Đồng tử của Bạch Cốt bất giác mở
to, chút hoài nghi thoáng qua đáy mắt, ngay cả mấy kẻ luyện cổ biết
khống chế người chết cũng tới!
Người ở cửa động còn chưa tới
nhưng cổ trùng đã sắp bò đến nơi, một đám đen kịt. Nếu để chúng lướt qua người thì chỉ nháy mắt là xương cốt cũng chẳng còn một mảnh.
Bạch Cốt vội vàng dùng sức đứng dậy, vết thương trên người thi nhau rách
miệng, đau đến mức nàng lại nghiêng người ngã xuống đất. Nước trên mặt
đất văng lên táp vào mặt làm cho nàng hơi tỉnh táo một chút, nhưng cùng
lắm cũng chỉ là tỉnh táo để nhìn cổ trùng bò tới gần, sau đó gặm sạch sẽ từ đầu tới chân nàng.
Máu trên người Bạch Cốt hấp dẫn cổ trùng,
thoáng chốc cả đám đều hướng về phía nàng. Đầu ngón tay trắng nõn hướng
về phía cổ trùng, ngay cả sức lực giơ ngón tay lên cũng không có, nàng
chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ trùng bò tới gần. Ở góc độ này, cổ trùng được phóng đại lên gấp mấy lần càng lộ ra vẻ ghê tởm xấu xí.
Cổ trùng bò đến rất nhanh, Bạch Cốt chỉ cảm thấy đầu ngón tay có chút cảm giác
ngứa ngáy, tựa hồ lập tức muốn chui vào trong da thịt qua đầu ngón tay.
Bạch Cốt nhíu mày, toàn thân nổi da gà vì tức giận không còn chút sức
lực.
Bỗng có một người bước nhanh tới, vạt áo phất qua gò má nàng mang theo chút ẩm ướt. Bóng người phía trên phủ xuống, người nọ nhanh
chóng cúi người vươn tay đến khuỷu chân nàng, ôm ngang nàng lên, nhanh
chóng rời khỏi đám cổ trùng ghê tởm như thủy triều xông tới.
Vòng tay ấm áp thoải mái, đáng tin cậy và an toàn. Mùi dược liệu rất nhẹ từ
từ quấn quanh mũi, thân thể căng thẳng của Bạch Cốt bất giác thả lỏng.
Người nọ ôm nàng lui ra vài bước, ung dung tránh được cổ trùng vừa đúng đến
bên chân. Tiếng cười nhẹ từ đỉnh đầu truyền tới, trong lúc nói chuyện,
hơi thở ấm nóng mang theo mùi thuốc phả xuống: “Ngày thường Bạch huynh
ăn gì mà lại nhẹ như vậy?”.
Đã là lúc nào rồi còn có tâm tư nói
chuyện khác, tâm của người này thật sự quá lớn, ngay cả chuyện lớn như
việc sống chết cũng không để vào mắt. Bạch Cốt đột nhiên có chút tò mò,
rốt cuộc tình huống nào mới có thể làm cho hắn mất đi sự thong dong bình tĩnh này mà hoàn toàn hỗn loạn.
Người chết kia đã phát hiện nơi này, đột nhiên đánh tới, ngoài miệng phát ra tiếng gào thét dọa người như đang thu hút ai đó.
Bạch Cốt kiệt sức nói: “Đi mau, nếu gọi đám luyện cổ kia tới tới thì chúng ta đều phải chết…”.
Tần Chất ôm người bước đi ung dung, không chút hoang mang né tránh. Dù sao
cũng là người chết, không thể linh hoạt được như người sống; người chết
kia khí thế hung hăng bước tới, đi lại hùng hổ nhưng ngay cả góc áo bọn
họ cũng không đụng tới được, giống như bị thứ gì đó điều khiển không tài nào phân biệt được vị trí. Cổ trùng dưới chân người chết ngày càng
đông, chốc lát càng thêm hoa mắt chóng mặt, phương hướng đại loạn, một
đống chen chúc cùng một chỗ gây ra tắc nghẽn hiếm có, nhất thời không có cách nào khai thông.
Bạch Cốt tựa vào cánh tay Tần Chất, chỉ có
thể nhìn thấy vách đá phía trên di chuyển rất nhanh, từ hang đá này sang hang đá khác, những giọt nước từ trên cao nhỏ xuống rơi vào mặt lạnh
như băng khiến ý thức của nàng trở nên rõ ràng hơn.
Bạch Cốt tinh tế cảm nhận cảm giác bên dưới mới phát hiện tốc độ của Tần Chất thật ra không nhanh, hô hấp cũng cực kỳ hỗn loạn, thậm chí còn xóc nảy làm cho
nàng cảm giác sắp té ngã đến nơi; lúc này nàng mới nhận ra vết thương
trên đùi hắn đành cố gắng giảm bớt trọng lượng của mình.
Tần Chất dừng bước, khom lưng buông nàng xuống, nói nửa đùa nửa thật: “Thật sự
mệt quá rồi, Bạch huynh, chi bằng chúng ta đến đây thôi, vết thương trên đùi đau quá”. Tuy nói như thế, nhưng giọng điệu của hắn lại vô cùng
thoải mái, vô duyên vô cớ làm cho người ta có một loại cảm giác như hắn
đang trêu chọc người khác.
Chân Bạch Cốt vừa chạm đất lại lập tức được nâng lên cao, bên tai truyền đến tiếng gào thét gần trong gang
tấc. Tiếng cổ trùng bò bốn phương tám hướng mà đến lọt vào tai chỉ cảm
thấy tê dại cả da đầu.
Khi Tần Chất đỡ Bạch Cốt ngồi xuống dựa vào cột đá thì thấy cổ trùng ào tới từng đống, đông đúc dày đặc, cực kỳ dọa người.
Mấy người chết cũng từ khắp nơi tụ về, vẻ mặt Bạch Cốt càng thêm ngưng
trọng. Người chết không thể so với người sống, chúng không biết đau,
không biết né tránh, chỉ biết không ngừng công kích, cho dù chỉ còn lại
một bàn tay, mà tình huống hiện tại của Bạch Cốt căn bản không thể địch
lại, huống chi còn có cả kẻ luyện cổ cao thâm chưa lộ diện kia.
Những cao thủ chưa được ghi chép rõ ràng trong danh sách biệt hiệu cao thủ
giang hồ, nếu là ngày thường nàng vẫn có thể ứng phó được, nhưng với
tình hình hôm nay thì quả là lấy trứng chọi đá.
Bạch Cốt dựa vào
người Tần Chất, dao găm trong tay chuyển động khúc xạ ra vài tia sáng
sắc bén. Sát thủ là người đi trên mũi đao, tuyệt đối không bao giờ từ bỏ một cơ hội sống, cho dù họ còn chẳng có cơ hội ấy.
Người chết bị cổ khống chế quanh quẩn một chỗ, tất cả cùng cổ trùng từ từ thu nhỏ
vòng vây. Xa xa, người trong hang đá còn chưa xuất hiện nhưng tiếng cười thô ráp u ám đã truyền đến: “Thì ra là trốn ở đây, càng giúp ta dễ tìm
hơn”.
Bạch Cốt nghe vậy ngước mắt lên nhìn về phía cửa hang liền thấy Khâu Thiền Tử đi ra từ trong hang…
Nói vậy thì… những người chết này là do lão ta điều khiển?
Cổ thuật của lão ta đã cao đến mức độ này từ khi nào mà nàng không hề phát hiện!
Khâu Thiền Tử vừa đến, những người chết kia liền dừng bước không di chuyển nữa, giống như đang yên lặng chờ chờ lệnh của lão.
Tần Chất tới gần tai nàng, thấp giọng nói: “Trên vách đá bên trái đã bố trí trận pháp, còn cần máu người tế trận. Huynh không thể rời khỏi chỗ này
một bước, nếu không khi thi triển trận pháp bỏ sót huynh thì ta cũng
không cứu được huynh nữa”.
Bạch Cốt nghe vậy có chút kinh ngạc, mí mắt khẽ run lên, chưa mở miệng lên tiếng.
Khâu Thiền Tử chậm rãi đến gần một người chết, đưa tay khoác lên vai người
chết kia, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm âm u đáng sợ: “Bạch Cốt,
ngươi nhìn những người này nhiều một chút, từ từ thích ứng, lát nữa sẽ
làm bạn với bọn họ…”.
Kẻ luyện cổ có thể điều khiển người chết là thành tựu lớn cỡ nào, xưa nay vốn đã hiếm thấy trên giang hồ. Trận
Huyền Môn Quan năm đó đã xuất hiện kẻ luyện cổ như vậy, hàng triệu người chết bị điều khiển, quân hai bên bị tàn sát chỉ trong một đêm.
Dân chúng trong thành đó đều tận mắt nhìn thấy người chết giết người, đây
là chuyện đáng sợ cỡ nào. Mấy người tâm trí không kiên định đêm đó đều
phát điên.
Khi ấy, cả triều đình và người trong giang hồ đều
hoảng sợ. Những kẻ luyện cổ này đến từ đâu, vì sao lại làm chuyện hung
tàn như vậy?
Người của cả hai bên đều bị giết, rốt cuộc là chúng đến giúp ai?
Cái này vừa chính vừa tà, quả thực khiến người ta khó hiểu, cho nên mới
được liệt tên trong danh sách biệt hiệu cao thủ giang hồ; những kẻ luyện cổ đều muốn trở thành người như vậy, đi đến đâu cũng khiến người ta
nghe tiếng đã sợ mất mật, không ai dám không theo.
Mà giờ Khâu Thiền Tử cũng trở thành một trong số đó, bảo nàng làm sao không kinh động được đây?
Khâu Thiền Tử càng nghĩ càng đắc ý, nhìn Bạch Cốt càng thêm rạng rỡ: “Ngươi
yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận một chút, sẽ không để cho người dễ
dàng thiếu cánh tay hay gãy chân đâu. Dù sao lúc trước nếu không phải
ngươi ném ta một mình ở Thang Treo Hồn thì ta cũng không nghĩ ra loại cổ thuật khống chế người chết này”.
Bạch Cốt nghe vậy ánh mắt chợt
trở nên dữ tợn, Khâu Thiền Tử vốn không dễ đối phó, Cửu Tà Công mặc dù
có thể hóa giải cổ độc nhưng hiện tại thì khó nói. Cổ thuật của lão ta
giờ đã đạt đến mức có thể khống chế người chết, nàng căn bản không thể
đụng tới lão được.
Từng đợt sóng gợn lên trong lòng Bạch Cốt,
nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi. Sau khi hơi thở vững vàng một chút, nàng khinh miệt nhả ra một câu: “Vậy ta thật sự nên chúc mừng ngươi,
rốt cuộc trước khi ngươi vào quan tài cũng luyện được đại thuật Cổ Tông
này.
Đáng tiếc cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ là mấy cỗ xác chết mà đã muốn lấy mạng ta, ngươi cũng suy nghĩ kỳ lạ thật đấy”.
Mặc dù Bạch Cốt bị trọng thương nhưng nhưng ngồi ung dung như vậy vẫn khiến Khâu Thiền Tử không thể không kiêng kỵ. Lão ta đã từng tận mắt chứng
kiến uy lực kinh người của môn tà công kia, làm sao dám cho bản thân
liều mình vô ích được.
Yên lặng một lúc, ánh mắt Khâu Thiền Tử
chuyển đến người Tần Chất. Vị quý công tử này xem ra bị thương cũng
không nhẹ. Vết thương trên đùi là thủ pháp quen thuộc của Ám Xưởng,
chẳng khó mà đoán được tình hình lúc trước.
Khâu Thiền Tử đảo
mắt, lập tức đổi giọng: “Ngươi đối với Tần công tử thật quá vô lễ rồi
đấy. Người ta quân tử cố ý đến giúp chúng ta mà ngươi lại vô duyên vô cớ phế đi một chân của người ta, thật là khiến lòng người lạnh ngắt”.
Lão ta cố ý nhấn mạnh như vậy khiến Bạch Cốt không khỏi căng thẳng. Nếu Tần Chất phản bội vào lúc này thì hậu quả có thể tưởng tượng được. Đôi mắt
nàng hiện lên một tia sắc lạnh, dao găm trong tay chuẩn bị chờ phát
động.
Lúc này Bạch Cốt không nhìn Tần Chất, có vẻ như không thèm
để ý, nhưng cơ thể lại quá mức căng thẳng khiến Tần Chất dễ dàng phát
hiện ra.
Hắn ôm Bạch Cốt dời về phía sau, nghiêng người chặn Khâu Thiền Tử, nhỏ giọng để chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi: “Bạch
huynh có tin ta không?”.
Hương dược liệu ập tới, hơi thở trong
lúc nói chuyện phả vào mặt, hai người nương tựa lẫn nhau như vậy, không
khí hiện ra vài phần mập mờ, nhưng thực tế lại hoàn toàn không như thế.
Bạch Cốt nghe vậy rủ mi âm thầm tính kế, nàng không tin cũng phải tin,
vết thương trên người đã vượt qua tưởng tượng của nàng, thậm chí nàng
cũng chẳng còn sức mà đứng lên nữa.
Bạch Cốt không có thời gian
dư thừa để do dự, nghe vậy lập tức gật đầu. Nàng mất máu đã tiêu hao rất nhiều khí lực, động tác gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn rõ, yếu ớt
dịu dàng giống như một con mèo con nằm ở khuỷu tay Tần Chất; chiếc cổ
mảnh khảnh yếu đuối giống như không đỡ nổi đầu, cả người càng thêm gầy
yếu khiến người ta chợt nảy sinh cảm giác muốn che chở.
Khâu
Thiền Tử thấy tình hình hai người trước mặt như vậy cũng sinh ra một
chút cảm giác kỳ lạ, trước đây có biết bao nhiêu ngạ quỷ của Ám Xưởng
chết trong tay tiểu súc sinh này, có thể thấy được thủ đoạn ở bên trong.
Quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ này này lại có khuôn mặt xinh đẹp,
khó nói quý công tử kia sẽ không cảm thấy mới mẻ mà sinh tâm tư. Khâu
Thiền Tử nhẹ nhàng đến gần vài bước, cổ trùng dưới chân cũng rục rịch:
“Xem ra chân Tần công tử bị phế là do cam tâm tình nguyện à, chỉ là con
đường này chọn không đúng lắm…”. Khâu Thiền Tử âm thầm điều khiển người
chết từ từ di chuyển về bốn phía, chặn đường đi của bọn họ, ngoài miệng
lại giở giọng thương lượng: “Thôi vậy, ta sẽ cho công tử một con đường
sống, giao Đế vương cổ ra, ta sẽ dẫn ngươi an toàn rời khỏi đây, giữ lại tính mạng. Ra đến bên ngoài rồi sợ gì không có quốc sắc thiên hương,
tuyệt sắc mỹ nhân ôn nhu nhỏ nhẹ, đảm bảo có thể làm cho công tử vui đến quên cả trời đất, hà tất vì tên quái vật ái nam ái nữ này mà chọn kết
cục bị cổ trùng ăn sạch”.
Tần Chất nghe vậy cười nói: “Khâu tiên
sinh nói đúng, giữ lại tính mạng mới là bổn phận mà con người phải làm,
những thứ khác đều không quan trọng”. Dứt lời, hắn đưa tay đến trước
ngực của Bạch Cốt, lấy tráp ra tiện tay ném về phía xa.
Bạch Cốt
không kịp phản ứng thì tráp đã rời khỏi nàng, Khâu Thiền Tử thấy thế vội vàng quay người đi nhặt tráp. Lúc này Tần Chất đoạt lấy dao găm trong
tay Bạch Cốt, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Bạch Cốt mất chỗ dựa nghiêng người ngã xuống đất, nhất thời tức giận đến trào dâng khí huyết, lập tức phun ra một ngụm máu.