"Đội trưởng Tề, không đủ vật liệu." Một đội viên đội tuần tra nhanh chóng chạy tới.
"Không phải đều đã phân chia đủ hết rồi sao?" Tề Nhân Phương nghe thấy lời
này, nhịn không được trừng mắt nhìn đội viên kia. Vật liệu này rất quý
giá, dùng để gia tăng lớp phòng ngự, trong lòng mỗi cư dân nhà an toàn
đều biết rất rõ. Chỉ cần có một người dám duỗi móng vuốt thì sẽ có vô số người xách đao tới chém. Nơi nào mỏng dày gì cũng đều có khả năng ảnh
hưởng đến tổng thể, vì vậy nên công việc của mọi người đều được phân
chia vô cùng tỉ mỉ, chỉ cần kiên nhẫn và thời gian, căn bản không cần
bao nhiêu kỹ thuật.
"Đúng là đã phân chia đủ." Đội viên kia có
chút bất đắc dĩ, "Nhưng có một căn phòng vừa được xây lại mấy ngày
trước, diện tích đã tăng lên, tất nhiên sẽ không đủ phấn. Chủ nhân phòng ở cũng có báo lên trên theo quy định, nhưng đã tới nước này rồi mà hắn
vẫn không tính toán diện tích của căn phòng, cho rằng phía trên đã suy
xét, hiện giờ muốn bắt đầu trát phấn thì mới phát hiện không đủ số
lượng."
"Cứ từ từ, để tôi đi nói với cấp trên, hẳn là còn dư lại một chút." Tề Nhân Phương trầm tư một lát, đành phải đuổi cấp dưới đi.
"Làm phiền đội trưởng rồi."
"Đội trưởng Tề, anh đi đâu vậy?" Một người bộ đội thấy Tề Nhân Phương tính rời đi thì hô một câu.
Trong lòng Tề Nhân Phương có chút không vui, hôm nay những binh lính này
không có mệnh lệnh gì mà lại tới khu vực của họ theo dõi, hắn thông báo
lên cấp trên thì kết quả cũng không ra gì, cho dù là lãnh đạo của nhà an toàn cũng không thể ra lệnh cho họ, chỉ có thể mặc kệ. Tề Nhân Phương
không quá thích hành động không mời mà đến như vậy, nhưng cũng chỉ có
thể kiềm chế sự tức giận trong lòng mà đi theo bọn họ.
"Không đủ vật liệu, tôi đi tìm lãnh đạo để xin thêm một ít." Tề Nhân Phương trả lời.
"Không được, hiện tại không thể ra ngoài." Binh lính vội vàng ngăn cản "Từ từ, đợi tôi nghe thông báo cái đã." Nói xong, binh lính móc máy truyền tin
từ trong túi ra, âm thanh phát ra từ máy truyền tin, "Người có thể nghe
được thông báo lập tức đến chi viện cho hướng tây và hướng đông nam."
"Hướng tây và hướng đông nam?" Binh lính nhận được thông tin thì lẩm bẩm một
câu, "Ở đây là hướng tây, đội trưởng Tề, lập tức sơ tán hết người ở đây, lát nữa sẽ có tập kích."
"Không thể, cảnh báo phòng ngự căn bản
không hề reo, tôi không có quyền..." Lời còn chưa kịp dứt, tiếng cảnh
báo bén nhọn đã vang lên, âm thanh gần như vang vọng khắp nhà an toàn.
"Vậy mà lại... Là sự thật?" Binh lính đang nói chuyện có chút không tin, hắn luôn cảm thấy lời mà Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô nói giống như là tin
giật gân. Đối tượng đột kích của Dương Tuyển thú đa số là đại căn cứ,
nhà an toàn bọn họ ở thành phố Z cũng chưa từng có tiền lệ bị tập kích,
thậm chí ngay cả Dương Tuyển thú còn không thấy, sao có thể lập tức tấn
công như thế được? Nhưng hiện giờ sự thật đang nằm ở trước mắt, cho dù
hắn có không chấp nhận thì cũng phải tin.
"Còn thất thần cái gì, mau tới đây!"
Nhóm bộ đội chuẩn bị ổn thỏa đầu tiên đã đuổi tới đây, nhìn thấy đám Tề Nhân Phương còn đang ngây người, vội vàng la lớn, "Còn ba phút nữa thì Dương Tuyển thú sẽ tới, chúng ta không thể đấu với nó ở đây được." Không sợ
nhà an toàn này bị hư hại một chút, chỉ sợ lòng tin của người dân sẽ bị
đả kích.
"Hai người đi theo tôi hỗ trợ sơ tán mọi người, còn lại
thì đi đi." Tề Nhân Phương nhanh chóng quyết định, cũng không rảnh lo
tới mệnh lệnh gì, trực tiếp gọi hai bộ đội đặc chủng theo sau. Họ không
thể đánh cận chiến, nhưng trên người còn có không ít súng và đạn dược,
vẫn có thể yểm trợ từ xa.
Thời điểm nghe thấy tiếng chuông cảnh
báo thì trong lòng cư dân nhà an toàn đã sớm bình tĩnh không chút khẩn
trương. So với những nhẫn nhịn gian nan mà họ đã phải trải qua thì đây
có là gì?
Họ thu dọn đồ đạc gọn gàng, từng nhóm từng nhóm theo
sau đội viên đội tuần tra và binh lính tiến thành rút lui, nhanh chóng
trốn trong phòng mình.
Cùng lúc đó bên ngoài dâng lên một tầng hàng rào điện, bao vây toàn bộ nhà an toàn.
"Tin tức của các ngươi là từ chỗ nào?" Một vị lãnh đạo vừa nhận được tin tức nhịn không được nói, "Trước đó chúng ta cũng không nghe được chuyện
Dương Tuyển thú sẽ xuất hiện." Nếu biết sớm hơn một chút thì họ đã chuẩn bị đầy đủ, nào có thể hoang mang rối loạn giống hiện tại?
"Là... Là Dương Tuyển giả kia nói."
"Lâm Ẩm Vô?"
"Còn, còn có Yến Thừa Cựu."
Yến Thừa Cựu?
Là cái tên nằm vùng lai lịch bất minh bên phía Dương Tuyển giả?
"Đợi, đợi một chút." Người đàn ông xoa xoa trán, "Không phải lúc trước các
ngươi nói có ba con hay sao? Hiện giờ thủ vệ phía tây và phía đông nam
là ai, có muốn chúng ta cử một vài người đến tiếp viện hay không?"
"Phía tây là Tề Nhân Phương và một số đồng nghiệp của chúng tôi, còn phía đông nam là đội trưởng Lý Hổ."
"Bọn họ đều là người có năng lực, còn một con kia..." Người đàn ông nghe đến hai cái tên này thì trong lòng an tâm hơn không ít. Lý Hổ thì không cần phải nói, rất được coi trọng trong căn cứ quốc gia, nghe nói nhiều thế
hệ trong nhà đều làm quân nhân, vừa ổn trọng lại vừa đáng tin cậy. Tề
Nhân Phương tuy còn trẻ nhưng dã tâm rất lớn, nhưng vẫn biết phân biệt
trái phải rõ ràng, bọn họ cũng để những biểu hiện của Tề Nhân Phương
trong mắt.
"Yến Thừa Cựu." Ánh mắt của binh lính đáp lời lập lòe hưng phấn, "Một mình cậu ta đã ngăn cản con Dương Tuyển thú còn lại."
Trước mặt đám người Lý Hổ là một con mãng xà khổng lồ, trong đầu dần liên tưởng đến những bộ phim điện ảnh trước tận thế.
Cho dù là máy tính đồ hoạ chuyên nghiệp cũng không thể tạo ra một con quái
vật khủng bố như thế, mãng xà sau khi biến dị trở thành Dương Tuyển thú
khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, đôi mắt màu vàng của nó trong đêm
tối nhìn có vẻ vô cùng âm trầm, chỉ không cẩn thận liếc qua thôi cũng đã khiến lòng bàn chân lạnh toát.
Con người trời sinh luôn có nỗi sợ hãi đối với những sinh vật bò sát mềm oặt như này.
Càng khó giải quyết chính là da con mãng xà này vô cùng bóng loáng, đạn cũng chưa chắc có thể gây thương tổn cho nó.
"Đánh rắn phải đánh dập đầu, cho dù là Dương Tuyển thú biến dị cũng không có
khả năng trốn thoát." Lý Hổ biết giờ phút này không thể chậm trễ, phía
sau bọn họ là biết bao cư dân của nhà an toàn. Con mãng xà này cùng lắm
cũng chỉ mới thức tỉnh, năng lực uy hiếp cũng không có bao nhiêu tác
dụng với họ, không nhân cơ hội này mà giết nó thì chẳng lẽ đợi đến lúc
nó học được cách sử dụng năng lực rồi quay lại cắn bọn họ sao?
"Tiếc là chúng ta không mang đủ đồ." Một binh lính thưởng thức cây chùy trong tay cười nói, "Dương Tuyển thú thì sao, cũng không phải là chưa từng
giết qua, chỉ là lúc này không có nhiều đồ cho lắm."
"Đội trưởng, nếu anh không thể nói thì anh em chúng tôi lên trước đây!"
"Ok con dê, vậy bắt đầu đi!"
Lâm Ẩm Vô ngồi trước cửa sổ, chống cằm có chút nhàm chán.
Hắn và Phương Khắc Sơ đều đã có được tin tức mình muốn, coi như là đôi bên
cùng vui. Chẳng qua hắn còn có chút vui mừng, chỉ sợ Phương Khắc Sơ bên
kia không thể ngủ nổi mà thôi.
Thật ra năng lực của Dương Tuyển
giả tiếp thu bao nhiêu ánh mặt trời, thời gian dài hay ngắn, thậm chí là tố chất thân thể của bản thân Dương Tuyển giả đều có quan hệ rất lớn.
Lâm Ẩm Vô có thể được xưng là Dương Tuyển giả đứng đầu cũng bởi vì hắn
đã nỗ lực tăng cường tố chất thân thể lên tới mức người thường khó có
thể sánh được trước tận thế.
Mà Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú thức tỉnh vào thời điểm này, lúc mặt trời đen mọc năm tiếng mỗi ngày.
Năm tiếng là một đường ranh giới.
Nói cách khác, năng lực của những Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú thức
tỉnh lúc này hẳn đã mạnh hơn trước kia. Nếu những binh lính đó không để
ý, hoặc họ cảm thấy chúng không khác gì những con Dương Tuyển thú trước
kia, tuyệt đối là sai lầm chết người.
Chẳng qua hắn đã nhắc nhở rồi, hẳn là sẽ không có quá nhiều tổn thất.
Yến Thừa Cựu nhìn con cừu bị đốt cháy gần hết mà vẫn không ngừng tấn công
mình, trong lòng không khỏi sinh ra một chút kiêng kỵ.
Chuyện này không có khả năng.
Cho dù là ở thời đại nào, dù là con người hay động vật thì phản ứng đầu
tiên khi mạng sống gặp nguy hiểm luôn là tự bảo vệ bản thân, con cừu này lại không nghĩ cách để dập lửa trên người mà còn ôm tâm tư công kích
cậu không buông tha. Chẳng lẽ tấn công cậu còn quan trọng hơn dập lửa
trên người nó?
"Mặc kệ, trước hết cứ đánh nó bất tỉnh."
Yến Thừa Cựu nhảy lên trên, mượn lực thực hiện một cú đá xinh đẹp trong không trung, nhắm thẳng vào cổ con cừu.
Cũng không còn lông cừu giảm xóc, số phận của con cừu đã được định sẵn thành một miếng thịt nướng khổng lồ!
"Đội trưởng, con trâu kia rất lợi hại." Những đội viên đội tuần tra nỗ lực
nắm chặt khẩu súng trên tay, nhìn về Tề Nhân Phương đang trầm mặc nói,
"Mấy anh em lên trước cũng đã tạo được không ít thương tích trên người
nó, nhưng vẫn còn nhẹ hơn so với vết thương trên người họ."
Đội
viên đội tuần tra đã sớm được nghe chuyện những quân nhân ở đại căn cứ
đều sẽ ra ngoài săn Dương Tuyển thú, vốn bọn họ cho rằng mình cũng có
thể làm được, nhưng tận mắt nhìn thấy một con trâu lớn như vậy chạy đến
vẫn làm chân họ muốn mềm oặt ra. Chỉ có những bộ đội tài cao gan lớn kia mới có thể mặt không đổi sắc tiến lên trước mặt quái vật.
"Hai
người các cậu nhanh đi lấy dây thừng lại đây, tôi sẽ đi giúp bọn họ." Tề Nhân Phương rút một con dao găm màu vàng từ trong ống quần ra, cẩn thận chuẩn bị tiếp cận con trâu.
Con dao găm màu vàng này là hắn đổi
được từ bên viện Khoa Học, cũng dùng xương cốt của Dương Tuyển thú làm
thành, nói chém sắt như chém bùn cũng không quá.
Hắn vẫn luôn
ngây ngốc ở thành phố Z, chưa từng có kinh nghiệm đối chiến với Dương
Tuyển thú, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì từ nay về sau hắn chỉ có
thể làm đội trưởng của một đội tuần tra nho nhỏ mà thôi!
Tề Nhân
Phương trao đổi ánh mắt cùng những người bộ đội, thừa dịp con trâu bị họ hấp dẫn mà lao xuống bụng của nó, hung hăng đâm con dao trong tay xuống xuống!
Phặp!
Dao găm cắm vào bụng con trâu, Tề Nhân
Phương còn chưa kịp cao hứng, muốn đưa tay rút dao ra, bên tai lại
truyền đến tiếng hét của mấy người bộ đội, "Mau tránh ra!"
Tề Nhân Phương rùng mình, lập tức rút cánh tay muốn thu dao lại, liên tục quay cuồng mấy vòng rồi chạy ra ngoài.
Lúc này hắn mới thấy nơi hắn vừa ở bị đuôi con trâu đảo qua, trên mặt đất
lưu lại một cái mương thật sâu, không khỏi tưởng tượng nếu một quét đó
mà đánh lên người hắn thì bị đâm xuyên bụng vẫn còn nhẹ.
Khoan đã, đuôi con trâu kia dài như vậy ư?
Tề Nhân Phương kinh ngạc nhìn đuôi của nó, cái đuôi luôn bị cuốn lên thế
kia mà lại dài tận một mét, tùy tiện đến gần thì chỉ sợ bị đuôi của nó
quật thành vài đoạn. Nếu không phải con trâu này chỉ vừa mới thức tỉnh,
không biết cách sử dụng đuôi của mình, lại bị những người khác thu hút
sự chú ý thì chỉ sợ Tề Nhân Phương đã không thể bỏ chạy một cách đơn
giản như vậy.
Quả nhiên Dương Tuyển thú không phải là thứ tầm thường.
Hắn cho rằng mình có thể cùng đẳng cấp với những người bộ đội đặc chủng kia, nhưng sự thật trước mắt, khác biệt rõ ràng.
Trong lòng những người bộ đội này cũng là bất đắc dĩ, bọn họ không phải là
chưa từng chiến đấu với Dương Tuyển thú, nhưng trước khi họ động thủ đều có một đống người phân tích kĩ càng, còn có các loại vũ khí yểm hộ phía sau, có lúc nào mà trực tiếp xông lên rồi lại trực tiếp bị đánh hạ như
thế?
"Moo --!"
Đôi mắt lớn bằng cái chậu rửa mặt của nó
quan sát theo nhất cử nhất động của Tề Nhân Phương, hiển nhiên hành động đánh lén của hắn đã làm nó tức giận.
Nó không ngừng dùng chân
cào đất, đầu hơi hơi hạ xuống, cặp sừng trâu lại thẳng tắp hướng về phía Tề Nhân Phương, khói bụi theo sau, vọt thẳng về phía hắn.
"Chạy!"
Những người bộ đội cũng biết sự lợi hại của sừng trâu, cho dù là nhẹ nhàng
quẹt qua cũng có thể dễ dàng tước đi mấy miếng thịt của họ, nếu như bị
nó húc cho một cái thì có thần tiên ở đây cũng cứu không nổi!
Cũng không đợi bọn họ hét lên, thời điểm Tề Nhân Phương nhìn thấy hành động của con trâu đã nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng hai chân làm sao đọ lại bốn chân?
Mắt thấy con trâu đã sắp tiếp cận Tề Nhân Phương, hắn cũng không dám quay
đầu lại, nhưng cũng từ biểu cảm hoảng sợ trên mặt những người khác mà
hiểu được hết thảy.
Chẳng lẽ mình sẽ chết dưới chân một con trâu hay sao?
Sừng trâu đã tới gần lưng của Tề Nhân Phương, hắn còn có thể cảm thấy sự đau đớn bén nhọn, trong đầu hiện ra hình ảnh mình bị nó đâm xuyên qua, thậm chí còn có một anh bộ đội nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp.
Chạm vào rồi!
Phảng phất như có thứ gì đó rơi trên mặt đất.
Tâm trạng Tề Nhân Phương thả lỏng, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống
đất, lại vô tình phát hiện ra mình thế mà đã trốn được một kiếp.
Hắn quay đầu lại, bắt gặp một thân ảnh không quá cao lớn nhưng lại rất kiên định đang che trước mặt mình, duờng như dáng vẻ còn hơi quen mắt.
"Dao này dùng rất tốt." Yến Thừa Cựu nắm con dao trong tay, thân thể còn duy trì tư thế chém.
Tề Nhân Phương cảm thấy con dao đó có hơi quen mắt, hắn dời mắt về phía
con trâu, lại phát hiện con dao trên bụng nó đã không rõ tung tích. Mà
càng khiến người ta kinh ngạc chính là sát bên chân của Yến Thừa Cựu là
một cặp sừng trâu khổng lồ, mặt cắt bóng loáng, thủ pháp lưu loát.
"Đúng lúc tôi thấy thịt cừu hơi tanh, thay bằng thịt trâu cũng không tồi."
Yến Thừa Cựu nắm con dao trong tay, thử đưa ra ý kiến, giọng nói còn có
chút tinh nghịch.