Thẩm Tri Ý ngẩng đầu, nước mắt
tràn ra từ đôi mắt xinh đẹp. Đôi mắt sáng trong nay đã trở nên xám xịt.
Lệ Cảnh Minh tựa như nhìn xuyên qua đôi mắt Thẩm Tri Ý, thấy trái tim cô chết lặng như tro tàn.
Dạ dày vẫn đang quặn đau. Thẩm Tri Ý mệt
lử vì đau đớn, cố gắng mở to đôi mắt cay cay: “Lệ Cảnh Minh, giờ tôi đã
tan cửa nát nhà, tôi đã trả hết những gì tôi nợ anh rồi…”
“Trả cái gì chứ!”, Thẩm Tri Ý còn chưa nói xong, Lệ Cảnh Minh đã lạnh lùng ngắt
lời cô. Đôi mắt anh nheo lại, loé lên tia sáng lạnh lẽo: “Thẩm Tri Ý,
những gì cô nợ tôi, cô sẽ không bao giờ trả được đâu. Cô đừng hòng đổ
vấy cái chết của bố cô lên người tôi. Bố cô chết rồi thì vẫn còn anh cô. Nếu không muốn anh cô chung số phận với bố cô, thì tốt nhất cô nên dẹp
ngay suy nghĩ trong đầu đi. Cô cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy”.
Nếu Thẩm Tri Ý đã nhận định anh là kẻ tàn nhẫn đến vậy, anh sẽ tàn nhẫn cho cô xem, nếu không thì có lỗi với những lời vừa rồi của cô quá.
Lệ Cảnh Minh đứng trước mặt cô. Anh rất cao, lưng ngược sáng, bóng tối khiến gương mặt anh trở nên nham hiểm vô cùng.
“Anh dùng Thẩm Tu Lễ để uy hiếp tôi?”
“Không đến mức uy hiếp. Tôi làm chuyện gì cũng tuỳ vào tâm trạng. Cô làm tôi
vui thì tôi sẽ tha cho anh ta. Còn nếu tôi không vui, anh ta cũng sẽ
chết thảm như bố cô vậy”.
Dứt lời, Lệ Cảnh Minh đã nhếch mép, từ
từ tiếp cận Thẩm Tri Ý như một con quỷ khát máu, dụ dỗ cô: “Thẩm Tri Ý,
cô có thể mặc kệ tất cả mà. Người thân còn lại của cô có khác gì kẻ thù
đâu? Cô sống đến bây giờ, bọn họ có từng quan tâm đến cô chưa? Tôi dám
khẳng định, nếu người lâm vào nguy hiểm là cô, bọn họ tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian vì cô đâu”.
Người như Thẩm Tri Ý, nói khó nghe một chút thì chẳng khác gì thánh mẫu, bản thân còn lo chưa xong mà đã
lo cho người khác. Cô không thương thân thì ai thương? Nếu đã không thể
buông bỏ những điều đó, vậy thì cô đáng bị biến thành công cụ của anh
lắm.
Thẩm Tri Ý siết chặt hai tay lại, móng tay bấu vào lòng bàn
tay. Cô cố dằn lại lửa giận trong lòng. Một người phụ nữ như cô không
thể đánh thắng Lệ Cảnh Minh, cũng không nói lại anh.
Lệ Cảnh Minh quả thật nhìn thấu hơn cô, nói cũng không sai. Nhưng cô sẽ thật sự mặc kệ ư?
Chỉ cần cô nghĩ đến chuyện bỏ mặc họ, những lời mà Thẩm Xương Nam đã nói
lúc lâm chung sẽ không ngừng lặp lại trong đầu cô, khiến đôi tai cô kêu
ong cả lên.
Cô sắp chết rồi, không thể sống quá hai năm. Cô dùng
hai năm này đổi lấy mấy mươi năm của Thẩm Tu Lễ, chỉ xét về mặt thời
gian thì chuyện này rất xứng đáng.
Bất kỳ cảm xúc nào trên mặt
Thẩm Tri Ý cũng không thể qua mắt Lệ Cảnh Minh. Thấy cô im lặng, anh
càng chắc chắn cô đã nghĩ xong rồi.
Những lời vừa rồi là lời đề nghị thật lòng thật dạ mà anh dành cho cô. Do cô không thể buông bỏ tình cảm, không trách được ai.
Cả đời Thẩm Tri Ý cũng đừng hòng thoát khỏi anh. Dù cô có bay ra ngoài thì vẫn có một sợi dây vô hình buộc chặt vào chân cô, giống như một cánh
diều vậy, chỉ cần anh giật nhẹ sợi dây trong tay, cô sẽ trở về bên anh.
Lệ Cảnh Minh đưa cốc đến bên miệng Thẩm Tri Ý. Nhìn cô hé miệng uống nước, anh nở nụ cười hài lòng: “Thẩm Tri Ý, chỉ cần cô ngoan ngoãn, chúng ta
sẽ ổn thôi”. Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn, không muốn nghe cô tiếp
tục nhắc đến hai chữ “ly hôn”.
Thẩm Tri Ý nhắm mắt lại.
Một tiếng “ầm” vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, người còn chưa thấy đâu thì tiếng nói đã truyền đến trước.
“Tri Ý”.
Lệ Cảnh Minh đứng sát đầu giường, che chắn Thẩm Tri Ý thật kĩ: “Cô ấy đã ngủ rồi”.
Tần Mặc mở miệng nói thẳng: “Tôi muốn đưa Tri Ý về nhà tôi”. Người như Lệ
Cảnh Minh quá nguy hiểm, Thẩm Tri Ý ở cạnh anh thì sớm muộn gì cũng bị
ăn thịt đến mức không còn một vụn xương, anh ấy không thể bỏ mặc cô.
Lệ Cảnh Minh cảm thấy rất buồn cười, bèn lạnh lùng hừ giọng: “Bác sĩ Tần,
hình như anh quên mất Thẩm Tri Ý là vợ tôi nhỉ? Anh có tư cách gì mà dẫn cô ấy đi?”Đọc nhanh tại truyenapp.online
“Lệ Cảnh Minh, anh cũng xứng nói mấy câu này sao? Tri Ý sẽ ly hôn với anh!”
Thái độ kiên quyết quá nhỉ, xem ra Thẩm Tri Ý đã từng đề cập chuyện ly hôn
với Tần Mặc rất nhiều lần. Vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Tri Ý làm những
chuyện thân mật cùng người đàn ông khác ở nơi mà anh không nhìn thấy,
lửa giận đã bùng lên trong lòng Lệ Cảnh Minh.
“Vậy sao?”, Lệ Cảnh
Minh cười cười: “Nhưng ban nãy cô ta đã bảo là sẽ không ly hôn với tôi,
sẽ ngoan ngoãn vâng lời tôi, làm vợ tôi đấy”.
Lệ Cảnh Minh giỏi
nhất là che giấu cảm xúc của mình. Dù trong lòng đang cáu kỉnh, vẻ mặt
anh vẫn rất bình tĩnh, không để ai nhìn thấu những suy nghĩ bẩn thỉu
trong đầu.
Tần Mặc lập tức phản bác: “Không thể nào. Lệ Cảnh Minh, anh hại Tri Ý chưa đủ thê thảm sao? Sao cô ấy có thể bằng lòng ở bên
anh nữa chứ?”
“Có thể do cô ta ti tiện”, giọng điệu của Lệ Cảnh Minh ngập tràn sự trào phúng.
Cơ thể Tần Mặc cứng đờ lại. Anh ấy biết trước giờ Lệ Cảnh Minh luôn đối xử tệ với Thẩm Tri Ý. Nhưng Tần Mặc không ngờ Lệ Cảnh Minh dám nói Thẩm
Tri Ý ti tiện ngay trước mặt mình.
Lửa giận bốc lên phừng phực, Tần Mặc vừa chửi “Cầm thú!” vừa giơ nắm đấm lao về phía anh.
Đôi mắt đầy lạnh lùng, Lệ Cảnh Minh tránh được cú đấm ấy, một tay nắm lấy
cổ áo Tần Mặc rồi ném mạnh đối phương xuống sàn. Tần Mặc rên lên khi ngã xuống, chưa kịp đánh trả thì đã bị Lệ Cảnh Minh áp chế chỉ trong vài
chiêu, còn bị đấm một cú vào mặt.
Sức mạnh của Tần Mặc làm sao bì
được Lệ Cảnh Minh. Anh ấy là dân học y, còn Lệ Cảnh Minh lại từng giành
chức vô địch tán thủ. Có đôi khi, thứ gọi là thiên phú này cũng đủ giày
vò người ta rồi.
Tần Mặc bị đánh đến mức đầu váng mắt hoa, trong
miệng còn có mùi tanh. Nhưng dù có bị đánh nhiều cách mấy, vết thương có đau đến mấy, anh ấy cũng sẽ không từ bỏ ý định đưa Thẩm Tri Ý đi.
“Hai người muốn đánh thì ra chỗ khác, được không?”, Thẩm Tri Ý buộc phải lên tiếng.
Tay Lệ Cảnh Minh vẫn đang siết cổ Tần Mặc, cú đấm giơ lên đang dừng giữa
không trung. Nghe giọng nói yếu ớt của Thẩm Tri Ý cất lên, anh mới quay
lại hờ hững nhìn cô, vẻ nửa cười nửa không: “Sao hả? Không chịu đựng
được, thấy xót cho anh ta à?”
Ánh mắt của Lệ Cảnh Minh rất lạnh
nhạt, lạnh nhạt đến mức người ta không đoán được có phải anh đang tức
giận hay không. Nhưng lời lẽ thốt ra từ miệng anh vẫn chối tai như trước nay vẫn vậy.
Tần Mặc bị đối phương khống chế, bèn gầm lên: “Tri Ý, em về với anh đi. Cứ thế này mãi thì sớm muộn gì em cũng mất mạng!”
Xem ra đánh còn hơi nhẹ, Lệ Cảnh Minh siết chặt cổ Tần Mặc hơn, thấy gương
mặt đỏ lựng của đối phương thì cười bảo: “Dù tôi có chơi đùa cô ta đến
chết thì cũng không đến lượt anh khoa chân múa tay ở đây đâu. Một ngày
Thẩm Tri Ý còn là vợ tôi thì ngày đó anh vẫn chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn thôi!”
Những lời này không chỉ nói cho Tần Mặc nghe, mà còn
cho cả Thẩm Tri Ý nghe nữa. Anh muốn cô biết rằng, dù có chết, cô cũng
không thoát khỏi sự giam cầm của anh.
“Lệ Cảnh Minh, đồ cầm thú… A!”
Một tiếng “rắc” vang lên, ngay sau đó là tiếng thét đầy thảm thiết của Tần
Mặc. Lệ Cảnh Minh đã bẻ tay của Tần Mặc chỉ bằng một tay.
Không ai ngờ được chuyện này. Ngồi trên giường, Thẩm Tri Ý cứng còng cả người,
tim đột ngột ngừng đập, cảm giác đau đớn như bị siết chặt khiến cô đau
đến mức không thở nổi.
Tần Mặc là bác sĩ ngoại khoa, đôi tay anh ấy đã từng cứu biết bao người. Nhưng giờ đây vì cô, mà tay anh ấy đã bị bẻ gãy.
Thẩm Tri Ý bỗng cảm thấy cả người rất lạnh. không chỉ cơ thể mà trái tim như xuất hiện một vết nứt, khiến gió lạnh vù vù thổi vào.
Lệ Cảnh
Minh hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và Tần Mặc. Lúc này, cô càng lo lắng
cho Tần Mặc thì Lệ Cảnh Minh càng giận dữ, vậy nên cô không thể tỏ thái
độ quan tâm.
Thẩm Tri Ý giật mạnh ga giường trên người, giọng nói
run rẩy cố gắng giữ bình tĩnh: “Lệ Cảnh Minh, anh thả Tần Mặc ra đi, tôi sẽ nói rõ với anh ấy”.
Cúi đầu nhìn Tần Mặc đang nằm dưới sàn với vẻ mặt đầy đau khổ, cô cố tỏ ra lãnh đạm: “Tần Mặc, em sẽ không ly hôn
với Lệ Cảnh Minh. Em thích anh ấy, thích đến mức không cần lòng tự
trọng. Đừng khuyên em nữa, cũng đừng nói đến chuyện ly hôn trước mặt bọn em và làm ảnh hưởng đến tình cảm của em và anh ấy”.
“Tri Ý, em biết mình đang nói gì không? Có phải Lệ Cảnh Minh uy hiếp em hay không?”, Tần Mặc không tin.
“Không có ai uy hiếp em cả. Em đã suy nghĩ kĩ về việc ở bên cạnh ấy rồi. Anh
đi đi, sau này đừng lo cho em nữa”, cô không muốn thấy Tần Mặc bị thương vì mình nữa, dù sao cô cũng chỉ còn thời gian chưa đầy hai năm thôi, Lệ Cảnh Minh muốn dùng thế nào thì dùng.
“Chịu nói sớm thì chuyện đã được giải quyết rồi!”, Lệ Cảnh Minh rất hài lòng với những lời Thẩm Tri Ý vừa nói. Anh mỉm cười, nhưng khoé môi lại toát ra vẻ lạnh lùng, đoạn
tiến lại gần Tần Mặc, nói với âm lượng vừa đủ để hai người nghe được:
“Thẩm Tri Ý không phải là người mà anh có thể mơ tưởng được đâu”.
Rồi anh thả Tần Mặc ra, đứng dậy, sau đó nhấc chân đá đối phương văng vào góc tường, khiến một tiếng động lớn vang lên.
“Tần Mặc…”, Thẩm Tri Ý không ngờ mình đã nói theo ý Lệ Cảnh Minh mà anh vẫn nặng tay với Tần Mặc như thế.
Giọng nói của cô dần biến mất trong vẻ mặt đằng đằng sát khí của Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh đến bên giường Thẩm Tri Ý, nhìn túi dịch truyền đang treo đã
sắp cạn, bèn nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, toan rút kim ra. Thẩm Tri Ý rụt ngay tay về như bị điện giật khiến kim bị lệch, máu tươi từ tĩnh
mạch chảy ra, thấm đỏ kim tiêm.
Lệ Cảnh Minh đanh mặt lại, giữ
chặt cổ tay đang trốn tránh của cô, sau đó nhanh chóng rút kim tiêm bị
lệch kia ra. Ngay lập tức, máu chảy ra từ tĩnh mạch, trông rất đáng sợ.
Anh tiện tay rút một tờ khăn giấy ra rồi ấn lên miệng vết thương, đến
khi máu khô rồi mới thả tay ra.
Nhìn vết sưng trên mu bàn tay cô, Lệ Cảnh Minh nói: “Chuyển viện đi”.
Dứt lời, anh đã khom người bế Thẩm Tri Ý lên.
Thẩm Tri Ý còn nói gì được đây? Mọi sự phản kháng của cô đều bị Lệ Cảnh Minh xem là “không đủ ngoan ngoãn”. Mím chặt môi, Thẩm Tri Ý cố gắng hít thở đều đặn, dằn lại cảm xúc đang sục sôi trong lồng ngực.
Tần Mặc đau đến mức không đứng dậy được, chỉ đành giương mắt nhìn Lệ Cảnh Minh đưa Thẩm Tri Ý đi mất.
Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt của Lệ Cảnh Minh lập tức sa sầm, ngay cả nụ
cười giả tạo cũng biến mất: “Sau này không được gặp riêng Tần Mặc. Cô
nên tránh xa những người đàn ông có mục đích khác với cô. Nếu để tôi
phát hiện cô có quan hệ mờ ám với Tần Mặc, tôi sẽ không chỉ bẻ gãy tay
anh ta đâu”.
“Lệ Cảnh Minh, bụng dạ anh đừng bẩn thỉu đến thế có
được không!”, anh nghi ngờ cô và Tần Mặc có tình ý, sao không nghĩ đến
chuyện anh và Hạ Minh Nguyệt xuất hiện trên bảng tìm kiếm chứ?
Lệ
Cảnh Minh tức đến mức bật cười. Có lẽ Thẩm Tri Ý vẫn chưa biết ánh mắt
Tần Mặc khi nhìn cô, ánh mắt đầy chăm chú ấy, chắc chắn không phải là vẻ mặt nên có giữa bạn bè thông thường.
“Chờ cô khỏi bệnh, tôi sẽ cho cô biết thế nào là bẩn thỉu thật sự!”
Thẩm Tri Ý cảm nhận được ác ý rất sâu cay của Lệ Cảnh Minh, cơ thể cứng đờ dựa vào lòng anh, đổi chủ đề: “Bố tôi ở đâu?”
“Ở lò hoả táng. Cô muốn đến xem không?”
Người cũng đã từng thấy rồi, chẳng lẽ còn muốn đến đó xem một vốc tro sao?
“Tôi sẽ tự chọn đất nghĩa trang cho bố tôi”.
“Được”, chỉ cần Thẩm Tri Ý ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thuận theo ý cô.
Lệ Cảnh Minh đưa Thẩm Tri Ý đến một phòng khám khác. Bác sĩ xem xét tình
trạng của Thẩm Tri Ý xong bèn hỏi: “Cô có muốn khám tổng quát không?”
Lệ Cảnh Minh thấy rất phiền: “Không cần, trước đó bệnh viện thành phố đã
khám cho cô ấy rồi, dạ dày xuất huyết, bác sĩ cứ kê đơn theo đó là
được”.
Bệnh viện thành phố là bệnh viện tốt nhất Thành Đô, nếu đã
chuyển đến đây thì chắc hẳn bệnh tình không nghiêm trọng. Bác sĩ không
nghĩ nhiều, bèn sắp xếp phòng bệnh để cô nhập viện theo lời Lệ Cảnh
Minh, sau đó kê đơn thuốc cho dạ dày.
Nơi đặt mộ mà Thẩm Tri Ý
chọn nằm ngay cạnh mộ của mẹ cô. Cả đời Thẩm Xương Nam ngoại trừ yêu bản thân mình ra thì chỉ có mẹ cô thôi.
Tang lễ không được tổ chức,
hoả thiêu xong thì mai táng. Sức khoẻ của Thẩm Tri Ý yếu đến mức không
thể đến xem, chờ đến khi đứng dậy và đi lại được, cô mới bảo Lệ Cảnh
Minh đưa mình đến nghĩa trang.
Gần đây Thành Đô cứ mưa nhỏ không
ngớt, trời mưa ba ngày rồi lại quang đãng hai ngày. Những nơi khác đã
bắt đầu vào hạ, nhưng Thành Đô vẫn còn mát lạnh.
Cứ nghĩ hôm nay
trời sẽ quang, nào ngờ xe mới đi được nửa đường thì trời lại đổ mưa. Mưa ngày một lớn, gió rít không ngừng, giọt mưa to như viên đá đập vào đầu
xe kêu “tùng tùng” như thể sắp làm vỡ kính vậy.
Sau khi đến nghĩa
trang, mưa mới ngớt dần. Tài xế xuống xe trước, bung ô rồi vòng ra ghế
sau, mở cửa xe ra và che mưa cho Lệ Cảnh Minh.