Tỷ lệ thức tỉnh Dương Tuyển giả là một phần mười vạn, số dân trước tận
thế đã sớm vượt qua 6 tỷ, nhưng bởi vì mặt trời đen mà một phần năm
người trên thế giới đã chết đi, số lượng Dương Tuyển giả tuyệt đối không chỉ có một vạn.
Đừng nhìn bản lĩnh và năng lực sinh tồn của
Dương Tuyển giả đã sớm vượt qua người thường, trong tận thế này, họ mới
là những người yếu đuối nhất.
Khát máu tanh lòng. Những Dương
Tuyển giả chết đi sống lại đã sớm không được coi là con người, có những
người sau thức tỉnh cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng người nhà họ vẫn chắc chắn là ma quỷ chiếm lấy thân xác họ như cũ, kiên định không
chấp nhận họ.
Dương Tuyển giả từ kiêu ngạo dần dần chuyển biến,
bắt đầu xây dựng thế lực của riêng mình, Lâm Ẩm Vô bởi vì hung danh hiển hách mà cũng được mời chào rất nhiều lần, chỉ là bản lĩnh của Lâm Ẩm Vô quá mạnh mẽ, không có bao nhiêu thế lực nguyện ý lãng phí nhiều người
đến thế để giết hắn. Còn những Dương Tuyển giả vẫn quyến luyến tình
nghĩa trước kia, hoặc là bị giết, hoặc là trốn trốn tránh tránh, đồng
thời cũng không dám tạo thành tổ chức để đối kháng với những đoàn đội
Dương Tuyển giả này.
Nói cách khác, Dương Tuyển giả và người
thường đều là con người, không có gì khác nhau. Ưu thế duy nhất của họ
là không e ngại mặt trời đen.
Thuở mới bắt đầu tận thế, vô số
người chết vì bỏng mất nước, đại gia quyền quý cũng vậy, ăn mày dân đen
cũng vậy, đều chỉ có thể thống khổ chết đi, thậm chí còn có người tình
nguyện tự sát vì không muốn trải nghiệm mùi vị khổ sở này! Không biết
bắt đầu từ ai, nhưng có người thuê lính đánh thuê đi giết những Dương
Tuyển giả vừa mới thức tỉnh, tắm trong máu thịt của họ... Căn bản là
được ăn cả ngã về không, nhưng lại hữu hiệu ngoài ý muốn.
Tin tức bị phong bế, tuy không ai coi Dương Tuyển giả là con người nhưng vẫn đồng loạt lên án cách làm này.
Những nhóm Dương Tuyển giả kia ngày càng quen thuộc với năng lực của bản
thân, bắt đầu khó có thể bắt được Dương Tuyển giả. Chỉ còn có thể xuống
tay với những Dương Tuyển giả vừa mới thức tỉnh không thể sử dụng được
năng lực.
Những người chết dưới mặt trời đen, vốn thi thể nên bị
thiêu hủy, bị chôn xuống đất. Nhưng đám người kia lại bắt những Dương
Tuyển giả có dấu hiệu sống sót lên, dùng máu của họ để duy trì sinh mệnh của mình. Không khác gì dưỡng hổ di hoạ*, đồng thời cũng vi phạm quan
niệm đạo đức của con người. Quốc gia phát động quân đội nghiêm khắc
trừng trị những hành vi này, nhưng sự tham lam cùng dục vọng sống sót
nào có thể dễ dàng bị tước mất? Quốc gia vì giữ gìn an toàn xã hội mà
vội đến chân không chạm đất, sao có thể toàn tâm toàn lực đi quản chuyện này?
*Dưỡng hổ di hoạ (ghĩa đen): nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai hoạ về sau.
Cuối cùng, một bộ phận người trong quốc gia bắt đầu thỏa hiệp, mắt nhắm mắt
mở cho qua cho những chuyện này. Nếu máu thịt của Dương Tuyển giả chỉ có thể cứu sống một người thì còn có thể ngăn cản, nhưng máu thịt của
Dương Tuyển giả trải qua pha loãng tinh luyện sẽ có thể cứu sống rất
nhiều người, vậy thì bọn họ biết làm sao?
Tận thế đến, loại chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra.
Mà thuốc đặc hiệu của viện Khoa Học Quốc gia cũng có nguồn gốc từ sinh mệnh của Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú.
"Đây chỉ là những người đầu tiên, sau này sẽ còn rất nhiều người." Lâm Ẩm Vô nhìn vẻ mặt mờ mịt của Yến Thừa Cựu, tâm tình quỷ dị có chút vui sướng, "Hiện tại cậu còn có thể chịu được, nhưng thời điểm cậu hết cách thì
cũng chỉ có thể dựa vào tôi mà sống. Hay là cậu muốn đánh cược với một
phần mười vạn cơ hội kia?"
Yến Thừa Cựu không nói gì, cậu bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, "Vậy anh có loại thuốc đặc hiệu đó không?"
"Có, nếu không có thì tôi cũng có thể đi giết mấy con Dương Tuyển thú đó
ngay lập tức." Lâm Ẩm Vô gật đầu nói, "Thế nào, muốn tiến hành giao dịch với tôi à?"
"..." Yến Thừa Cựu hơi nhắm mắt, nhân phẩm của Lâm
Ẩm Vô không phải là tâm tính mà người luyện võ nên có. Ông ngoại cậu
sáng lập ra phái Cổ Võ rất chú trọng tâm tính con người, cũng không xem
Cổ Võ như một thủ đoạn giết người mà truyền cho đệ tử. Nhưng hiện giờ
cậu không còn lựa chọn nào khác.
Trần Hâm bị bỏng, một phần cũng là do cậu.
Ta không giết bá tánh, bá tánh lại vì ta mà chết.
Còn có Tạ Tư Hàm, người bạn đầu tiên của cậu khi đến thế giới này, anh cũng chỉ là một người bình thường. Những bộ đội đặc chủng đó có thể dựa vào
công huân để đổi thuốc, còn Tạ Tư Hàm thì sao? Mà điều Yến Thừa Cựu có
thể làm nhiều hơn những gì anh nghĩ.
Cổ Võ cho dù lợi hại cách
mấy, đối mặt với mặt trời đen quỷ dị, với bộ máy nhà nước, với cao thủ
Dương Tuyển giả Lâm Ẩm Vô đều không tính là gì. Nhưng thứ duy nhất cậu
có thể dựa vào cũng chỉ có mỗi Cổ Võ mà thôi.
"Nếu phải giết một người mới có thể cứu mười người thì cậu quyết định như thế nào?"
Câu hỏi này dường như đã hỏi một trăm năm, người trả lời cũng đếm không
xuể, nhưng hiện tại Yến Thừa Cựu cũng gặp phải một vấn đề như vậy.
Dạy Cổ Võ cho Lâm Ẩm Vô xong thì sẽ nhiều thêm bao nhiêu người chết nữa?
"Bí tịch Cổ Võ có rất nhiều, phân thành nội công và ngoại công. Trước mắt
tôi chỉ có thể dạy anh một loại bí tịch chưởng pháp, đổi lấy hai phần
thuốc đặc hiệu." Yến Thừa Cựu mở to hai mắt, thần sắc do dự lúc trước đã bị kiên định thay thế, "Giống lời anh nói lúc trước, tôi muốn xem
hàng."
"Tôi không phải sư phụ anh." Yến Thừa Cựu lập tức phản bác, "Tôi không đảm
đương nổi vị trí sư phụ của anh Lâm. Chẳng qua chúng ta chỉ đang thực
hiện giao dịch, điểm này mong anh Lâm tự mình chú ý."
"Được." Lâm Ẩm Vô cũng không hề dây dưa, căn bản hắn cũng để bụng vụ sư phụ hay không sư phụ.
"Tôi muốn dạy Hàn Băng chưởng cho anh." Yến Thừa Cựu ngàn chọn vạn tuyển mới có thể chọn ra một loại này, bởi vì đây là chiêu thức duy nhất mà cậu
thể hiện trước mặt người khác. Cậu không tin sau khi ba người Tuyết Yêu
trở thành cu li của Lâm Ẩm Vô sẽ không bị hắn dò hỏi chuyện gì.
"À, là chiêu cậu dùng để đối phó với Hỏa Quỷ." Lâm Ẩm Vô nghĩ nghĩ nói,
"Chúng rất tò mò chuyện của cậu, chẳng qua bây giờ chúng cũng không dám
đến tìm cậu gây chuyện."
"Anh giết họ rồi?"
"Tôi cũng
không phải một tên sát nhân." Lâm Ẩm Vô nghiêm mặt nói, "Chúng nằm vùng
cho tôi. Bằng không sau này lại xuất hiện mấy tên yêu yêu quỷ quỷ gì đó, phiền toái."
Yến Thừa Cựu không còn lời nào để nói.
"Ưu
điểm lớn nhất của Hàn Băng chưởng là có thể trì hoãn tốc độ của kẻ
địch." Một khi đã dạy rồi thì Yến Thừa Cựu cũng không có ý định làm qua
loa cho xong, "Rót nội lực vào hai lòng bàn tay, thử ngưng kết hơi nước
trong không khí thành băng..." Vừa nói, Yến Thừa Cựu vừa làm mẫu ở một
bên, chỉ thấy xung quanh cậu nổi lên một tầng hơi nước, trong tay thật
sự xuất hiện một lớp băng mỏng.
"Tuy tôi không có cách dạy nội
công cho anh, nhưng nội công cũng là từ hô hấp mà hình thành, hấp thụ
tinh khí của cỏ cây đất trời, tuần hoàn xung quanh thân thể, ngưng khí
trong tay, băng khí tiệm sinh, lực động sơn hà, đóng băng mười dặm, vì
Hàn Băng chưởng mà thành..."
- ---------
Yến Thừa Cựu ôm mấy lọ thuốc trong lòng chạy đến phòng của Tạ Tư Hàm.
"Tới đây, tới đây, đừng gấp." Tạ Tư Hàm nghe tiếng đập cửa mãnh liệt lập tức biết ngay là Yến Thừa Cựu. Ngoại trừ cậu ra thì còn ai có thể gõ cửa
sắt thành tiếng nữa?
"Thừa Cựu, cậu tìm tôi có việc gì sao?" Tạ Tư Hàm nhìn gương mặt có hơi kinh hoảng của Yến Thừa Cựu, nhịn không được hỏi.
"Tôi đến thăm anh." Yến Thừa Cựu trở tay đóng cửa lại, thấp giọng nói,
"Không phải buổi sáng có rất nhiều người phát bệnh hay sao?"
"Cậu cũng biết rồi, tin tức lan nhanh thật, ngồi xuống đi." Trên mặt Tạ Tư
Hàm hiện lên sự chua xót, vội vàng bảo Yến Thừa Cựu ngồi xuống, "Thật ra tôi đã đoán được từ trước, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Lại nói, nhà an toàn chúng ta cũng thiết lập không ít vật liệu phòng
chống ánh mặt trời, nhưng mà thời gian sử dụng không lâu, hơn nữa gần
đây thời gian mặt trời mọc đang ngày càng kéo dài."
"Vậy anh có tính toán gì không?" Yến Thừa Cựu cũng không biết an ủi hắn thế nào.
"Còn có tính toán gì nữa." Tạ Tư Hàm lắc đầu nói, "Người tôi quen đều ở đây, nhà an toàn ở đây xảy ra sự tình như thế, những nơi khác nhất định cũng sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ cho dù chạy tới đâu cũng không khác gì nhau.
Thừa Cựu, tôi biết bản lĩnh của cậu, nhưng tôi khuyên cậu nên đổi vật tư thành vật liệu phòng chống ánh mặt trời đi, có thể bảo đảm được phần
nào cũng tốt." Thân thể máu thịt của con người sao có thể so với mặt
trời vĩ đại được?
"Tôi hiểu ý tốt của anh." Yến Thừa Cựu trả lời, không nói ra việc cậu sẽ chỉ ngây ngốc ở thế giới này nửa năm, mà đem
lọ thuốc từ trong lồng ngực lấy ra, "Đây là thuốc đặc hiệu mà tôi trao
đổi với Dương Tuyển giả cạnh phòng, anh bảo quản cho tốt, tới một lúc
nào đó không chừng có thể cứu sống anh. Không có việc gì thì có thể pha
một ít với nước tắm!"
Tại thời điểm lấy thuốc, Lâm Ẩm Vô đã giải
thích cho Yến Thừa Cựu cách sử dụng của nó. Nói cho cùng thuốc này dùng
để ngăn cản ánh mặt trời, không phải thuốc tăng cường hệ miễn dịch, nuốt vào chỉ xảy ra hai khả năng, một là toàn bộ hiệu lực của thuốc đều bị
tiêu hóa, hai là dùng để giả chết.
"Thuốc đặc hiệu?" Tạ Tư Hàm
kinh ngạc nhìn Yến Thừa Cựu, "Sao cậu lại giao dịch với Dương Tuyển giả? Lỡ đâu hắn động thủ với cậu..."
"Tạm thời sẽ không, tôi với hắn
có giao dịch." Yến Thừa Cựu nhét lọ thuốc vào trong tay Tạ Tư Hàm,
"Không cần cho người khác biết, tôi... Người tôi có thể giúp cũng chỉ có anh."
"Tôi rất muốn cự tuyệt cậu, chỉ là..." Tạ Tư Hàm lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc, "Chỉ là tôi cũng muốn sống."
"Nếu anh thật lòng muốn chết thì sao tôi phải hao tổn sức lực như vậy để
giúp anh chứ?" Yến Thừa Cựu cười một tiếng, "Có thể sống sót thì một
ngày nào đó, không chừng ngoảnh đầu lại thì tận thế đã là quá khứ."
"Vậy còn cậu, cậu có không?" Tạ Tư Hàm cũng cười, vội vàng hỏi, "Tôi lấy một lọ là được rồi, nhiều quá thì lo lắm, không tự nhiên nổi."
"Tôi
có, anh yên tâm." Yến Thừa Cựu cười nói, "Anh cứ cầm trước đi, hiện giờ
chỗ tôi có rất nhiều nghiên cứu viên và quân nhân, còn có người theo
dõi, không tiện lấy."
"Người theo dõi?"
"Nhưng mà Dương
Tuyển giả kia có biện pháp quấy nhiễu hắn." Yến Thừa Cựu không muốn
nhiều lời, "Anh giấu cho kĩ, không cần đem ra, sau khi dùng xong còn dư
một chút thì lưu lại bên người. Hiện tại bên ngoài rất loạn, có thể
không đi ra ngoài thì cứ ở yên trong phòng, chờ thêm một thời gian nữa
thì viện Khoa Học bên kia sẽ có hành động, đến lúc đó nói tiếp cũng
không muộn."
"Cảm ơn cậu, Thừa Cựu, tôi..."
"Bạn bè thì
không cần nhiều lời." Yến Thừa Cựu cảm thấy chính mình cũng không thể vô tư nổi, "Tôi còn có chuyện phải làm, không làm chậm trễ thời gian của
anh nữa."
"Thừa Cựu, cậu phải cẩn thận đó." Tạ Tư Hàm nhịn không được dặn dò một câu.
"Tôi biết." Yến Thừa Cựu gật gật đầu.
Đêm.
"Kẻ nào?"
Hai quân nhân trên giường còn chưa kịp có động tác gì thì đã ăn ngay một đòn lên cổ làm cho hôn mê bất tỉnh.
Yến Thừa Cựu nhẹ nhàng đặt một lọ thuốc ở dưới gối của Trần Hâm, lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.