Hai người đang trong lúc đắm chìm vào cảnh sắc nơi đây chợt nghe thấy âm thanh chuyển động ngày càng gần.
Lãnh Ly trong lòng khẩn trương, biết Hách Liên Trần sẽ phái người tới
trừ khử họ. Nghe âm thanh xột xoạt liên miên, cũng không biết Hách Liên
Trần phái đến bao nhiêu sát thủ.
Lãnh Ly trong mắt sát khí tăng vọt, một tay kéo Hách Liên Hiên, một tay từ túi nhỏ bên hông lấy ra một ít bột phấn kim sắc, nhẹ giọng hướng Hách Liên Hiên nói: "Hiên, lát nữa nếu có người đánh đến, ngươi phải nhớ tuyệt đối không được buông tay
ta!"
Hách Liên Hiên đáy mắt hiện lên một vòng ý cười, quanh đây đều là ám vệ hắn đã sắp xếp, mười Hách Liên Trần cũng không thể hãm
hại hắn. Chỉ bất quá bây giờ, Hách Liên Hiên kìm lòng không đặng muốn
xem xem Lãnh Ly dưới dáng vẻ yếu đuối này lại ẩn chứa được bao nhiêu
năng lượng.
Nghĩ vậy Hách Liên Hiên liền lặng lẽ đưa tay phải ra, làm một cái thủ
thế, ra hiệu cho ám vệ ẩn nấp xung quanh không cần động thủ.
Lãnh Ly đã chuẩn bị kỹ càng, âm thanh huyên náo ban đầu đột nhiên dừng
lại, nhưng thay vì khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thì nó khiến bầu
không khí càng thêm căng thẳng, một cỗ sát khí vô cùng lớn bao quanh hai người.
Sát khí áp bách đến nỗi Lãnh Ly cảm thấy có chút khó
thở, xem ra lần này Hách Liên Trần là bỏ hết tất cả vốn liếng muốn đem
mình với Hách Liên Hiên trừ khử.
Chẳng qua là chút trò vặt mà
thôi, Lãnh Ly nàng còn không thèm để vào mắt, nhưng hiện tại lại có Hách Liên Hiên ở bên khiến nàng không thể không căng thẳng!
"Tất cả cút ra đi! Có chiêu gì thì cứ đem hết ra đây, đưng giấu đầu giấu đuôi như vậy!"
Theo tiếng Lãnh Ly hét lớn bốn phía trong biển hoa xuất hiện mười mấy hắc y nhân
"Ly nhi, ngươi mau nhìn tay phải của bọn hắn!"
Lãnh Ly thuận theo ánh mắt Hách Liên Hiên nhìn sang, chỉ thấy những
người áo đen này tay phải ở dưới ánh trăng phản xạ từng vòng ánh sáng
lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Cẩn thận nhìn lên, không phải bọn chúng
cầm đao kiếm gì mà là đôi tay của đám người áo đen này chính là binh
khí! Từng cái móc câu cong cong bén nhọn gắn liền với cánh tay, cảm giác chỉ cần dùng nó đưa nhẹ một cái liền có thể đem nội tạng của người ta
lôi hết ra ngoài.
Hách Liên Hiên khẽ nhíu mày, dưới tay Hách
Liên Trần rốt cuộc có bao nhiêu loại người a, kỳ thật chuyện này Hách
Liên Hiên đến bây giờ cũng không thể hoàn toàn điều tra rõ ràng, nhưng
là có thể khẳng định, Hách Liên Trần xưa nay chưa từng dùng loại người
lấy móc câu làm tay này!
Xem ra, nếu như đây không phải người Hách Liên Trần huấn luyện ra thì
đây hẳn phải là một thế lực cường đại nào đó đang rục rịch hành động.
Bây giờ mặc dù không biết những hắc y nhân này có phải người của Hách
Liên Trần hay không, nhưng có thể khẳng định là, nhóm người này tuyệt
đối không phải kẻ mà hắn có thể tùy ý một chút là xử lí được!
Lãnh Ly chỉ lo nhìn chăm chú động tác của những người áo đen trước mặt mà không chú ý đến Hách Liên Hiên đang trầm tư:
"Hiên, ngươi nhất định phải giữ chặt tay ta, tuyệt đối không được buông ra, biết chưa?"
Nàng dùng thân hình của mình đem Hách Liên Hiên ngăn tại đằng sau.
Hách Liên Hiên trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, lập
tức dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo Lãnh Ly, ra hiệu mình đã hiểu.
"Các ngươi là ai? Biết chúng ta là ai không?"
Kẻ cầm đầu người áo đen cười lạnh nói:
"Thảo dân tham kiến Ngũ vương gia, tham kiến Vương phi điện hạ."
Người tới hoàn toàn biết thân phận của bọn hắn!
Lãnh Ly nắm chặt độc phấn ở trong tay, lạnh giọng nói: "Đừng làm bộ
làm tịch! Nói đi, các ngươi đến cùng là do ai phái tới? Chẳng lẽ người
của Tam vương gia? Hừ, Tam vương gia cũng thật là quá nóng vội rồi! Có
bản lĩnh hại người, nhưng không có bản lĩnh thừa nhận, chẳng lẽ là còn
muốn dùng bộ mặt giả tạo đó để lấy đức độ nhân hay sao? !"
Người áo đen ngửa mặt lên trời cười to: "Chỉ sợ Vương phi nhận lầm người rồi!"
Dứt lời hét dài một tiếng, người áo bốn phía đen lập tức hướng phía Lãnh Ly đánh tới!
Lãnh Ly kéo Hách Liên Hiên cấp tốc lui lại mấy bước, độc phấn trong
tay thuận thế giương lên, mấy kẻ xông lên trước lập tức trúng chiêu, kêu thảm một tiếng che mặt ngã xuống!
Mấy người còn lại đều là một mặt ngơ ngác bước chân dừng lại, nhận thấy đây là cơ hội tốt để phản công,
Lãnh Ly nhanh chóng đưa tay kéo qua túi thơm bên hông rồi lại vung độc
phấn về phía đám người còn lại!
"A!"
Tiếng kêu thảm
thiết vang lên liên tục, Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, một chân giẫm trên
ngực hắc y nhân dẫn đầu, lạnh lùng nói: "Ta không quan tâm chủ tử của
các ngươi là ai, bây giờ giữ lại cho ngươi một cái mạng cẩu, là vì để
ngươi trở về nói cho chủ nhân của ngươi một tiếng, mặc kệ hắn có chủ ý
gì, chỉ cần có Lãnh Ly ở đây, ai cũng đừng hòng động đến Ngũ vương gia!"
Dứt lời liền lôi kéo theo Hách Liên Hiên quay người rời đi.
Trở lại dịch trạm, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly rửa mặt xong liền nằm ngủ.
Lãnh Ly vừa rồi tiêu hao quá nhiều thể lực, vừa nằm xuống giường đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ
*EDIT:đm thề, lúc mình edit đoạn này mình cũng muốn ngả lưng*.
Hách Liên Hiên ngồi dậy, đầu tiên là cúi tại xuống cẩn thận xem xét
Lãnh Ly một phen, xác định Lãnh Ly đã ngủ say, lại nhanh chóng ra tay
điểm huyệt nàng một cái rồi mới thả lỏng huýt một tiếng sáo hiệu.
Một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện tại trước mặt Hách Liên Hiên: "Hồi chủ tử, đám người của Thanh Trúc đã bị người ta hạ sát."
Hách Liên Hiên thân thể hơi chấn động, Thanh Trúc, Thanh Phong, Thanh
Ảnh, Thanh Âm là tứ đại ám vệ bên cạnh hắn, Thanh Trúc võ công không
tính là cao cường, nhưng cũng không yếu huống chi bên người còn mang
theo chín người ám vệ tài giỏi bâc nhất, làm sao có thể cứ như vậy vô
thanh vô tức bị người ta sát hại?
"Thanh Phong, ngươi đã điều tra được lai lịch của đám người kia chưa?"
Thanh Phong trầm ngâm trong chốc lát, mới thấp giọng nói: "Hồi chủ tử, thuộc hạ cũng không thể tra ra, chỉ là có một điểm có thể khẳng định
là, những kẻ kia cũng không phải thủ hạ của Tam Vương gia."
"Ta biết rồi, ngươi trở về đi."
Thanh phong sau khi đi, Hách Liên Hiên dựa lưng vào cột giường nghĩ
thật lâu. Câu nhân (người có móc câu ở tay) không phải là thủ hạ của Tam vương gia, cái này hắn ngược lại là đã sớm đoán ra. Mặc dù Hách Liên
Trần thủ đoạn độc ác, nhưng hắn là vị Vương Gia được sủng ái nhất, ngược lại có chút được sủng mà kiêu, đối với chuyện tranh quyền đoạt vị hiểm
ác lại luôn phớt lờ, luôn cảm thấy sau khi cố Thái tử chết , xét về công về tư hắn đều là Thái tử đời tiếp theo. Khúm núm thay là Nhị Vương gia
Hách Liên Mặc, gắt gỏng hiếu thắng là Tứ Vương gia Hách Liên Sở, ham
chơi đơn giản là Lục Vương gia Hách Liên Thiệu, còn có hắn kẻ ngu ngốc
Ngũ Vương gia Hách Liên Hiên, đều không phải đối thủ của Hách Liên Trần, bởi vậy đối với đại cục triều đình sau đó ngược lại là có chút ý vị
đương nhiên.
Mấy năm trước tại bên cạnh Hách Liên Trần quả thực là
có từng xuất hiện mấy tên cao thủ. Hách Liên Hiên đã từng phái người tìm hiểu qua, dường như cũng có một cao thủ dùng độc, nhưng về sau kẻ đó
đã biến mất không dấu vết. Bây giờ đám ám vệ bên người Hách Liên Trần,
Hách Liên Hiên còn chưa từng được để vào mắt.
Nơi hắn cùng Lãnh Ly gặp chuyện cách không xa kinh thành, kẻ dám ở chỗ này ra tay với con cháu hoàng thất hẳn là kẻ này phải có thế lực cùng bối cảnh không hề
đơn giản.
Hách Liên Hiên lắc đầu, lại nhìn về phía Lãnh Ly đang ngủ say. Thanh phong cùng chín ám vệ đều bị những câu nhân này giải
quyết hết, mà Lãnh Ly lại có thể dựa vào độc thuật của bản thân đánh ngã một đám người, năng lực thực tế là không thể khinh thường, lại liên
tưởng đến Hách Liên Trần bên người từng xuất hiện một cao thủ dùng độc,
Hách Liên Hiên chân mày nhíu càng chặt hơn.
Chẳng lẽ Lãnh Ly cùng
cao thủ kia có quan hệ gì đó? Có lẽ, Lãnh Ly đối với Hách Liên Trần hận ý ngập trời, cũng chính bởi vì cao thủ dùng độc kia chăng.
Nghĩ
đến cái này, Hách Liên Hiên trong lòng hơi dễ chịu một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán Lãnh Ly một cái. Bất kể nói thế nào, Lãnh Ly cũng là phúc
tinh của hắn.
Mấy ngày kế tiếp, bởi vì chuyện hai người bị tập
kích, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đều không dám thả lỏng, cũng không
chậm trễ quá lâu trực tiếp phân phó thị vệ ra roi thúc ngựa, chỉ dùng
bảy ngày liền đến được Đông Hải.
Mặc dù trên đường cũng có
người tập kích, nhưng chẳng qua đều là mấy nhóm đạo tặc nhỏ trên núi,
nghe nói là người hoàng gia đặc biệt là nghe đến bọn họ là cặp phu thê
bình dịch U Châu, liền tất cả đều lui vào sơn lâm, không quấy rầy bọn họ nữa.
Đến thành Đông Hải, xa xa liền nhìn thấy Nguyên Tân Vương sớm đã đứng ở cổng thành cùng hai hàng quan viên lớn nhỏ chuẩn bị tiếp đón
bọn họ.
Hách Liên Hiên vội vàng đỡ Lãnh Ly xuống xe, mặc dù nói xét theo thân phận hắn thân là Ngũ Vương Gia vẫn là cao hơn Nguyên Tân
Vương một bậc, nhưng nếu là nói về tuổi tác hay bối phận, Hách Liên Hiên vẫn là nên cung kính với Nguyên Tân Vương, huống chi hắn vẫn là có
tiếng ngốc nghếch từ xưa.
Sau khi thực hiện qua loa các nghi thức nên có, Nguyên Tân Vương liền mời Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly vào thành.
Hách Liên Hiên cũng được coi là khâm sai đại thần, đương nhiên phải ở
trong quan dịch, Nguyên Tân Vương lại nhiều lần yêu cầu Hách Liên Hiên ở tại Vương phủ.
Hách Liên Hiên nghĩ nghĩ, cũng không có cự
tuyệt, mà Lãnh Ly lại ở sau lưng Hách Liên Hiên thấp giọng nói: "Hiên,
chàng hãy đáp ứng Nguyên Tân Vương, chớ có quên chúng ta chuyến này còn
cần điều tra chuyện Đông Hải thủy quái, nói không chừng ở Vương phủ ở
lại còn có thể hỏi thăm một chút thông tin."
Hách Liên Hiên đang có ý này, vội vàng hướng phía Nguyên Tân Vương cười cười nói: "Vậy liền đa tạ Nguyên Tân Vương."
Nguyên Tân Vương cùng Lãnh Thiệu giống nhau, là xuất thân võ tướng tự
nhiên không sẽ chú ý đến biểu hiện của Lãnh Ly, không khỏi nhìn thoáng
qua nàng một cái.
Lãnh Ly cũng ngẩng đầu lên, mặc cho Nguyên Tân Vương dò xét: "Lãnh Ly thỉnh an Nguyên Tân Vương"
Nguyên Tân Vương vội khoát khoát tay, cười nói: "Vương phi điện hạ
không cần khách khí như thế. Lão thần đã sớm nghe nói phong thái Vương
phi, nhất là chuyện Vương phi bình dịch U Châu, thật là làm cho lão thần bội phục a!"
Mặc dù còn không hiểu rõ con người Nguyên Tân Vương, nhưng người ta đã có lời khen, Lãnh Ly cũng chỉ có thể cười đáp lại y.
Sau khi dùng xong bữa tối Hách Liên Hiên liền quấn lấy Lãnh Ly nói
muốn sớm trở về phòng: "Ly nhi, ta hôm nay rất mệt mỏi a, chúng ta sớm
trở về đi ngủ có được hay không?"
Lãnh Ly mặc dù cũng rất mệt mỏi, nhưng nàng vốn không quên mục đích bọn họ đến nơi đây, liền nhẹ giọng
nói với Hách Liên Hiên:
"Hiên, chàng nhẫn nại một chút, chúng
ta nghe Nguyên Tân Vương nói một chút chuyện thủy quái, sau đó lại trở
về đi ngủ, có được hay không?"
Hách Liên Hiên nhếch miệng, tựa hồ có chút không tình nguyện: "Thôi được rồi, vậy ta liền nghe Ly nhi"