, cả hai đều
không tốt hơn là bao. Trong nhà các tỷ muội đều mời sư phó về dạy học
nàng cũng chỉ học được một hai câu kỳ thật cũng không hơn Càn Phong bao nhiêu, chỉ là cảm thấy Càn Phong không nên tự hạ thấp mình.
Lãnh Ly thản nhiên nghỉ ngơi một lúc, đoán chừng mấy người dưới thạch
thất cũng nhịn đến khó chịu, liền đứng dậy ra hiệu với Càn Phong đem cơ
quan mở ra, một tay giơ cao cây đuốc dẫn đầu đi xuống.
Hương vị trong thạch thất cũng không tốt lành gì, tràn ngập băng lãnh ẩm ướt lại có vị tanh mặn của nước biển, khiến đáy lòng mỗi người bất giác có cảm giác bị đè nén.
Lãnh Ly thắp hết đèn thị nữ trong
thạch thất, người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Lãnh Ly và Càn Phong
chính là Lão Ngũ. Hai mắt Lão Ngũ đã triệt để bị độc phấn hủy đi, chỉ
còn hai hốc mắt chảy ra máu đen, nghe thấy tiếng bước chân của hai
người, Lão Ngũ lập tức liền quay lại, âm trầm nói: "Các ngươi rốt cuộc
là ai?"
Lãnh Ly cũng không tính trả lời hắn, nàng thấy
trong bốn người Tây Sơn này, kẻ khó đối phó nhất chính là lão Bát đã
chết giảo hoạt như hồ ly mỗi bước đều suy tính kia, chẳng qua thua ở
thân thủ nhanh nhẹn như Lão Thập Nhất, nội công cũng không tốt bằng Lão
Ngũ, cho nên rơi vào cảnh chết thảm.
Trừ bỏ Lão Bát, còn lại ba người thì Lão Ngũ kỳ thật là kẻ khó đối phó nhất, nhưng cũng dễ đối phó nhất.
Lãnh Ly sở dĩ nói như vậy, là bởi nghe Càn Phong kể lại cùng
Lão Ngũ giao tranh như thế nào mà đưa ra kết luận. Rất hiển nhiên, mặc
kệ là xét ở góc độ thâm niên hay võ công thì Lão Ngũ đều là kẻ đứng đầu
của đám người Tây Sơn này, một kẻ có mưu sâu kế hiểm, làm sao có thể
trúng ám tiễn của Càn Phong miệng còn hôi sữa đây? Đáp án chỉ có một.
Đó là Lão Ngũ thực sự là quá tự đại!
Bởi vì tự phụ, cho nên Lão Ngũ kết luận Càn Phong không phải là đối thủ của hắn, cũng bởi
vì tự phụ, cho nên Lão Ngũ không đề phòng Càn Phong dùng thủ đoạn.
Để đối phó với loại người tự phụ này, chỉ có phép kích tướng.
Nhưng mà Lão Ngũ lại không phải dạng người tự phụ bình thường, bởi vậy
phép khích tướng dùng được hay không có thể ép ra được bí mật về cổ độc
hay không cũng chưa biết.
Còn lão Thập Nhất, cổ họng của
hắn đã bị hủy, hỏi cũng không được gì, Lãnh Ly căn bản cũng không tính
hỏi. Lão Thập Nhất tính tình cổ quái, nếu không cũng sẽ không tự mình ở cái nơi đưa tay không thấy năm ngón cùng một đám người chết ở chung.
Cho nên, Lãnh Ly cùng Càn Phong thương lượng một lúc, muốn hỏi cũng chỉ có hỏi thể từ kẻ tương đối đơn giản Lão Cửu thôi.
Lão Cửu bị trói ở giữa, trước mặt chính là một chiếc đèn thị nữ.
Lãnh Ly đem kia ngọn thị nữ đèn thắp sáng, lại cố ý gẩy gẩy tâm đèn, để
ngọn lửa bùng lên. Rồi đột nhiên đưa đèn sát vào mặt Lão Cửu, ánh sáng
mạnh mẽ đâm vào tròng mắt đau đớn khiến Lão Cửu không mở mắt ra được,
liền lớn tiếng chửi bới.
Càn Phong lập tức liền cho Lão Cửu một quyền: "Miệng sạch sẽ một chút!"
Lão Cửu bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn hung dữ trừng trở
về, khi tiếp xúc với đôi mắt lạnh lẽo thanh u của Lãnh Ly, trong lòng
chột dạ, nặng nề mà hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.
Lãnh Ly không để hắn né tránh tầm mắt của mình, đem đèn giơ lên trước mặt Lão Cửu, trầm giọng nói ra: "Nhìn ta! Ngươi không phải rất lợi hại
à? Vì cái gì không dám cùng tiểu nữ tử như ta đối mặt? Chẳng lẽ ngươi
đang sợ ta?"
Bị Lãnh Ly kích động như vậy, lửa giận của Lão Cửu cuối cùng cũng dâng trào, tức giận mắng Lãnh Ly: "Ta nhổ vào! Ta
đường đường là nam tử hán sẽ sợ hoàng mao nha đầu như ngươi?! Người nằm
mơ à! Nếu không phải ngươi quỷ kế đa đoan, ngươi cho rằng lão tử sẽ bị ngươi bắt được chắc! Có bản lĩnh ngươi liền thả lão tử ra, để lão
tử cùng ngươi đánh một trận, xem xem đến cùng là ai lợi hại!"
Lãnh Ly là cố ý muốn chọc tức Lão Cửu, hỏi Lão Cửu ở đây là dễ nhất, hơn nữa Lãnh Ly ngay từ đầu đã dùng thuốc độc, cũng không thấy dùng độc có
gì hổ thẹn. Nhưng người tập võ như Càn Phong thì đương nhiên biết sự
khác biệt, huống chi, hắn cũng thật sự dùng độc đánh lén Lão Ngũ.
"Tục ngữ binh bất yếm trá, ta căn bản cũng không cần đấu với
ngươi, bởi vì ngươi đã thua rất thảm hại rồi. Về phần ngươi thua như thế nào, chả ai quan tâm. Lão Cửu, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi bán mạng
cho hải tặc Tây Sơn, gϊếŧ người phóng hỏa, là vì cái gì? "
Lão Cửu mặt đỏ tía tai, lớn tiếng nói: "Cái này không mượn ngươi quản!"
Không nghĩ tới Lão Cửu cũng thật thông minh, còn biết cái gì nên nói cái gì không.
Lãnh Ly đáy lòng cười lạnh một tiếng, sau đó giả bộ ra vẻ tiếc rẻ nói: "Lão Cửu a, kỳ thật ta thật bội phục ngươi, ngươi đúng là một
đại hán tử. Lòng dạ ngay thẳng, đáy lòng lỗi lạc. Chỉ tiếc, ngươi theo
nhầm người. Đại ca kia của ngươi hoàn toàn không coi ngươi là huynh đệ
mà đối đãi! "
"Ngươi nói bậy!" Lão Cửu nổi giận gầm lên một
tiếng, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa giận hừng hực đủ đem Lãnh Ly sống sờ sờ nướng đến chết.
" Có phải là nói bậy hay không lòng
ngươi không phải rõ ràng nhất sao?" Lãnh Ly khẽ hé môi son, thanh âm
không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm Lão Cửu nghe rõ ràng từng chữ.
Mà ở cách đó không xa, trong mắt Lão Ngũ cùng lão thập nhất cảnh tượng
thật giống như Lãnh Ly cùng Lão Cửu đang thì thầm gì đó.
Lão Ngũ duỗi cổ muốn nhìn qua, nhưng sợi dây trên người quá chặt, không
dứt ra được làm hắn hoa cả mắt, chỉ có thể đứng đó mà lo lắng suông:
"Lão Cửu! Đồ con lừa! Đừng để yêu nữ này mê hoặc!"
Lão
Cửu bị Lãnh Ly làm cho tức sôi đầu, lúc này khẩu khí tự nhiên cũng đặc
biệt không tốt: "Ngũ Ca ngươi nói ít vài câu đi! Ta tự nắm chắc!"
Lão Ngũ Bị sặc một miếng, sắc mặt có phần mất tự nhiên, cười quái dị, một đôi mắt chỉ còn lại lỗ máu nhìn Lãnh Ly chằm chằm.
Lãnh Ly không để ý, nàng chính là muốn để Lão Ngũ cùng Lão Cửu
sinh ra khúc mắc, hai người dù sao cũng phải có một người mở miệng
trước.
"Yêu nữ, ta hỏi ngươi, ngươi vì cái gì nói đại ca không xem ta là huynh đệ?"
Lão Cửu cuối cùng kìm nén không được mà hỏi.
Khóe môi Lãnh Ly khẽ nhếch lên, tâm tình cũng trở nên tốt đẹp.
Kỳ thật nàng cũng không biết đại ca của Lão Cửu đến cùng có
xem hắn làm huynh đệ hay không. Nhưng nàng biết, lấy tính cách này của
Lão Cửu thì đám người Tây Sơn khẳng định sẽ không hoan nghênh, hoặc là
nói, bởi vì quá hào sảng, tất cả mọi người đều coi hắn là đồ đần, có thể tùy thời khiển trách.
Ở hành lang nghe được Lão Cửu cùng
Lão Bát đối thoại Lãnh Ly đoán Lão Cửu này ngày bình thường khẳng định
là dạng người không câu nệ tiểu tiết, bằng không thì cũng sẽ không há
miệng liền hô "Lão Bát". Chỉ là Lão Bát người này hết sức cẩn thận khéo
đưa đẩy, hoàn toàn không thèm để ý sơ sẩy của Lão Cửu, hơn nữa còn rất
tốt bụng nhắc nhở hắn.
Nế đổi thành người khác thì làm gì có
tính nhẫn lại như vậy. Tất cả đều hải tặc, tính tình khó tránh khỏi có
chút nóng nảy, vừa lúc có pháo hôi đần độn, Lão Cửu không gặp xui, vậy
còn ai có thể làm nơi trút giận?
Thế nhưng dù là thần kinh thô
như thế nào đi chăng nữa thì tích tụ lâu ngày đáy lòng cũng sẽ sinh ra
oán giận, huống chi Lão Cửu cũng không phải là đồ đần. Lãnh Ly chính là
bắt lấy điểm này để kíƈɦ ŧɦíƈɦ hăn.
Lão Cửu luôn miệng bảo
Lãnh Ly tại nói bậy, nhưng chỉ sợ đã sớm dao động. Bằng không cũng sẽ
không hỏi nàng vì cái gì nói như vậy, mà đã hỏi chứng tỏ đáy lòng Lão
Cửu đã có nghi vấn, chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Nếu như lão đại xem ngươi là huynh đệ, làm sao biết rõ nơi này nguy
hiểm còn phái ngươi đến?" Dứt lời, Lãnh Ly lại xích lại gần Lão Cửu,
dùng ánh mắt di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác làm như Lão Ngũ nhìn
thoáng qua, thấp giọng nói ra: "Ngươi ngẫm lại xem, có phải là mỗi lần
đến đây, chỉ có ngươi cùng Lão Bát xuống, Lão Ngũ cho tới giờ đều không
xuống?"
Lão Cửu cúi đầu
Nghĩ kĩ, hoàn
toàn chính xác, mỗi lần đều là dạng này, hắn cùng Lão Bát đem đồ đưa cho Lão Thập Nhất, Lão Thập Nhất cũng không đốt đèn, bỏ mặc hắn cùng Lão
Bát đem đồ vật xếp thành một đống. Bởi vậy hắn cũng không có cơ hội
thấy rõ tình cảnh tình cảnh trong thạch thất. Mà Lão Ngũ, trước giờ đều
không xuống, mỗi lần đều ở phía trên chờ bọn hắn. . .
"Ngươi biết vì cái gì mà Ngũ Ca của ngươi không xuống không?"
Lão Cửu mê man lắc đầu, thanh âm khàn khàn ở trong thạch thất mang mấy phần âm trầm đáng sợ: "Vì cái gì?"