Đức Xuyên Tú Cát bẹp miệng, trong lòng không can tâm tình nguyện, thật
lâu hắn mới nói: "Ta và Y Đằng đại nhân là minh hữu, nữ nhân của ngươi
tự nhiên ta sẽ không tranh, thế nhưng nếu như ngươi chưa từng chạm qua,
có thể đưa cho ta."
Ánh mắt Y Đằng Hạ hiện lên tia chán ghét,
trầm mặc không nói, nếu đem Đông Doanh giao vào tay loại người ngu ngốc, vô năng này, chỉ sợ Đông Doanh xong đời.
"Hiện tại Đức Xuyên
Liễu Bình đã bị nhốt lại, ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục tiến hành kế
hoạch trước kia." Y Đằng Hạ nói sang chuyện khác, nói đến chính sự.
Đức Xuyên Tú Cát cười gian tà nói: "Biện pháp của Y Đằng đại nhân thật sự
rất tốt. Ngươi khuyến khích ta đem Tú Tử đến Duyên Quốc, lại khiến người ta bắt Tú Tử đi, hiện tại làm mất mỹ nhân cống nạp, còn là hòn ngọc quý trên tay phụ thân đại, hắn không chết mới kỳ quái! Ha ha."
Lãnh Ly chỉ cảm thấy tiếng cười của hắn rất chói tai.
Y Đằng Hạ cười lạnh, tiếp tục nói: "Hiện tại phải làm cho Thiên Hoàng
gϊếŧ Đức Xuyên Liễu Bình mới được, diệt trừ hậu hoạ vĩnh viễn."
Đức Xuyên Tú Cát khoát khoát tay nói ra: "Phụ thân đại nhân đã mất đi Tú
Tử, người sẽ không để cho Đức Xuyên Liễu Bình chết, sẽ đem hắn nuôi
dưỡng trong đại lao." Nói xong hắn lấy trái nho trong mâm trái cây khảy
lên không trung.
Đáy lòng Lãnh Ly cười lạnh, xem ra Đức Xuyên Tú
Cát này muốn chết, nhìn bộ dáng hắn tham lam không hai bì nổi, chỉ sợ Y
Đằng Hạ muốn gϊếŧ nhất chính là hắn đi!
Y Đằng Hạ có chút không
vui, dù sao nuôi hổ gây họa, thân tín của Đức Xuyên Liễu Bình vì cứu hắn mà ở trong tối thay đổi kế hoạch. Bây giờ nhìn dáng vẻ Đức Xuyên Tú Cát dương dương tự đắc, hắn thật hối hận sao không đem hắn ta diệt trừ
cùng một lúc!
Y Đằng Hạ thấy mình không có biện pháp thuyết phục Đức Xuyên Tú Cát , như vậy hắn phải dùng biện pháp của mình.
Bọn họ đi ra phủ Thái Tử, qua đêm tại một quán trọ ở Liễu Thành.
Đêm xuống, một mình Y Đằng Hạ mang theo Lãnh Ly đi vào địa lao.
Lãnh Ly đi theo Y Đằng Hạ trong lòng có chút bất đắc dĩ, có phải hắn xem
nàng như tiểu tùy tùng, thế nên lúc nào hắn cũng mang theo.
Trong lòng không hiểu sao khó chịu!
Thủ vệ địa lao thấy bọn họ mở cửa, bọn họ đi thẳng đến tận sâu bên trong
gian nhục, một nam tử mặc một bộ y phục thô sơ đưa lưng về phía bọn họ,
ngồi dưới song sắt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng qua ngoài song sắt.
"Nhị điện hạ, thật hăng hái." Y Đằng Hạ nhàn nhạt mở miệng.
Đức Xuyên Liễu Bình nghe ra là giọng nói Y Đằng Hạ, hắn ta có chút ngoảnh
đầu, nhìn hắn một cái sau đó khinh thường nói: "Ngươi đến tìm ta làm gì, hiện tại ta chết không được, để ngươi thất vọng."
Y Đằng Hạ lạnh lùng cười nói: "Không, chẳng mấy chốc người sẽ chết thôi."
Thân thể Đức Xuyên Liễu Bình hơi chấn động một chút, chợt hắn cười như điên, "Phụ thân đại nhân sẽ không gϊếŧ ta. Người sẽ nhân từ, bằng không cũng
không phải chỉ đem ta bắt giữ."
"Thiên Hoàng sẽ không gϊếŧ người, muốn gϊếŧ người chính là ca ca của người." Y Đằng Hạ thích nhất việc vu oan giá họa
Con ngươi Đức Xuyên Liễu Bình bỗng nhiên trợn to, hắn ta hung hăng nện hai
tay lên mặt đất, "Hắn không phải ca của ta." Hắn ta có chút buồn bã cười lạnh, "Hắn cùng Tú Tử đều được Hoàng Hậu Sở sinh, mà mậu thân của ta
lại là một nữ nhân bình thường, bọn hắn tự nhiên xem thường ta. Thế
nhưng chúng ta đều là con của phụ thân đại nhân, bọn hắn có quyền gì xem thường ta."
"Đây là độc dược." Y Đằng Hạ không để ý tới việc hắn thống khổ, ném bình ngọc trắng noãn đã cầm trong tay vào, đinh một
tiếng, vừa vặn rơi vào bên cạnh người Đức Xuyên Liễu Bình
Hai con
ngươi Đức Xuyên Liễu Bình mang theo tia phẫn nộ nhìn thuốc dưới mặt đất, phút chốc hắn ta nhặt bình thuốc lên đập mạnh vào cái tường trước mắt.
Mãnh vỡ văng khắp nơi, thuốc độc ngay rơi trên người Đức Xuyên Liễu Bình nọc độc ăn mòn quần áo hắn, bốc lên khói trắng mù mịt.
Đức Xuyên Liễu Bình giật nảy cả mình, hắn ta vội vàng quay đầu, trông thấy
nụ cười đắc ý trên mặt Y Đằng Hạ, hắn ta biết hắn cố ý khiêu khích mình.
Hắn ta chỉ cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng gấp rút, lục phủ ngũ
tạng bắt đầu thiêu đốt, một ngụm máu đỏ tươi trên khoé môi của hắn ta
thuận theo chảy xuống.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Đức Xuyên Liễu
Bình thần sắc Y Đằng Hạ nhẹ nhõm, cuối cùng giải quyết một cái vấn đề
khó khăn không nhỏ.
Lông mày Lãnh Ly nhíu chặt, nàng thấy đáy mắt Đức Xuyên Liễu Bình tràn ngập độc oán cùng không cam tâm.
Y Đằng Hạ hưởng thụ lấy kɦoáı ƈảʍ từ việc Đức Xuyên Liễu Bình đau khổ,
thẳng đến khi thân hình Đức Xuyên Liễu Bình cứng đờ, hắn thu liễm thần
sắc đắc ý cùng mỉa mai, hắn nói với quản ngục bên ngoài: " Đức Xuyên
Liễu Bình đã chết rồi, đem thân thể hắn khiêng đi."
Thủ vệ đi vào trước cửa nhà lao trước, quả nhiên Đức Xuyên Liễu Bình nằm bất động vẻ
mặt dữ tợn, bọn hắn có chút khó khăn, dù sao Đức Xuyên Liễu Bình không
phải phạm nhân bình thường.
"Các ngươi nói hắn gặp bất trắc mà
chết, không có người truy cứu trách nhiệm của các ngươi." Thần sắc Y
Đằng Hạ lãnh đạm nhìn lướt qua hai tên thủ vệ.
Hai tên thủ vệ
cũng không còn cách nào khác, cũng biết Y Đằng Hạ có quan hệ với Đức
Xuyên Tú Cát , đã như vậy, bọn hắn ngoan ngoãn đem vải trắng trắng trùm
lên thì thể Đức Xuyên Liễu Bình dìu ra ngoài.
Đi ra địa lao, Y Đằng Hạ hướng Lãnh Ly nói: "Cảm giác quyền lực che trời như thế nào?"
Lãnh Ly có chút choáng váng, hai con người trong trẻo lạnh lùng tràn đầy
khinh thường. Hắn thật sự cho rằng quyền lực có thể một tay che trời
sao, thật sự nói chuyện viển vông. Hắn muốn ngồi lên ngôi vị Thiên Hoàng Đông Doanh, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Y Đằng Hạ thấy
nàng không nói lời nào, còn tưởng rằng nàng thật sự tin phục với quyền
lực cùng thủ đoạn của mình, cảm thấy đắc ý dào dạt lên. Hắn nhẹ nhàng đi lại, hoàn toàn không có chú ý tới thần sắc tính toán của Lãnh Ly.
Trở quán trọ, Y Đằng Hạ đưa mắt nhìn Lãnh Ly trở lại phòng, chính hắn không yên lòng sợ Lãnh Ly sẽ chạy trốn, cố ý căn dặn thị vệ coi chừng nàng.
Đứng trong phòng, Lãnh Ly nhàn nhạt ngoái nhìn thoáng qua cửa phòng, muốn
coi chừng nàng, cũng không nhìn một chút bọn hắn có bản lĩnh hay không.
Bóng đêm thâm trầm, Lãnh Ly ngồi trong một mảnh đen kịt trong phòng, đèn đối diện phòng đã tắt lâu rồi, nàng lẳng lặng chờ khoảng một canh giờ sau,
chậm rãi đứng dậy, mở cửa sổ bay ra ngoài.
Đêm khuya Liễu Thành
phồn hoa náo nhiệt như cũ, như một Bất Dạ Thành, nhà nhà đốt đèn óng
ánh, từ bên trong luôn có thể nghe được bài hát thuộc về người già của
Đông Doanh, còn có nghệ kỹ biểu diễn.
Nhưng Lãnh Ly một mình đi
không phải vì muốn đi dạo, kim xà tỉnh lại trên cổ tay nàng, sau đó cùng nó đi vào ngoại thành hoang vu.
Hình dạng cây cối nơi này quái
dị, trong màn đêm đen, tựa như ngón tay khô gầy quỷ mị, gió mát phất phơ trong gió đêm giương nanh múa vuốt, tất cả đều là tiếng ồn của lá cây
và hoa ma sát bên tai.
Đi theo trong đêm tối lập loè tỏa sáng cùng kim xà, Lãnh Ly thản nhiên đi theo nó tiến đến chỗ sâu nhất của rừng cây.
Cuối cùng nàng dựng bước ở một cái bãi tha ma.
Thật nhanh kim xà nằm sấp hướng cách đó không xa lập loè toả sáng những cái
đầu của những con rắn khác, nàng biết người mình tìm đang ở nơi này.
Lãnh Ly bước nhanh về phía trước, kim xà nhìn thấy chủ nhân của mình, lập
tức phun lưỡi bò lên trên thân thể của nàng cuối cùng ở trên cổ tay của
nàng quấn chặt lấy.
Nàng nhìn thoáng qua nam nhân nằm rạp trên mặt đất, dùng chân đa đá nói: " khỏi phải giả vờ."
Thân thể nam nhân vốn dĩ cứng đờ hơi động một chút, hắn chậm rãi ngồi dậy
phủi hết đất trên mặt mình, nhìn thấy Lãnh Ly hắn giật mình không thôi
mà hỏi: "Vì sao ngươi muốn cứu ta?"
Nam nhân kia không ai khác chính là Đức Xuyên Liễu Bình người bị Y Đằng Hạ hạ độc chết.
Thời điểm mới đến địa lao, Lãnh Ly cảm thấy có một cỗ khí tức, nàng lập tức
để kim xà trên cổ tay bò lên thân thể Đức Xuyên Liễu Bình cắn một cái,
sau đó giấu nó bên trong y phục của hắn.