Lãnh Ly thu hồi tay của mình, có chút ngượng ngùng.
"Ngươi
giống như đang hiểu lầm cái gì đó?" Hách Liên Hiên tiến đến trước mặt
của nàng, khóe môi khẽ câu, mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Lãnh Ly nhìn chằm chằm gương mặt hại nước hại dân của Hách Liên Hiên, cười như có như không nói: "Ta có gì để hiểu lầm."
Hách Liên Hiên khoanh tay, khóe môi hơi nhếch, "Có phải người hiểu lầm ta là Hách Liên Hiên?"
Lãnh Ly cười nhạo, "Hách Liên Hiên xưa nay sẽ không gạt ta, hắn cũng không phải người có tâm kế."
"Ngươi tự tin như vậy?" Hách Liên Hiên không nghĩ tới Lãnh Ly tín nhiệm mình như thế.
Lãnh Ly gật đầu, nàng cũng từng có điểm hoài nghi, thế nhưng sự thật
chứng minh là do nàng quá nhạy cảm. Cho nên nàng phi thường kiên định
tin tưởng, trên thế giới này rất nhiều người có thể lừa gạt mình, thế
nhưng là duy chỉ có hắn sẽ không.
"Ngươi làm như vậy thật khiến người ta khó xử." Hách Liên Hiên thậm
chí không dám tưởng tượng nếu như Lãnh Ly biết bộ mặt thật của mình, có
thể sụp đổ hay không.
"Ngươi cũng không phải Hách Liên Hiên,
ngươi có gì khó xử." Lãnh Ly quay người đối diện với hắn lạnh lùng nói
nói, " đừng có đi theo ta nữa."
Nhìn hình ảnh Lãnh Ly dần biến mất, Hách Liên Hiên ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, có chút đắng chát.
Lãnh Ly nhanh chóng trở lại Vương phủ, lúc vào viện của mình, quả
nhiên nhìn thấy Hách Liên Hiên vì lo lắng cho mình mà đứng chờ ở cửa ra
vào.
"Ly Nhi, nàng cuối cùng trở về." Hách Liên Hiên chạy như bay đến, “Nàng làm ta lo lắng chết mất."
"Không phải ta không có việc gì sao." Lãnh Ly có chút không quan tâm,
nàng đối thân thủ của mình vẫn là rất tự tin, huống chi nếu như không
đánh nổi, nàng còn có thể dùng độc.
"Thế nhưng ta sẽ lo lắng, ta đã nói rồi, muốn bảo hộ nàng cả đời này
đều chu toàn." Hách Liên Hiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn kiểu này
xác thực Lãnh Ly không sinh nghi, cũng không biết thế này là tốt hay là
không tốt.
Nhìn Hách Liên Hiên nhíu chặt hai hàng lông mày,
nàng cười xùy một tiếng, duỗi ngón tay dài nhỏ xoa vầng trán của hắn,
"Cám ơn chàng."
Hách Liên Hiên bị nhu tình của nàng làm cho
kinh ngạc, Lãnh Ly xưa nay sẽ không chủ động tiếp cận hắn, đều là hắn
mặt dày mày dạn hướng trên người nàng cọ.
"Ta không trách nàng." Hách Liên Hiên nắm chặt tay Lãnh Ly.
Vào trong phòng, Lãnh Ly đem sự tình mình thăm dò được, nói cho Hách Liên Hiên nghe.
Hách Liên Hiên cũng là lần đầu tiên nghe được những việc này.
Hắn hỏi: "Đã như vậy, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất nên tìm hiểu bọn
họ muốn ra tay với người nào trước, như vậy chúng ta mới có thể một mẻ
hốt gọn."
Lãnh Ly ngồi trước giường, ánh mắt nặng nề, nàng trầm ngâm hồi lâu mới nói ra:
"Người khác ta thì không biết, thế nhưng ta cùng chàng đều nằm trong đó. Không bằng. . ."
Hách Liên Hiên chăm chú nhìn ánh sáng rực lóe lên tia tính toán của Lãnh Ly, "Gậy ông đập lưng ông?"
Lãnh Ly gật đầu, không có biện pháp nào tốt hơn biện pháp này cả. Nàng doanh doanh cười một tiếng, "Đừng quên, Itoga vẫn đang ở trong tay của
chúng ta."
"Để hắn làm mồi câu." Hách Liên Hiên trong lòng đã sáng tỏ kế hoạch của Lãnh Ly.
"Đúng."
Liễu Quý Phi vì để cho Lãnh Ly và Hách Liên Hiên buông lỏng đề phòng,
ngày ấy tại Thừa Hòa Cung cúng rượu còn để Hách Liên Trần giả bộ hòa hảo với Hách Liên Hiên.
Để kiểm tra Lãnh Ly, Liễu Quý Phi đem Vân
Ki bạo ngược phách lối gả cho Hách Liên Hiên. Sau lại trộm gà không được còn mất nắm gạo, nàng ta hiện tại hận thấu xương Lãnh Ly.
Hiện tại bọn hắn chỉ cần thêm một mồi lửa, đem bọn hắn triệt để chọc giận, thêm
vào đó đem tin tức Itoga ở Yến Vương Phủ tung ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ phái người Đông Doanh tới gϊếŧ bọn hắn, đến lúc đó liền một mẻ hốt
gọn.
"Ly Nhi, sắc trời đã tối, chúng ta phải ngủ." Hách Liên Hiên ngáp một cái, đi đến giường.
Lãnh Ly nhìn hắn một mặt cười xấu xa, liền biết hắn muốn làm gì. Hai
mắt nàng xoay động, một tay bóp eo, "Ai nha, eo của ta có chút đau
nhức, chàng vẫn trở về ngủ đi."
Hách Liên Hiên nghẹn ngào cười
một tiếng, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, "Ly Nhi, nàng có phải hiểu
sai cái gì hay không, ta chỉ là muốn ngủ mà thôi."
Lúc hắn nói mà thôi, môi mỏng liền ngậm lấy vành tai Lãnh Ly, thỏa thích mút vào.
Lãnh Ly rùng mình, cảm thấy mỗi một cái tóc gáy đều dựng cả lên, Hách
Liên Hiên thế mà làm lơ lời mình nói. Thế nhưng nàng lại không thể đẩy
hắn ra, nàng là thê tử của hắn, hết thảy cũng đều là bình thường.
"Ly Nhi, nàng gần đây một mực kháng cự ta." Hách Liên Hiên dừng động tác lại, ủy khuất không thôi mà hỏi.
Lãnh Ly mở to mắt, nàng không phải là kháng cự Hách Liên Hiên, mà chỉ lo lắng mình sẽ. . . .
"Ta. . ." Lãnh Ly nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào, trong lòng lại tràn ngập áy náy đối với Hách Liên Hiên.
"Đồ ngốc." Hách Liên Hiên không thể chịu được dáng vẻ đắn đo của
nàng, hắn ôm nàng vào lòng, hắn có thể chờ, chờ đến khi Lãnh Ly dỡ xuống tất cả phòng bị, tiếp nhận chính mình.
Đợi ở Bích Tiêu Cung trong chốc lát, nàng liền đi Bích Xuân điện.
Tiểu Đào nhìn thấy Lãnh Ly, nhiệt tình tiếp đón, "Yến Vương Phi đến, cô nương nhà ta vừa mới nhắc tới ngài đó."
"Phải không." Lãnh Ly nhàn nhạt cười một tiếng, đi vào nội các.
Hồng Loan một thân hồng trang như cũ, kiểu dáng khác với lần trước.
Váy dài uốn lượn trên đất, bên ngoài khoác một kiện sa mỏng. Y phục rối
tung, cả người dựa trên ghế quý phi lười biếng.
"Hồng Loan cô
nương bộ dáng buồn bã ỉu xìu này là sao vậy?" Lãnh Ly có chút kinh ngạc, làm sao mới hai ba ngày, Hồng Loan đã gầy đi nhiều như vậy?
Hồng Loan nghe xong, cái mũi có chút chua chua, cố nén nước mắt, "Ta không sao, Yến Vương Phi mời ngồi."
Lãnh Ly quay đầu nhìn về phía Tiểu Đào đang nhíu chặt đôi mi thanh tú
bộ dáng muốn nói lại thôi, nàng hỏi: "Tiểu Đào, cô nương nhà ngươi làm
sao vậy?"
Hồng Loan là người Hoàng Thượng đặt trên đầu tim,
trải qua sự tình của Vân Ki lần trước, còn có người dám cho nàng sắc mặt sao?
Tiểu Đào cắn môi, nhìn thoáng qua Hồng Loan, Hồng Loan hướng
nàng lắc đầu, cuối cùng nàng khẽ cắn môi nói ra: "Trước đó vài ngày,
Phương Tần Nương Nương đưa tới một chút vải áo tiến cống. Cô nương nhà ta cho là nàng là hảo tâm, liền nhận lấy, thế nhưng là qua hai ngày
chúng ta ngửi thấy mùi thịt thối, ta tìm trong cung, cuối cùng phát hiện mùi phát ra từ vải vóc Phương Tần Nương Nương đưa tới. Ta mở ra xem,
bên trong thế mà có một con rắn chết, còn có cả chuột chết. Lần này
khiến cô nương bị dọa sợ, ta muốn mời thái y, thế nhưng cô nương lại
không cho."
Lãnh Ly nghe xong lại nhìn về phía Hồng Loan, Hồng
Loan cắn môi, trầm mặc không nói. Nàng không nghĩ tới Phương Tần đã ngồi không yên, chuẩn bị ra tay.
Quả nhiên là lão hổ đã lớn, không nghe quản giáo.
"Hồng Loan cô nương, ủy khuất ngươi rồi." Lãnh Ly cười một tiếng.
"Ta biết Phương Tần Nương Nương rất được hoàng thượng sủng ái, mà ta
chỉ là chim hoàng yến bị Hoàng Thượng nuôi dưỡng ở trong cung, không có
tự do, lại không có danh phận, Phương Tần Nương Nương vì phòng ta, tất
nhiên muốn diệt trừ ta." Hồng Loan đối với thời cuộc cung trong vẫn là
nhìn phi thường rõ ràng.
"Ngươi hiểu liền tốt. Hiện tại Liễu
Quý Phi cùng Phương Tần không đội trời chung, ngươi lại là người do Liễu Quý Phi đưa vào cung, nàng khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngươi cùng Liễu Quý
Phi là một phe." Lãnh Ly an ủi.
Hồng Loan gật đầu, "Quên nói
cho Yến Vương Phi, Liễu Quý Phi từ sau khi trở về từ Tướng Quốc Tự mỗi
lúc trời tối đều sẽ thấy ác mộng. Nghe nói một lần Hoàng Thượng ở trong
cung Liễu Quý Phi, gặp ngay lúc nàng mơ ác mộng, bị làm cho giật nảy
mình."
Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, dược hoàn nàng cho Vân Ki uống có tác
dụng làm người ta nổi điên. Dược hoàn tan với huyết dịch, ngày đó Hách Liên Trần chặt đầu Vân Ki, máu tươi vẩy lên người Liễu Quý Phi, máu độc lại ngấm vào da, mặc dù không đến nỗi nổi điên, nhưng gặp ác mộng là
không thể tránh khỏi.
"Hồng Loan cô nương, Hoàng Thượng mỗi ngày đều tới thăm ngươi sao?" Lãnh Ly bỗng nhiên nghĩ đến.
Hồng Loan liền giật mình, Tiểu Đào lại mở miệng nói: "Cô nương nhà ta
chính là không mở cửa cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mỗi ngày đến đều bị sập cửa vào mặt."
Lãnh Ly không nghĩ tới Hồng Loan dám làm như thế, thật đúng là can đảm.
"Hồng Loan cô nương nghe ta một câu, ngươi mặc dù không muốn trở thành nữ nhân của hoàng thượng, thế nhưng, ngươi thân ở hậu cung không dựa
vào hoàng thượng là không được. Ngươi cự tuyệt Hoàng Thượng như vậy, qua một đoạn thời gian, Hoàng Thượng sẽ cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa
cả. Nếu không có sự che chở của hoàng thượng, chỉ sợ, ngươi đến mệnh
cũng không còn để đi ra khỏi chỗ này." Lãnh Ly nói không dối, chỉ cần
Hoàng Thượng không còn để tâm tới nàng, như vậy mặc kệ là Liễu Quý Phi
hay là Phương Tần, hay là những người khác đều có thể đưa nàng vào chỗ
chết.
Hồng Loan hoa dung thất sắc, có ai không sợ chết cơ chứ.
"Lời ta nói ngươi hẳn hiểu rõ là có ý gì." Lãnh Ly chậm rãi đứng dậy, " Chỗ Phương Tần ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết."
"Cô nương nhà ngươi về sau nếu có gì cần, ngươi có thể đến Nội Vụ Phủ
tìm Giang Chính tổng quản, nói là Yến Vương Phi để ngươi đến, hắn sẽ
hiểu." Lãnh Ly nghiêng đầu nói với Tiểu Đào.
"Vâng, đa tạ Yến
Vương Phi." Tiểu Đào mặc dù nghe rất nhiều người nói Lãnh Ly thủ đoạn
độc ác, làm người âm tàn, thế nhưng nàng đối với Lãnh Ly rất có hảo cảm, dù sao ở trong cung đều là kẻ nịnh hót, Lãnh Ly đối với Hồng Loan là
thật tâm đối đãi.
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, quay người rời đi.
Trong một góc ngự hoa viên .
Lãnh Ly cùng Vân Xảo trốn trong lùm cây ở một góc hành lang, hai gò má Vân Xảo đều sưng đỏ, hốc mắt đỏ lên, là dáng vẻ bị người trừng phạt
phát khóc.
"Ngươi làm sao vậy?" Lãnh Ly vốn muốn trực tiếp hồi cung, không nghĩ tới sẽ gặp Vân Xảo vụиɠ ŧяộʍ khóc ở đây.
"Ta không sao." Vân Xảo lau nước mắt.
Lãnh Ly vỗ vỗ bả vai an ủi Vân Xảo, mày đẹp nhíu chặt, "Có phải Phương Tần trút giận nên ngươi?"
Vân Xảo nghe xong nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt lộp bộp rơi
xuống: "Nô tỳ không phải muốn oán trách Yến Vương Phi đâu." Thế nhưng
nàng chính là cảm thấy ủy khuất.
Gặp nàng thương tâm như thế,
Lãnh Ly cười nhạt một tiếng, "Ta biết, ngươi là hạng người gì chẳng lẽ
ta lại không rõ ràng hay sao?"
Lãnh Ly biết, Vân Xảo mặc dù
tuổi không lớn lắm, thế nhưng lại phi thường có thể nhẫn nại, trước kia
cũng như thế, chính vì vậy, Lãnh Ly đối với nàng rất thưởng thức cũng
có chút yên tâm.
"Yến Vương Phi, người cũng phải cẩn thận Phương
Tần Nương Nương, nàng hiện tại hận người thấu xương." Vân Xảo lau nước
mắt, thân thể lại bởi vì khóc quá nhiều mà run rẩy.