Trên đường về Vương phủ Lãnh Ly một mực thần sắc quái dị, không nói một lời, hai mắt nhìn ra ngoài xe ngựa, nàng hôm nay đối phó với
Hách Liên Trần sợ là đã chôn xuống mầm tai hoạ, nàng làm vậy không chỉ
vì Hách Liên Hiên, càng nhiều hơn là bởi vì ở kiếp trước mình quá mức
uất ức, kiếp này dù phải đối đầu cả thế giới nàng cũng quyết không cúi
đầu!
Mà một Hách Liên Hiên trong lòng cũng là một phen suy tư,
hôm nay của hắn dám phách lối như vậy thực tế nằm ngoài dự liệu của hắn, hôm nay hắn cố ý đem Hách Liên Sở chọc giận dùng cái này để thăm dò
Lãnh Ly, kết quả dù ngoài dự liệu nhưng lại làm hắn mừng rỡ dị thường,
Lãnh Ly đối với Liễu Quý Phi cùng Hách Liên Trần như vậy hẳn là không
phải người của bọn họ, đã là như thế, mình liền có thể thu nhập nàng về
dưới trướng để dùng!
Hai người đều có tâm sự trên đường đi không ai nói lời nào, trở lại Vương
phủ Lãnh Ly trực tiếp trở về phòng, Hách Liên Hiên tự nhiên cũng là theo sau lưng cùng nhau trở về phòng.
Còn chưa đợi hai người nghỉ
ngơi, ngoài cửa đã truyền đến một âm thanh, lão quản gia vào phòng đầu
tiên là dò xét hai người một phen, Lãnh Ly thấy hắn đôi mi hơi nhíu lại, sắc mặt cũng biến thành có chút âm hàn.
"Tể tướng phủ phái người đến đây truyền lời, sau ba ngày chính là thọ yến của Vân Tương, các vị
vương gia hoàng tử và đại thần đều được mời đến Vân phủ dự tiệc, Vương
Gia cùng Vương Phi cũng nên chuẩn bị sớm." Hắn nói xong cũng không ở
lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Hách Liên Hiên không có phản ứng gì
quá lớn, chỉ là thầm nghĩ Vân Yến Thanh mọi năm cũng tổ chức thọ yến,
năm nay lại nhàn rỗi làm cái này, mà một bên Lãnh Ly tại nghe xong trong lòng tự nhiên chấn động, nàng ở kiếp trước cha đối với nàng mà nói có
thể coi là người lạ, đến phụ thân trông như thế nào nàng cũng nghĩ không ra, mình bị moi tim mà chết hắn cũng không chút động lòng.
Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly sắc mặt không tốt lại không nói gì liền lo lắng hỏi: "Ly nhi, có gì không ổn sao?"
Lãnh Ly hướng Hách Liên Hiên cười một tiếng, sau đó liền nói: "Vân Yến Thanh trong triều quyền cao chức trọng, chúc mừng một chuyện không thể qua
loa, miễn cho bị người khác lời ra tiếng vào, huống hồ những huynh đệ
kia của ngươi khẳng định là có chuẩn bị mà đi, chuyện chuẩn bị thọ lễ ta tự sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi không cần phải lo lắng!"
Lãnh Ly vì Hách Liên Hiên nghĩ chu đáo như thế người bên ngoài thấy tự nhiên là cảm thấy phu thê tình thâm, nhưng hai người này lại là mỗi người đều có mục đích riêng, Hách Liên Hiên mặt ngoài chưa từng nói gì, nhưng
trong lòng thì nghĩ chuyện này vương phi của hắn để bụng nhất định có
mưu đồ khác, lại đợi đến thọ yến mình chờ xem kịch vui.
Lãnh Ly thì là đáy mắt một mảnh âm trầm, mình lấy thân phận Lãnh Ly trở lại
Vân phủ, chắc chắn sẽ đòi lại thống khổ kiếp trước phải chịu!
Từ
ngày Lãnh Ly đem chuyện thọ lễ ôm hết vào lòng Hách Liên Hiên nhẹ nhõm
không ít, nhưng ba ngày này Lãnh Ly lại là ở trong vương phủ lập uy
không ra khỏi phủ, cho dù Vương phủ trên dưới bị nàng chỉnh cho ngoan
ngoãn không giống lúc trước, nhưng Hách Liên Hiên lại vẫn có lo lắng
chuyện thọ lễ.
Lãnh Ly lại không chút hoang mang, chỉ lầm lũi
giúp Hách Liên Hiên xác lập lại tôn ti trật tự trong phủ, đối với chuyện thọ yến không nói nửa lời, dường như cũng không để trong lòng, nhưng
Lãnh Ly trong lòng sớm đã có tính toán.
Sau ba ngày, Vân phủ.
Trước cửa dòng xe cộ tấp nập nói rõ lần này thọ yến phi thường náo nhiệt, tất cả vương gia hoàng tử cùng chư vị đại thần đều là chạy đến chúc thọ Vân Yến Thanh.
Lúc Hách Liên Hiên xuất hiện tại thọ yến mọi người đều là giật mình một phen, không ngờ đến Vân Tương lại mời cả Ngũ Vương Gia
đến, Hách Liên Hiên không được Hoàng Thượng cưng chiều sớm đã là chuyện
người người đều biết, trong lòng tự nhiên là đối với hắn trào phúng
khinh bỉ, cũng đều biết được Tam vương gia Hách Liên Trần đối với Hách
Liên Hiên trong lòng còn có khúc mắc, không một ai dám tiến đến cùng hắn trò chuyện, chỉ sợ dẫn tới tai bay vạ gió, nhưng trong lòng lại âm thầm thắc mắc Ngũ vương gia tại sao không đem Vương phi cùng nhau đến? Không phải là sợ mất mặt chứ, nghĩ đến đây đã có người trầm thấp trào phúng!
Hách Liên Hiên đối với những người này cũng cũng không thèm để ý, lặng lẽ
đi vào một gọc ngồi không nói một lời, hắn sớm đã nghĩ tới những người
này sợ đắc tội với Tam hoàng huynh nên không để ý mình, cũng là bớt chút phiền phức, mặt ngoài khúm núm không để ý, nhưng trong lòng thì cười
lạnh.
Vừa rồi lúc xuất phủ Lãnh Ly đột nhiên nói có chuyện phải làm,
muốn mình đến trước, Hách Liên Hiên đối với thủ đoạn của Lãnh Ly sớm đã
sáng tỏ, dứt khoát mặc cho nàng tự mưu tính, bản thân cứ thế đi trước,
tùy tiện liếc nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên những hoàng huynh
hoàng đệ kia của hắn đều được mời đến, chỉ là không thấy Hách Liên Trần!
Đang lúc Hách Liên Hiên nghi hoặc một thanh âm trầm ổn tang thương đột nhiên vang lên trên đại sảnh.
"Đa tạ chư vị đến đây cùng lão phu chúc thọ, vô cùng cảm kích, hôm nay
không cần câu nệ, mọi người tùy ý là được!" Người nói chuyện chính là
Vân Yến Thanh.
Vân Yến Thanh sắc mặt vui vẻ nhìn ra được tâm tình rất tốt, mà Hách Liên Trần cùng Vân Tuyền hai người đứng ở bên cạnh
hắn, người bên ngoài thấy đều là cảm thán Vân Tuyền mỹ mạo cùng Tam
Vương Gia tài trí thật sự là ông trời tác hợp, Vân Tương thật sự là phúc khí ngập trời a! Hách Liên Hiên thì là trong lòng ngầm trào phúng, Tam
hoàng huynh hôm nay rõ ràng là muốn nói với đám người kia mình đã được
thế lực Vân phủ giúp đỡ, để cho những đại thần trong triều biết được nên theo phe ai!
Mà đám người gặp Vân Yến Thanh liền nhao nhao tiến lên
chúc thọ, thọ lễ tự nhiên đều là vô cùng quý giá, mỗi người mỗi vẻ, các
loại tranh sơn thủy, kỳ dị đồ cổ, trân châu mã não chỗ nào cũng có, chỉ
sợ không thể làm Vân Yến Thanh vui vẻ, đợi đến khi thọ lễ của đám người
đều đưa ra sau, sau cùng màn quan trọng tự nhiên rơi vào trên thân Hách
Liên Trần, ai cũng biết kỳ trân dị bảo Hách Liên Trần trong phủ nhiều vô số kể.
Hách Liên Trần tự nhiên là đã sớm chuẩn bị, gọi tới người hầu đã đợi sẵn bên ngoài, một lát sau liền có người hai tay nâng một
cái hộp đi vào, người hầu đem hộp đặt trước mặt Vân Yến Thanh xong liền
lui ra, tất cả mọi người đem ánh mắt đặt ở trên chiếc hộp này, thầm nghĩ đến đây cuối cùng là bảo bối gì? Sau khi Hách Liên Trần đem vỏ hộp mở
ra liền có thể coi tất cả thọ lễ đêm nay đều không đáng nhắc đến, đám
người nhao nhao thốt lên, cái này trong hộp chính là một gốc nhân sâm
trắng ngàn năm!
Bạch sâm ngàn năm đúng là trân phẩm, ngàn năm khó
được một lần, trong truyền thuyết vật này có thể kéo dài tuổi thọ, khởi
tử hồi sinh, chỉ mọc ở nơi cực hàn, từ xưa đến nay bao nhiêu người muốn
lấy được nó nhưng người người đều là tay không mà về, không ngờ Hách
Liên Trần lại có vật này, còn đem nó làm thọ lễ tặng Vân Yến Thanh!
"Tam vương gia hao tâm tổn trí, lão phu xin tạ ơn!" Vân Yến Thanh tự nhiên
cũng biết được cây bạch sâm ngàn năm này trân quý cỡ nào, Hách Liên
Trần chịu đem cái này cho mình cũng thật sự là có tâm tư.
"Vân
Tương khách khí, ngài vì Duyên Quốc cúc cung tận tụy cả đời vất vả, chỉ
là một gốc bạch sâm mà thôi không là gì cả, về sau bản vương còn phải
dựa vào Vân Tương nhiều hơn." Hách Liên Trần tự nhiên là nghĩ mượn cơ
hội này để Vân Yến Thanh đứng về phía mình, Vân Tuyền đã là vật trong
tay hắn, một gốc bạch sâm đổi lấy vạn dặm giang sơn thực tế không có gì
phải luyến tiếc.
Mà bên cạnh Vân Yến Thanh, Vân Tuyền tự nhiên cũng là trong lòng vui vẻ, đối với Hách Liên Trần cười một tiếng hạnh phúc.
Đang trong lúc tất cả mọi người bị bạch sâm làm cho khϊếp sợ không thôi,
Hách Liên Trần ánh mắt lại đột nhiên quét về phía Hách Liên Hiên, đáy
mắt âm hàn có thể thấy rõ ràng, thứ duy nhất khiến Hách Liên Trần dè
chừng chính là Lãnh Ly thế mà nàng chưa cùng Hách Liên Hiên đến đây,
ngày ấy trong cung Lãnh Ly hành động đều làm hắn mất hết mặt mũi, hôm
nay hắn phải đòi lại tất cả trên người Hách Liên Hiên!