Thân thể lả lướt cười vui sướng như cánh hoa không ngừng rung động. Tư
thái mỹ diệu, giống một đóa bách hợp đứng ngạo nghễ trên vách đá, thu
hút tâm hồn người đến nói không nên lời.
Long Kiều thấy tình cảnh này đã nắm chắc ba phần. Trong lòng thầm nghĩ: xem ra Yến vương phi
cũng chỉ có thế này. Nàng càng tự tin hơn.
"Cười cái gì, cho dù
ngươi có đem ta thiên đao vạn quả thì ta cũng không nhíu mày chút nào.
Thế nhưng khiến ta hoài nghi, cái Yến vương phủ này có phải ngươi làm
chủ hay không, chỉ sợ ngươi cũng không có gan lớn như vậy, dám lạm dụng
tư hình."
Long Kiều am hiểu nhất chính là đánh rắn trên côn, đã
có cơ hội bỏ trốn khỏi ma chưởng của Lãnh Ly thì tuyệt đối không thể bỏ
giữa đường.
Đôi mắt xinh đẹp đánh giá Long Kiều đang ngẩng đầu
bất khuất, Lãnh Ly tựa như đang xem chuyện cười, loại nữ nhân này vậy mà dám dùng tâm kế đùa giỡn trước mặt nàng, đây không phải là tự tìm đường chết sao.
"Nói quá hay, ta thật có chút bội phục lòng can đảm của ngươi. " Lãnh Ly
trêu chọc nhìn Long Kiều, nhưng mà nụ cười lại lạnh lùng, khiến cho
người khác vừa nhìn đã không nhịn được mà run rẩy một trận.
Sau
lưng Long Kiều nổi lên trận khí lạnh, con ngươi bỗng nhiên co rút. Hiện
tại nàng đã hiểu một chút ý cười của Lãnh Ly lúc nãy, đó không phải là
khen ngợi nàng kiên cường mà là nhìn thấy một con tôm tép ở trước mặt
mình múa rìu qua mắt thợ mà xem thường.
Long Kiều đem mình đẩy
vào hố lửa, tự phụ cùng vọng tưởng luôn là hai thói quen tự gϊếŧ mình từ trước đến nay không thể thay đổi. Mà Long Kiều lại đồng thời có cả hai.
Cảm giác đại họa lâm đầu, phiền khí trong lòng còn chưa tan, thanh âm Lãnh
Ly lạnh buốt thấu xương đã vang lên :" không cần thiên đao vạn quả, chỉ
cần một đao là đủ." Nàng hơi nghiêng đầu hướng ra cửa sổ kêu :" Thanh
Âm, dẫn mấy hộ vệ vào đây."
"Vâng." Giọng Thanh Âm lập tức vang lên, tiếp đó là một trận tiếng bước chân nhỏ rời đi.
Một bên Hoàn Diễm cùng Tĩnh Nhi đã bị tình hình này làm cho không biết phải làm sao, sự hoảng sợ bao trùm thân thể các nàng, bởi vì sợ hãi cực đoan mà các nàng nhìn như khúc gỗ. Ngốc tại chỗ, lẳng lặng nhìn hết thảy các tình huống phát sinh trước mắt.
Mặt mày Long Kiều càng trắng
bệch, sự bình tĩnh lúc trước bây giờ đã hóa thành sợ hãi vô cùng. Nghĩ
đến mình chẳng mấy chốc nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, trong đầu hiện lên
một trận tuyệt vọng.
"Không muốn, tha cho ta đi, tha cho ta." Long Kiều mang theo tiếng khóc kêu lên.
Lãnh Ly cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên nộ khí, chậm rãi nói: "Vừa
rồi ngươi không phải rất dũng cảm sao, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi
rốt cuộc là lấy tư cách gì diễn trước mặt ta."
Long Kiều cứng đờ, há to miệng, không nói nên lời nào. Xe, ra từ lúc bắt đầu, Lãnh Ly đã phát hiện ra tâm cơ của mình.
Bước chân nhỏ vụn từ xa đến gần, giọng nói Thanh Âm ở ngoài cửa vang lên:
"Yến vương phi, hộ vệ đã đến." Vừa dứt lời, hai vệ sĩ chỉnh tề lên
tiếng: "Thuộc hạ tham kiến vương phi."
Khuôn mặt Lãnh Ly nguội lại, lạnh nhạt nói: "Kéo ra ngoài đi, một đao giải quyết." Hai hộ vệ cung kính đáp: "Vâng."
Long Kiều tuyệt vọng hô to: "Tha cho ta, tha..."
"Tranh thủ thời gian kéo xuống, nếu giãy giụa liền loạn đao chém chết." Lãnh
Ly quát một tiếng, trực tiếp chấn động đến Long Kiều chỉ đành đem nửa
câu sau nuốt vào bụng.
Hai tên vệ sĩ nhìn thấy Yến vương phi tức giận liền nhanh chóng xông lên léo Long Kiều xuống.
Hoàn Diễm cùng Tĩnh Nhi nơm nớp lo sợ đứng trong góc, cúi đầu chật vật đến
cực điểm. Từ đầu đến cuối, Lãnh Ly cũng không thèm nhìn bọn họ một chút, xử lí xong Long Kiều liền quay người rời đi. Cửa phòng rầm một tiếng,
lần nữa đóng lại.
"Các ngươi cứ chờ xem kịch vui đi." Lúc rời đi Lãnh Ly vẫn không quên uy hϊếp nói.
Hai người Hoàn Diễm lập tức chấn động thân thể, hai mắt thất thần, lời Lãnh Ly như một tiếng sét giữa trời hung hăng nổ trên đỉnh đầu các nàng.
"mới một lát đã xử lý được hai người, nàng thật là độc ác." Thấy Lãnh Ly vào nhà, Hách Liên Hiên cười nói.
Bưng một chén trà, tiến lên đón làm bộ kính cẩn đưa tới, "Lão bà đại nhân, mời uống trà."
Lãnh Ly vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, "Chàng, hiện tại đến lúc nào
rồi còn muốn thϊếp đóng vai người tốt, Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Trần ở phía sau tính toán chúng ta, chàng còn có tâm trạng ở chỗ này xem trò cười."
Hách Liên Hiên thích nhất là nhìn thấy bộ dáng hơi cáu
giận của Lãnh Ly, vui vẻ cười một tiếng, nói: "Yên tâm đi, lần này nhất
định sẽ không thua bọn họ." Hắn đưa tay ôm lấy vòng eo thon, nhẹ nhàng
ấn lên mặt nàng một nụ hôn.
Lãnh Ly toàn thân bủn rủn, lập tức mê
loạn trong ngực Hách Liên Hiên. Không biết chuyện gì xảy ra, nàng cường
như không thể miễn dịch được sự vuốt ve của hắn.
Nhận lấy trà
trong tay hắn, Lãnh Ly nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dùng nó làm dịu đi cái
đỏ bừng trên mặt nàng. Nhưng mà chén trà trong tay nàng lại có chút lắc
lư, mấy giọt nước trà bắn ra tung tóe.
Hách Liên Hiên không khỏi
có chút buồn cười, đã làm vợ chồng lâu như vậy, Lãnh Ly còn giống như
thiếu nữ mới gả. Chẳng qua nói thật thì mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thẹn
thùng này của Lãnh Ly trong tim hắn đều sẽ dâng lên một loại tình cảm
phức tạp khó nói nên lời.
Hách Liên Hiên cười cười, đưa tay vén
sợi tóc hỗn loạn trên trán Lãnh Ly, tràn đầy yêu thương ngắm nhìn nàng.
Lãnh Ly bị lửa nóng trong ánh mắt hắn nhìn đến khiến mang tai liền đỏ.
"Ai nha, đừng dùng ánh mắt đó nhìn thϊếp." Lãnh Ly lúng túng hắng giọng
nói. Đầu ngón tay ngăn trước mắt Hách Liên Hiên. Hách Liên Hiên cười rồi nói "Được rồi, được rồi, ta không nhìn, nói chuyện chính đi."
Lãnh Ly lúc này mới chậm rãi dời bàn tay, nhưng mà ánh mắt như lửa đốt của
Hách Liên Hiên vẫn nhìn chăm chú vào mặt nàng, cười nói: "Đã nói ba ngày nữa mới đem đại lễ đến cho Hách Liên Trần, bây giờ còn chưa hết một
ngày nha..."
Lãnh Ly trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên nói: "Lễ vật này vẫn nên đưa qua sớm một chút, cũng cho Hách Liên Trần thấy được thủ đoạn của chúng ta."
Hách Liên Hiên nói: "Vậy còn thừa lại
hai người, nàng định xử lý như thế nào." Lãnh Ly khẽ cười cười, "Thϊếp
thấy hai người kia còn khá thuận mắt, không có tâm cơ gì, bọn họ dù sao
cũng chỉ là quân cờ của Hách Liên Trần thôi, thϊếp chỉ cho các nàng một
chút tra tấn rồi quên đi thôi."
Hách Liên Hiên khẽ cười một tiếng,
"Từ khi nào mà nàng trở nên nhân từ như vậy." Lãnh Ly mắng: "Từ trước
đến nay thϊếp đều luôn nhân từ như vậy, chẳng qua có vài người không
đáng để thϊếp đối xử tử tế thôi."
Chậm rãi đi ra bên ngoài cửa,
kêu một tiếng "Thanh Âm, tới đây một chút." Thanh Âm vội vàng đi tới,
hỏi: “Chuyện gì vậy ạ..." Lãnh Ly nói nhỏ bên tai Thanh Âm vài câu,
Thanh âm nhẹ nhàng gật đầu, đi ra.
Hách Liên Hiên mỉm cười nhìn
Lãnh Ly, nói: "Lại trò gì vậy." Lãnh Ly cười cười nói: "Cũng không có
gì, chỉ là cho bọn họ chút trừng phạt nho nhỏ thôi."
"Để ta đoán xem?" Hách Liên Hiên ra vẻ trầm tư, "Có phải lại gọi Càn Phong, cao thủ đóng vai người chết ra tay?"
Lãnh Ly lườm hắn một cái, khẽ nói: Chàng đúng là biết rất nhiều, rất không
khéo, lại bị chàng đoán đúng rồi." Nói lại có chút tức giận, quai hàm
nhỏ có chút nâng lên, Hách Liên Hiên trong lòng rung động, hắc hắc cười
vài tiếng, không nói gì.
Lãnh Ly nhíu chặt lông mày, có chút lo lắng: "CHàng nói xem, giữa Hách Liên Trần, Hách Liên Mặc cùng các nàng rốt
cuộc là có quan hệ như thế nào, có vẻ quan hệ của bọn họ tạm thời chưa
hoàn toàn tan vỡ, theo t hϊếpquan sát, Hách Liên Trần dường như đã phát
hiện ra Hách Liên Mặc muốn rút khỏi kế hoạch của hắn. Chúng ta cũng
không động tay động chân gì giữa bọn hắn khiến cho hai người đánh lộn,
chúng ta chỉ cho hắn thấy được cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp
đằng sau*.”
(*bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau : chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không chú ý đến hiểm họa sau lưng)