Chỉ cần Đồng Miên tưởng tượng
như vậy, cậu liền cảm thấy khó chịu đến không thở nổi. Cằm vẫn bị hắn
nắm vuốt, cổ tay cũng bị hắn siết chặt, cả người bị giam cầm trên ghế
ngồi, gần như không thể nhúc nhích, chỉ có thể kìm nén một hơi, cứng rắn mà trừng Đoạn Việt Chinh.
Cậu rất khó chịu.
Cậu không cố ý nói như vậy, nhưng nghe Đoạn Việt Chinh nói như vậy, cậu còn cảm thấy
khó chịu hơn so với Đoạn Việt Chinh. Cậu hít một hơi thật sâu trong
lòng, tưởng tượng chỉ như bị một con chó nhỏ cắn một ngụm.
Đoạn Việt Chinh sắc mặt từ từ trở nên rất ảm đạm.
Đây là lần đầu tiên Đồng Miên nhìn thấy vẻ mặt xấu như vậy - không có biểu
cảm gì, cảm giác Alpha từ trên cao truyền đến khiến Đồng Miên cảm thấy
rất không quen. Cậu nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Việt Chinh tối sầm lại,
trong lòng dâng lên một loại cảm xúc nguy hiểm nào đó, có chút dọa
người.
Một mùi bạc hà nồng nặc bắt đầu bao trùm khắp cỗ xe chật
hẹp. Đồng Miên tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không chống lại được phản ứng sinh lý, tay chân dần dần trở nên yếu ớt, khó thở. Cậu nhìn Đoạn
Việt Chinh, hai mắt trừng to: "Anh dùng tin tức tố... để áp chế em."
Đoạn Việt Chinh khẽ giật mình, đột nhiên kịp phản ứng, thu liễm tin tức tố của mình.
Cúi đầu, lúc này mới phát hiện đại tay mình dùng quá sức, đem cằm Đồng Miên bóp đỏ lên. Hắn nhắm mắt lại, lại mở ra nhìn Đồng Miên: "Xin lỗi. Chứng rối loạn kích ứng của anh đôi khi mất kiểm soát."
Đồng Miên quay đầu đi không muốn nói chuyện.
Đoạn Việt Chinh nhanh chóng tắt xe, đậu ở ven đường. Đồng Miên lại có chút
sợ hãi khi nhìn thấy động tác của hắn, liền muốn mở cửa xe.
Nhưng trong lòng khẳng định cửa xe đã bị Đoạn Việt Chinh khóa lại, cho nên
chỉ có thể ôm lấy bả vai mình, trầm mặc thu mình trong góc bị bao vây
bởi cửa và chỗ ngồi.
Tiếng thở của hai người mười phần rõ ràng.
Thật lâu sau, Đồng Miên cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Đoạn Việt
Chinh. Rất chân thành, rất trịnh trọng nhìn Đồng Miên nói: "Chúng ta đàm luận một chút về vấn đề này."
Đồng Miên nghiêng đầu nhìn hắn. Có chút ủy khuất, lại có chút mê mang.
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh không thể quyết định gia cảnh. Môn đăng hộ đối hay không, anh cũng không thèm để ý. Đồng Miên, nói thật, về câu nói, muốn
cùng anh môn đăng hộ đối rất khó." Hắn dừng một chút, tìm từ ngữ thích
hợp: "Việc chọn bạn đời không phải dựa vào gia cảnh như em nghĩ. Không
phải Beta và Omega cùng tuổi được đưa vào danh sách tuyển phi, chỉ cần
xem anh có thích hay không. Em cho rằng môn đăng hộ đối là cái gì? Là
liên hôn gia tộc, anh không cần, thứ anh cần là mối quan hệ yêu đương,
khái niệm gia đình, sự ủng hộ lẫn nhau, hỗ trợ nhau trị liệu."
Đồng Miên cắn môi, tim đập thình thịch nhảy lên. Cậu cảm thấy như thể cậu đã chui ra khỏi đáy biển xanh sẫm u sầu để thoái mái hô hấp thông khí,
toàn thân toát ra bong bóng phấn màu lam. Kìm hãm sự vui vẻ không tự chủ được, cậu mở to mắt trừng Đoạn Việt Chinh, hỏi: "Em rất quan trọng
sao?"
Đoạn Việt Chinh bất đắc dĩ nói lại giống như thở dài: "Em
là Omega của anh, một trong một triệu người mà anh gặp. Em nghĩ như thế
nào?"
Lúc này Đồng Miên mới nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nói em hối hận khi kết hôn..."
Đoạn Việt Chinh rất khoan dung nói: "Anh có thể hiểu được em cảm thấy bất
an, là anh làm chưa được tốt. Không sao Đồng Đồng, em và anh đều là
người bình thường, nếu như anh có chỗ nào khiến em cảm thấy không thoải
mái không cao hứng, em nhất định phải nói với anh, anh cũng là lần đầu
tiên kết hôn." Đồng Miên nhịn không được bật cười.
Cậu duỗi tay
ra, nhào tới ôm cổ Đoạn Việt Chinh, nhắm mắt lại, giọng nói trở nên nhẹ
nhàng: “Đoạn lão sư, thầy thật tốt.” Ngoài lần bị rối loạn kích ứng hai
ngày trước, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy Đoạn Việt Chinh. Cậu không ôm chặt, vùi đầu vào cổ hắn, ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát êm
dịu, Đồng Miên cảm thấy thật thoải mái, nhưng không thể vui được, có
loại cảm giác bành trướng trong ngực muốn dục vọng thân cận, có lẽ là
xuất phát từ bản tính thuần phục của Omega.
Đoạn Việt Chinh có chút cứng ngắc. Một lúc lâu sau, hắn mới duỗi tay ra, ôm lấy Đồng Miên, vỗ về nhẹ nhàng.
Họ đến một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng để ăn tối. Gia đình Đồng Miên là
người phương Nam nên cậu rất thích ứng với những món ăn thanh đạm. Ăn
xong, Đoạn Việt Chinh đặt đũa xuống, đột nhiên hỏi: "Đồng Miên, thứ hai
sẽ báo cáo thực tập. Hỏi em một lần nữa, em có muốn hay không, dọn đến ở cùng anh?"
Đồng Miên ngẩng đầu, va vào con ngươi đen láy dịu dàng của hắn.
Do dự một lúc, cậu không thể tiếp tục từ chối, nhưng cũng... sớm chiều ở
chung, rất dễ mất kiểm soát, Đồng Miên tìm ra biện pháp thỏa hiệp: "Từ
thứ hai đến thứ sáu, vẫn là sinh hoạt tại trường học...... Cuối tuần đi, học trưởng?" Cậu thận trọng hỏi,"Được chứ? "
Đoạn Việt Chinh
cũng biết cậu không dễ dàng đồng ý như vậy, đành phải thỏa hiệp lắc đầu: "Sớm muộn gì chúng ta cũng phải ở chung."
“Hiện tại em… vẫn còn
sợ hãi mà.” Đồng Miên thích làm nũng với những người quen thuộc, thân
cận. Mỗi câu nói, lời nói đều kèm theo kéo dài âm cuối, còn sẽ có ngữ
khí đáng yêu như "Mà", "Nha", "A", loại hình mềm nhũn ngọt ngào giống
như kẹo đường.
Đoạn Việt Chinh bất đắc dĩ nói: "Được. Em sợ anh đúng không?"
Trường học không có cấm cửa, cũng không kiểm tra xem học sinh có ở lại ngủ vào ban đêm không - Dù gì thì cũng là một trường đại học. Đồng Miên ở trong xe gọi cho bạn cùng phòng Từ Giai Thần, nói cuối tuần này cậu sẽ không
về ký túc xá, Từ Giai Thần lập tức hiểu ra: "Ồ-"
Đồng Miên: "Ồ cái gì, cậu đừng có ôn ào."
Từ Giai Thần: "Cậu cẩn thận, đừng để bị đại thần hỏa tốc ăn sạch."
Đồng Miên ngượng ngùng, khô khan nói: "Mới không bị, tớ cúp máy đây."
Cúp điện thoại xong, cậu gối tay lên sau gáy, nghiêng đầu nhìn Đoạn Việt Chinh lái xe, vừa xem vừa cười.
Đoạn Việt Chinh chú ý đến vẻ mặt của cậu, kỳ quái hỏi: "Em đang cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là em cảm thấy vui vẻ. Còn có chút cao hứng nha." Đồng Miên
hỏi, "Học trưởng, có phải là, tin tức tố ảnh hưởng đến rất lớn, em cảm
giác, rất thích rất thích ở cùng một chỗ với anh."
Khóe môi Đoạn Việt Chinh nhếch lên.
Nếu không phải hắn đang lái xe, hắn đã ôm lấy Đồng Miên rồi hôn cậu.
Đoạn Việt Chinh cũng là lần đầu đem một Omega an bài tiến vào trong toàn bộ
sinh hoạt của mình, không được thuần thục. Mặc dù chung cư đã chuẩn bị
kỹ càng để đón một chủ nhân khác, đồ dùng sinh hoạt, giường chiếu, thậm
chí dép lê cùng ly nước cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bảo vệ cũng đã nhập
thông tin của Đồng Miên vào, nhưng Đoạn Việt Chinh vẫn không có cảm giác chân thực. Hắn đưa Đồng Miên về nhà, vừa vào cửa liền ấn người vào
tường, cúi đầu cắn nhẹ môi cậu.
Đồng Miên đẩy hắn ra: "Em vừa ăn sườn heo chiên tỏi, mùi khó chịu, anh đừng hôn."
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh cũng ăn. Anh cũng hôi."
Hắn hôn một lần nữa, mới buông ra.
Đồng Miên thực ra không nghiêm túc đi lại trong nhà. Lần đầu tiên đến, cậu
còn hơi dè dặt, lần thứ hai thì thần trí cậu mơ hồ vì kích ứng. Hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều, anh đẩy cửa ban công bước ra sân thượng nhỏ
trồng nhiều cây xanh.
Đoạn Việt Chinh đi theo phía sau cậu, đưa
cho cậu chén nước ấm, nói: "Những bông hoa này đã tàn Em có thể hay
không trồng cây lại?"
Đồng Miên nói: "Ở nhà em trồng nhiều cây xương rồng hơn, nuôi còn tương đối tốt."
Đoạn Việt Chinh cảm thấy có chút tiếc nuối. Hắn hàng tháng đều đặn nuôi
ch-ế-t một lượng lớn, vì vậy hắn phải đi chợ hoa điểu đổi một nhóm mới
đến duy trì một ít tôn nghiêm quật cường. Sờ sờ đầu Đồng Miên, hắn nói:
"Xem ra chúng ta rất xứng đôi, đều không thể trồng hoa."
Đồng Miên nói: "Em sẽ trồng thiệt nhiều xương rồng!"
"Được được được, vậy nếu em có thứ gì muốn trồng, mua được chúng ta cùng nhau chăm sóc."
Đồng Miên cười tủm tỉm nói: "Đừng nghĩ xương rồng là thực vật. Vả lại, mặc
dù em sẽ không trồng hoa, nhưng em sẽ trồng rau, hành tỏi cà chua rau
thơm còn có rau xanh, em đều có trồng qua. Em còn có thể trồng nấm, câu
cá, bắt cá. Em biết rất nhiều. "
Đoạn Việt Chinh kinh ngạc: "Vậy bạn học Đồng Miên thật đúng là đa tài đa nghệ. Anh còn không biết nhiều như vậy."
Đồng Miên rất tự hào.
Đoạn Việt Chinh nói: "Nếu em thích câu cá, lần sau anh sẽ dẫn em đi câu cá.
Ông nội của chúng ta cũng thích câu cá. Em cùng ông ấy đoán không chừng
có tiếng nói chung."
Đồng Miên có chút vui vẻ: "Thật sao? Nhưng
em..." Lời cậu nói chỉ là khoác lác, nói xong liền xấu hổ: "Em chính là
kỹ thuật gà mờ."
"Không sao, ông nội cũng gà mờ. Khi nào ông câu cá xong, anh có thể đi nấu cơm."
Đôi mắt Đồng Miên cong cong nói phải.
Vào buổi tối, Đoạn Việt Chinh không định gọi đồ ăn, hắn dự định sẽ tự mình
trổ tài nấu nướng cho Đồng Miên. Nhưng kỹ năng nấu nướng của hắn thuộc
về loại nấu chín mọi thứ, hương vị không thể đảm bảo.
Hắn trước
kia từng ở Quế Lâm học tập, rời xa nhà, mà lại gia đình hắn cũng không
quá nuông chiều nên hắn không cần bất cứ bảo mẫu, quản lý, đầu bếp, tài
xế nào chăm sóc. Hắn sống trong ký túc xá cùng với các bạn học khác,
viết luận văn đến đói bụng, đến khi không thể chịu đựng được nữa mới
dừng lại. Như thế, ngược lại học được cách nấu đồ ăn nhanh bằng lò vi
sóng, hơi cẩu thả, nhưng cũng không có biện pháp.
Đồng Miên thấy
thao tác của hắn có chút không quen, trong lòng không khỏi nghi ngờ tay
nghề của hắn. Ghé vào cửa kính bên ngoài phòng bếp quan sát, kết quả
trông thấy hắn nhầm nước tương nhạt và tương đậm, đem một nồi cơm chiên
cháy thành màu đen.
Đồng Miên: "..."
Cậu vội vàng đẩy cửa bước vào bếp.
Đoạn Việt Chinh còn tưởng cậu vào để khen ngợi, che giấu sự đắc ý, giả bộ đuổi cậu đi: "Được rồi, chờ một lát liền có thể ăn."
Đồng Miên: "Không phải, học trưởng, anh đổ nhầm nước tương đậm vào cơm chiên này."
Đoạn Việt Chinh nghi ngờ liếc cậu một cái, sau đó nhìn về phía nồi của chính mình có chút đen, nước tương nhạt có gì khác với nước tương đậm không?
Dù sao cũng có thể ăn được, hắn rất tự tin: "Không thành vấn đề, cơm
rang độc nhất vô nhị của anh."
Đồng Miên sợ đả kích hắn, nhịn không được nói: "Để em làm, em biết nấu cơm."
Duẫn Nhạc Chính nói: "Đừng thêm phiền, ang sẽ nấu xong ngay, em cứ ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm."
Đồng Miên nhìn động tác của hắn, không khỏi nhắc nhở: "Hình như anh bỏ quá nhiều muối, em không dám ăn."
Đoạn Việt Chinh: "..."
Đoạn Việt Chinh nấu một nồi cơm rang, tự mình dùng thìa ăn thử, nó có vị
mặn. Hắn sợ mất mặt nên điềm nhiên nói: "Muối ở nhà hết hạn ăn rồi, cái
này không thể ăn, gọi đồ ăn ngoài thôi."
Đồng Miên phốc một tiếng bật cười, ghé vào trên lưng hắn ôm cổ của hắn, nói: "Đều là do cái nồi
và cái xẻng không hợp tác. Đồ ăn của thầy Đoạn khẳng định ăn rất ngon,
em không có duyên để ăn rồi."
Đoạn Việt Chinh nâng người trên
lưng, vững vàng khiêng người ra khỏi phòng bếp, ném lên ghế sô pha, từ
trên cao nhìn xuống hỏi: "Cười nhạo anh?"
Đồng Miên bị ném lên
ghế sô pha mềm mại, vội vàng đưa tay chống đỡ: "Không có, em nào dám
cười nhạo anh. Thầy Đoạn anh thật lợi hại."
Đoạn Việt Chinh cúi người, hơi thở phả vào mặt cậu: "Em cười anh sao?"