Đêm dài chìm sâu, Lãnh Tướng Quân bố trí kế hoạch tác chiến ngày mai sau đó chuẩn bị thông báo cho mọi người, một tiểu binh trẻ tuổi đi vào đến
dâng lên một chút cháo bát bảo nói: "Lãnh Tướng Quân, đây là bữa ăn
khuya chuẩn bị cho ngài".
Lãnh Tướng Quân gật đầu ra hiệu Tưởng lão tướng quân cùng Hách Liên Hiên cùng nhau ăn chén cháo này: "Ăn xong liền đều nghỉ ngơi đi, ngày mai nhất định là một trận ác chiến".
Tưởng lão tướng quân lại khoát tay: "Lão hủ dạ dày có phần yếu, nếu ăn chén cháo này xuống mai nhất định bỏ ăn, ngày mai nếu bụng trướng lên
đường ngược lại chậm trễ chiến sự, ý tốt của tướng quân ta xin để trong
tâm, đi trước một bước"
Nói xong liền đi ra khỏi phòng. Mà lúc này Hách Liên Hiên bưng chén lên chạm bên môi, bỗng nhiên ngây ra một
lúc, cháo này mặc dù bên trong có bát bảo, mùi thơm nức mũi, nhưng là ở
trong đó lại xen lẫn một tia hương vị kỳ dị, chắc chắn không thuộc về
hương vị của cháo này. Hách Liên Hiên thầm nghĩ không tốt, vừa muốn lên
tiếng ngăn cản, ngẩng đầu đã thấy Lãnh Tướng Quân đã mấy ngụm uống xong, chỉ cảm thấy lòng trầm xuống. Nếu như hắn không có đoán sai, cháo này
bên trong nhất định có dị vật, chỉ là bị mùi thơm của bát bảo che lại mà không có bị Lãnh Tướng Quân phát giác, nhìn về phía Lãnh Tướng Quân tựa hồ không có chút nào khác lạ, nhưng là không biết đến ngày mai tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì. Hách Liên Hiên vụиɠ ŧяộʍ đem bát cháo rót vào
trong tay áo, cháo nóng hổi dán vào cánh tay của hắn, trên cánh tay một
mảnh nóng rực đau nhức, hắn khẽ cắn môi nhẫn nại. Cáo từ Lãnh Tướng Quân trở về phòng nghỉ ngơi, thời điểm vén ống tay áo lên quả nhiên là đỏ
rực, bôi thuốc xong mặc nguyên y phục mà ngủ, chỉ là làm sao đều không
thể ngủ sâu. Hách Liên Hiên trong lòng biết, bình minh ngày mai thời
cuộc sợ phải thay đổi. Quả nhiên không ngoài dự liệu, trời mới vừa tờ mờ sáng, liền có người vội vã đến gõ cửa phòng Hách Liên Hiên, thở hồng
hộc bẩm báo :
"Ngũ Vương Gia, Lãnh Tướng Quân đau bụng khó nhịn, tìm đến quân y cũng không biết nên chữa trị như thế nào!"
Hách Liên Hiên đợi người này bẩm báo xong, xoay người xuống giường mở
cửa, cùng người vừa tới chạy về phía gian phòng nghỉ ngơi của Lãnh Tướng Quân. Lãnh Tướng Quân mặt mũi tràn đầy mồ hôi to như hạt đậu, cuộn
người trên giường cắn răng, gân xanh trên huyệt thái dương đều nổi lên
cũng không có hừ một tiếng, Hách Liên Hiên gặp bộ dáng này của ông ấy
cảm thấy không khỏi kính nể, đến cùng cũng là tướng quân chinh chiến sa
tướng, bị đau đớn tra tấn mặt mày dữ tợn cũng không nguyện ý yếu thế hừ
ra chút thanh âm. Trước giường quân y nhíu mày bắt mạch, một lúc lâu sau lắc đầu, khom lưng đối với vẻ mặt lo lắng Tưởng lão tướng quân nói:
"Thuộc hạ thực sự là xem không ra nguyên nhân bệnh của Lãnh Tướng Quân,
chỉ sợ là trúng Miêu độc."
"Cái gì!"
Tưởng lão tướng quân đưa tay nắm lấy cổ áo quân y, xích lại gần mặt nói.
" Miêu độc? Ngươi xác định?".
Quân y bị dọa đến run cầm cập, đầu gật như gà con mổ thóc:
"Thuộc hạ xác định là Miêu độc, người Miêu dùng độc từ tâm mạch mà
phát độc, vừa mới rồi bắt mạch, thuộc hạ phát hiện tâm mạch Lãnh Tướng
Quân bị nghẽn, máu không lưu thông, đúng là dấu hiệu Miêu độc phát tác,
chỉ là thuộc hạ năng lực không đủ, giải không được Miêu độc này”.
Hách Liên Hiên Đứng ở một bên hỏi:
"Không phải tùy quân chúng ta mang thảo dược a? Ngươi đi xem một chút có hay không có thể giải độc".
Quân y vẫn là run rẩy nói:
"Chúng ta mang thảo dược giải độc là giải độc vật, nếu là độc rắn tất nhiên có thể xem bệnh, nhưng độc dược này rất khó lường, phải nhìn
xem thành phần độc của người hạ mới có thể giải độc, bởi vậy không phải
trong thời gian ngắn có thể điều chế ra giải dược. . ."
Tưởng lão tướng quân nghe quân y đáp lời, tức giận hất quân y xuống mặt đất quát:
"Lăn đi phối dược! phối không được liền đem đầu ngươi tới gặp ta!".
Quân y bị dọa đến run rẩy, đứng lên đi ra cửa hướng về phía khu thuốc. Lãnh Tướng Quân gặp tình hình này, cắn răng nhịn xuống tim đang đau
đớn, từ trong hàm răng kẽ nói ra mấy chữ:
"Thỉnh cầu Tưởng lão tướng quân mang binh xuất chinh."
Tưởng lão tướng quân lại "phốc" một tiếng quỳ gối trước giường, càng không ngừng dập đầu:
"Lãnh Tướng Quân, không có người thần võ chỉ huy, ta làm sao có năng lực có thể mang tinh binh của người xuất chinh !".
Tưởng lão tướng quân vốn cùng Lãnh Tướng Quân xem như ngang hàng, bây
giờ lại là nước mắt đầy mặt cùng lúc quỳ gối trước mặt Lãnh Tướng Quân, hắn chỉ cầu quân y có thể nhanh trị liệu tốt độc cho Lãnh Tướng Quân, nếu không mình thế nào cũng khó trốn tội, dù sao hôm qua tiểu binh trẻ
tuổi đưa cháo đến cũng là là thủ hạ của mình, bây giờ đã bị đánh bong da tróc thịt thoi thóp, lại vẫn không thể nào biết là ai hạ độc, sợ hắn
cũng chỉ là cái để thế tội mà thôi. Nghĩ đến có người tùy ý đi vào như
chỗ không người hạ độc vào thức ăn, nếu không phải tối hôm qua mình sợ
bỏ ăn không có ăn chén kia cháo, lúc này nằm ở trên giường sợ sẽ là
chính hắn. Mà Hách Liên Hiên. . . Tưởng lão tướng quân len lén liếc Ngũ
Vương Gia, hắn lại là không có chút nào dấu hiệu phát độc. Hách Liên
Hiên ngập ngừng nói nói xin lỗi:
"Hôm qua ta có chút trướng bụng,
cũng không uống chén kia cháo, sợ Lãnh Tướng Quân trách móc cho nên đổ
vào trong tay áo. . ."
Lãnh Tướng Quân cùng Tưởng lão tướng
quân thật sự là dở khóc dở cười, trướng bụng thì bình thường nói ra, đâu nhất định phải vụиɠ ŧяộʍ đem cháo nóng hổi rót vào tay áo của mình, sợ
cánh tay đã là một mảnh phỏng, nhưng là hai người cũng đều âm thầm may
mắn, cái người này ngốc có phúc của ngốc, may mắn Hách Liên Hiên không
có uống chén kia cháo, nếu không hôm nay nằm ở đây liền không phải chỉ
là Lãnh Tướng Quân. Bởi vì Lãnh Tướng Quân trúng độc, kế hoạch tác chiến đành phải lùi sau, mà ba mươi vạn tinh binh kia thay phiên canh gác
Chùy Thành, canh phòng nghiêm ngặt không để bất luận kẻ nào ra vào Chùy
Thành, chỉ mong quân y có thể nhanh bào chế giải dược. Hách Liên Hiên
tiến vào bên trong phòng của mình thở một hơi dài nhẹ nhõm, một mặt may
mắn mình không có trúng độc, một mặt lại giằng co đối với chiến sự sinh
lòng sầu, lo độc bên trong Lãnh Tướng Quân quá kỳ quặc, mà rõ ràng lần
này người Miêu là muốn đem Lãnh Tướng Quân cùng mình một mẻ hốt gọn,
mình có thể may mắn thoát khỏi mưu kế chính là nhờ khứu giác bén nhạy,
nếu không hậu quả thật sự là không thể chịu nổi. Hách Liên Hiên hơi suy
nghĩ một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, hắn ra lệnh thủ vệ
ngoài cửa nói:
"Đem tên lính cấp dưỡng chỗ bếp núc kia gọi tới!".
Thủ vệ không hiểu, nhưng vẫn là nghe lệnh mà đi, không bao lâu liền
gặp lấy hắn dẫn một dáng người gầy yếu tên nhỏ con tiểu binh cúi đầu mà
đến, Hách Liên Hiên thì ở trong lòng âm thầm buồn cười:
"Ly Nhi, nàng coi mình nữ giả nam trang liền có thể lừa dối rồi sao?"
Nguyên lai, tại thời điểm quân đội xuất phát Hách Liên Hiên đã phát
hiện Lãnh Ly nữ giả nam trang trà trộn trong quân đội, nhưng là như bị
người ta biết trong quân có một nữ nhân trà trộn vào, sự tình vỡ lở ra
liền không xong, bởi vậy hắn một mực giữ im lặng giả vờ không biết
chuyện này, mặt khác lại âm thầm sai người bảo vệ Lãnh Ly, phòng ngừa
nàng xảy ra ngoài ý muốn. Kỳ thật từ trước đó Lãnh Ly thủ pháp dùng độc
hiếm thấy Hách Liên Hiên có thể nhìn ra Lãnh Ly là cao thủ dùng độc,
mà nàng có thể dùng độc tất nhiên cũng có thể giải độc, bây giờ Lãnh
Tướng Quân ngoài ý muốn trúng độc, chiến sự giằng co như vậy, nên là
Lãnh Ly xuất hiện kịp lúc. Để Lãnh Ly vào phòng sau Hách Liên Hiên ra
hiệu gác cổng đóng cửa, nhưng lại giả vờ như không biết Lãnh Ly nghiêm
túc nhắc nhở:
"Bây giờ Lãnh Tướng Quân trúng độc trong người,
ngươi sau này nguyên liệu nấu ăn phải kiểm tra bảo quản nghiêm ngặt, nếu không xảy ra chuyện liền hỏi tội ngươi".
Lãnh Ly cúi đầu thấp giọng nói:
"Thuộc hạ nhất định trung thành làm việc".
"Đầu cúi thấp như vậy là làm gì? Ngẩng đầu ta nhìn xem."
Hách Liên Hiên cố ý muốn vạch trần Lãnh Ly.
Quả nhiên, Lãnh Ly đành phải chậm rãi ngẩng đầu, tóc của nàng buộc cao lên lộ ra cái trán, sống mũi thanh tú, bờ môi tinh xảo, chỉ là làn da
lại là đen nhánh,chắc là bôi vật gì lên.
Hách Liên Hiên giả vờ như vừa mừng vừa sợ:
"Ly Nhi! Làm sao nàng tới rồi? !"
Dứt lời liền tiến lên một bước ôm chặt lấy Lãnh Ly.
"Nơi này thật là nguy hiểm, nàng tới làm cái gì vậy!"
Lãnh Ly nghe Hách Liên Hiên khẩu khí oán trách, trong lòng ấm áp:
"Ta biết các chàng và cha ta lần này xuất binh chắc chắn sẽ không
thuận buồm xuôi gió, cho nên vụиɠ ŧяộʍ cải trang trà trộn trong quân
đội, hi vọng có thể giúp ngươi một tay."
"Người của Vương phủ kia . . ."
Hách Liên Hiên lại làm bộ dáng vẻ khẩn trương đỡ lấy bả vai Lãnh Ly.
" Trong quân đội từ trước đến nay quy định không thể mang nữ tử, ra
trận đánh trận nếu là thua, khẳng định trách cứ nữ tử âm khí xung đột
dẫn đến đánh bại, ngươi tuyệt đối không được bị người ta phát hiện!".
Lãnh Ly nhẹ giọng an ủi:
"Yên tâm, trong vương phủ ta đã thu xếp thỏa đáng, mượn cớ ốm nằm trên giường, tìm người thay ta. Còn trong quân, trước mắt vẫn chưa có người
nào nhận ra ta."
Trong quân không người có thể nhận ra Lãnh
Ly đương nhiên là bởi vì Hách Liên Hiên bảo hộ, chỉ là Hách Liên Hiên
hiện tại cũng không vạch trần, chỉ là cau mày nói:
" độc của Lãnh
Tướng Quân sợ là trong thời gian ngắn giải không được, còn không biết
sẽ còn có người Miêu tới tiếp tục hạ độc không".
"Trong thành
này những tiệm thuốc còn tại, ta đã nhìn qua thảo dược tồn kho, nắm chắc có thể kết hợp ra giải dược, nhưng là Miêu độc này một số loại độc
không thể so, độc tính cương liệt, xem như giải độc cũng không có khả
năng trong thời gian ngắn liền tốt, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng
mười ngày mới được. Này chiến sự căng thẳng, không biết kế tiếp còn có
biến cố gì."
Kỳ thật Lãnh Ly đã sớm muốn giúp Lãnh Tướng Quân
giải độc, chỉ là không có biện pháp tiếp cận doanh trại tướng quân, hôm
nay đã bị Hách Liên Hiên phát hiện, nàng cũng không có từ chối, dù sao
mình là con dân Đại Duyên, vì Đại Duyên ra sức cũng là bổn phận, huống
chi trúng độc cũng là "Cha" mình.
"Kỳ thật trừ chiến tranh trực
tiếp , hôm qua có thảo luận đến việc đánh từ phía sau xuyên qua vũng
lầy đi thiêu hủy doanh trại lương thảo của người Miêu, chỉ là bất quá
vũng lầy này quả thực nguy hiểm, nhấn chìm người trong chốc lát, không
phải dễ dàng có thể vượt qua như vậy."
Hách Liên Hiên giả vờ nhíu mày, hắn kỳ thật trong lòng sớm có tính toán
"Ta chỉ nhớ thời niên thiếu nhìn qua một bản kỳ thư, có nhắc qua một
loại phương pháp có thể đi qua vũng lầy, không biết có thể hay không áp
dụng."
Đôi mắt Lãnh Ly bỗng nhiên phát sáng lên:
"Ngươi có thể nói với Lãnh Tướng Quân thử phương pháp này một lần, nếu như thành công, chẳng phải là giúp trận chiến này?".
Hách Liên Hiên gật đầu:
"Ta đang có ý này, ta liền đi bẩm báo Lãnh Tướng Quân việc này ."
"Ta cùng ngươi cùng đi, xem xét độc tính của nó, dễ dàng cho việc điều chế giải dược".