Cậu vẫn cho rằng, đáp án của dì Ngô sẽ là Lý Trăn Thái nhưng không ngờ lại là Chu Khải. Chu Khải có được máu của
cậu từ tay dì Ngô, rồi giao cho Lý Trăn Thái. Lý Trăn Thái lại đưa cho
Nhạc Tử Giai, bảo cô ta đi giám định ADN.
Trước đây, cậu vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Tinh dịch của Lý Giang Lâm từ đâu ra? Nhạc Tử Giai
chắc là không to gan đến mức đi câu dẫn Lý Giang Lâm đâu. Nhưng bây giờ
cậu nghi ngờ một khả năng, có thể tinh dịch của Lý Giang Lâm là do Chu
Khải lấy được.
Lý Giang Lâm rất cưng chiều Chu Khải. Hôm diễn ra
hôn lễ của Lý Trăn Thái, Chu Khải làm loạn lớn như thế, ông vẫn không
truy cứu gã. Đi nghỉ dưỡng, ông cũng dẫn gã theo.
Mặc dù có nhiều tình nhân và mấy đứa con, nhưng trong trí nhớ của Lý Trăn Nhược, Lý
Giang Lâm chưa từng dính líu gì đến người tình. Cậu luôn cảm thấy điều
đó có lẽ là xuất phát từ tình yêu mà ông dành cho Chu Vận, người vợ quá
cố của ông. Bây giờ nghĩ lại, mặt mũi Chu Khải và Chu Vận có phần tương
tự nhau, chẳng lẽ Lý Giang Lâm coi Chu Khải là thế thân của Chu Vận?
Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Nhất định phải tra rõ chuyện này!
Dì Ngô vẫn còn đang khóc sướt mướt, nhưng Lý Trăn Nhược không oán dì.
Chẳng qua là bị người ta lợi dụng. Cho dù, dì Ngô không giúp một tay,
Chu Khải cũng sẽ tìm được cách khác để lấy tóc hoặc thứ gì đó trên người cậu rồi mang đi làm xét nghiệm.
Lý Trăn Nhược muốn biết thêm,
nhưng dì Ngô mãi không dừng khóc được. Trước khi rời đi, cậu đưa cho dì
200 tệ, muốn đưa con mèo đi.
Dì Ngô đồng ý ngay lập tức.
Ôm mèo ngồi vào trong xe, Nghiêm Tu Kiệt ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi.
Đợi đến khi xe rời khỏi con đường nhỏ ra đường lớn, Nghiêm Tu Kiệt không nhịn được nữa, hỏi: "Cậu và Lý Trăn Nhược có quan hệ như thế nào?"
Lý Trăn Nhược không phải không tin Nghiêm Tu Kiệt. Trong số người thân và
bạn bè, Nghiêm Tu Kiệt coi như là người cậu tin tưởng nhất. Chỉ là, nếu
nói chuyện này ra thì phải giải thích rất nhiều điều, cũng sẽ khiến cho
người ta hoang mang. Đối với cậu mà nói, tốt nhất vẫn là duy trì trạng
thái trước đó với Lý Trăn Nhiên.
Vì thế, cậu nói với Nghiêm Tu
Kiệt: "Tôi với Lý Trăn Nhược là bạn. Tôi cho rằng, cái chết của anh ấy
không phải là ngoài ý muốn."
Nghiêm Tu Kiệt quay đầu nhìn cậu, "Là bạn của Tứ thiếu? Nhưng mà trước đây tôi chưa từng nghe cậu ấy nói đến cậu."
Lý Trăn Nhược nghe vậy, nói: "Nhưng anh ấy thường nhắc đến anh với tôi.
Anh ấy tin tưởng anh, cho rằng tình cảm giữa hai người còn trên cả bạn
bè."
Nghiêm Tu Kiệt siết chặt vô lăng.
Lý Trăn Nhược duỗi tay ra và ấn lên tay Nghiêm Tu Kiệt, "Anh tin cái chết của Lý Trăn Nhược là ngoài ý muốn không?"
Nghiêm Tu Kiệt thẳng thắn nói: "Tôi không biết. Nhưng tôi chưa từng nghi ngờ điều đó."
Lý Trăn Nhược không phải con ruột của Lý Giang Lâm, hơn nữa đã bị đuổi
khỏi nhà họ Lý. Giấy giám định kia mà không làm rõ, cậu vĩnh viễn không
có đường xoay xở. Cho nên, ai đã giết cậu? Giết cậu có tác dụng gì chứ?
Điểm này không chỉ Nghiêm Tu Kiệt không thể nghĩ ra được đáp án, mà Lý Trăn Nhược cũng thế. Cậu luôn băn khoăn trong lòng.
Nhưng cậu cũng biết, kẻ xuất hiện hôm đó là có mục đích. Không phải tình cờ
chặn đường cướp của mà là vì cậu mà đến. Vậy mà có người muốn dồn cậu
vào chỗ chết.
Cậu muốn tìm ra kẻ hôm đó.
Lý Trăn Nhược nói với Nghiêm Tu Kiệt: "Kệ anh có tin hay không, tôi mong rằng anh có thể
giúp tôi. Dù kết quả ra sao, chúng ta cũng phải biết sự thật mà, đúng
không?"
Nghiêm Tu Kiệt hít một hơi, "Tôi có thể làm gì để giúp cậu đây? Hiện tại, việc tôi có thể giúp cậu không nhiều đâu."
Những việc mà Nghiêm Tu Kiệt có thể làm bây giờ quả thực là có hạn. Nói cho
cùng, hắn cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi.
Lý Trăn Nhược nói: "Dù sao cũng cảm ơn anh."
Nói xong, cậu cúi đầu vuốt ve con mèo.
Nghiêm Tu Kiệt nhìn động tác dịu dàng trên tay cậu, hỏi: "Cậu thích mèo à?"
Lý Trăn Nhược "ừm" một tiếng, "Thích."
Nếu không phải bản thân mình là một con mèo, cậu cũng không cho rằng mình thích mèo đến thế.
Nghiêm Tu Kiệt lại hỏi: "Cậu muốn về sao?"
Lý Trăn Nhược sửng sốt: "Về đâu?"
Nghiêm Tu Kiệt nói: "Thì... về với Nhị thiếu."
Hình như cậu thở dài trong vô thức, "Ừm, tôi muốn gặp anh ấy." Mối quan hệ
giữa cậu và Lý Trăn Nhược không thể mập mờ như thế mãi được. Mặc dù sắp
kết thúc nhưng cũng nên đối mặt với nó.
Đi xe của Nghiêm Tu Kiệt, thời gian về nhanh hơn thời gian đi. Nhưng khi về đến thành phố, trời đã xế chiều.
Quay lại nội thành, việc đầu tiên là đi đến bệnh viện thú y, nhanh chóng xử
lý vết thương trên người con mèo. Con mèo nhỏ kêu meo meo vì đau, Lý
Trăn Nhược đứng cạnh nghe còn thấy đau huống chi là nó.
Trong khi đợi bác sĩ chăm sóc vết thương cho mèo con, Nghiêm Tu Kiệt gọi điện
thoại ở bên ngoài. Lát sau mới đi vào, hắn nói với cậu: "Nhị thiếu bảo
tôi đưa cậu đến chỗ của anh ấy."
Lý Trăn Nhược gật đầu.
Đến khi vết thương của con mèo được xử lý xong, Lý Trăn Nhược ngồi lên xe,
nhìn con đường mà hai người đi. Bỗng, cậu nhận ra đây là đường đến căn
nhà trong thành phố của Lý Trăn Nhiên chứ không phải biệt thự nhà họ Lý.
Lý Trăn Nhược không biết, hai ngày nay, Lý Trăn Nhiên ở căn nhà của mình hay là hôm nay anh mới ở đó để chờ cậu về.
Nghiêm Tu Kiệt lái xe đến nơi thì dừng lại, để cậu xuống xe. Trước khi đi,
Nghiêm Tu Kiệt nói với cậu: "Có việc gì thì gọi cho tôi."
Lý Trăn Nhược gật đầu, đáp: "Đi đường cẩn thận."
Nghiêm Tu Kiệt đi rồi, Lý Trăn Nhược mới ôm mèo đi vào khu chung cư. Đột
nhiên, cậu ý thức được một điều rằng mình không có chìa khoá căn hộ thì
không thể vào nhà được, đừng nói đến việc đi thang máy.
Cậu đành gọi điện thoại cho Lý Trăn Nhiên.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, thanh âm của Lý Trăn Nhiên không nghe ra được cảm xúc gì, "Chuyện gì?"
Lý Trăn Nhược bỗng cảm thấy rầu rĩ, oan ức, "Tôi không thể lên nhà anh được."
Lý Trăn Nhiên nghe thế bảo: "Đợi chút." Nói xong thì ngắt máy.
Lý Trăn Nhược đứng đợi khoảng 2 phút. Thấy cửa mở, Lý Trăn Nhiên mắc một
cái áo hoodie màu xám nhạt, quần thể thao cùng màu, chân đi dép lê đứng
trước mặt cậu.
Rõ ràng sáng hôm qua mới gặp nhau ở trường đại
học, nhưng cậu cảm thấy giống như lâu lắm rồi mới gặp anh. Cho nên, vừa
thấy anh một cái, đôi mắt hơi cay.
Lý Trăn Nhiên nhìn con mèo trong lòng cậu, hỏi: "Gì đây? Bạn đời của cậu à?"
Lý Trăn Nhược có chút tức giận, nghĩ đến người phụ nữ mà anh dẫn về trong tiệc mừng thọ của Lý Giang Lâm thì quay người muốn đi.
Lý Trăn Nhiên bước lên, kéo lấy tay cậu, "Chơi đủ rồi? Không muốn theo tôi về?"
Lý Trăn Nhược buồn bã nói: "Tôi không có chơi."
Lý Trăn Nhiên nói: "Tôi biết. Cậu đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Lý Trăn Nhược. Đi chuyến này có kết quả gì không?"
Lý Trăn Nhược ngước mắt nhìn anh, do dự không biết nên nói hay không.
Lý Trăn Nhiên: "Lên nhà trước rồi nói."
Chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Lý Trăn Nhược cảm giác được anh kéo mình vào trong, cậu cũng không từ chối. Mà, vào thang máy rồi,
tay Lý Trăn Nhiên cũng không buông ra.
Thang máy lặng lẽ đi lên,
Lý Trăn Nhược đứng sau lưng Lý Trăn Nhiên, nhìn xuống cánh tay đang nắm
lấy tay mình, "Cái chết của Lý Trăn Nhược có liên quan đến Chu Khải."
Lý Trăn Nhiên không quay đầu lại, hỏi: "Chắc không? Cậu và Chu Khải có quan hệ tốt lắm mà."
Anh nói xong lời này, Lý Trăn Nhược không nhận ra có gì không đúng, nghi
hoặc nhìn anh. Một lát sau mới cảm thấy ớn lạnh, dạ gà nổi khắp người.
Cậu bắt đầu khẩn trương, muốn thoát khỏi cái tay của anh. Nhưng Lý Trăn Nhiên nắm rất chặt, cậu thoát không được.
Đến khi thang máy dừng lại, cửa thang máy chậm rì rì mở ra.
Lý Trăn Nhiên muốn kéo cậu đi ra ngoài. Nhưng cậu không chịu đi, lưng như
muốn dính chặt lên vách trong của thang máy. Đôi mắt nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt khiếp sợ.
Hai người giằng co một lúc. Cánh cửa bị Lý Trăn Nhiên chặn lại, không đóng lại được nên phát ra âm thanh cảnh báo nguy hiểm.
Lý Trăn Nhiên nói với cậu: "Có thể ra ngoài trước không?"
Lý Trăn Nhược nói: "Anh buông tôi ra trước."
Anh buông lỏng tay, bước ra ngoài rồi ấn nút không cho cửa thang máy đóng lại.
Lý Trăn Nhược càng ôm chặt con mèo trong lòng. Từ đầu đến chân đều lạnh,
chỉ có con mèo trong ngực là ấm. Cuối cùng, cậu vẫn bước ra khỏi thang
máy, dựa vào tường nhìn Lý Trăn Nhiên, "Anh biết lúc nào?"
Vẻ mặt Lý Trăn Nhiên bình tĩnh, "Tôi vẫn luôn nghi ngờ nhưng hiện tại thì có thể chắc chắn rồi. Cậu là Lý Trăn Nhược."
Không phải lần đầu tiên cậu nghe được tên mình từ miệng của anh. Đối với xưng hô này, dường như cảm thấy mọi thứ quay trở lại như trước đây. Mối quan hệ của cậu và anh như quay lại quá khứ. Lúc đó, cậu ở nhà, Lý Trăn
Nhiên mới về nhà, thấy cậu chỉ lạnh nhạt gật đầu, không cười không nói
đi về phòng của mình.
Thái độ ấy luôn tồn tại trong mối quan hệ
giữa hai người. Mặc dù cùng nhau lớn lên nhưng chưa từng thân thiết bao
giờ. Bọn họ không có ý định cải thiện mối quan hệ này.
Trong lòng luôn nghĩ không thể tiếp tục dựa vào Lý Trăn Nhiên được nữa. Nhưng tại
khỏ anh khắc này, Lý Trăn Nhược nhận ra điều mình sợ nhất là Lý Trăn
Nhiên sẽ không bao giờ chấp nhận cậu nữa.
Là anh em, nhưng cậu lừa anh, lợi dụng anh. Lý Trăn Nhiên sẽ nghĩ gì về mối quan hệ của họ?
Lý Trăn Nhược gắt gao nhìn Lý Trăn Nhiên, thậm chí không biết nói cái gì. Chỉ là muốn nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh mà thôi.
Tuy nhiên, Lý Trăn Nhiên nói: "Còn không về? Định đứng ở đấy đến bao giờ?"
Lý Trăn Nhược: "Tôi..." Nói được mỗi một chữ, những chữ còn lại đều kẹt
trong cổ họng, hoặc là cậu không biết mình nên nói cái gì vào lúc này.
Cậu cẩn thận tiến lên một bước, nhưng không đi ra thang máy. Một tay ôm
chặt con mèo, cơ thể dựa vào cửa thang máy bên cạnh, tay còn lại lén ấn
nút đóng cửa.
Âm thanh cảnh báo nguy hiểm vang lên. Lý Trăn Nhiên hơi cúi đầu nhìn thoáng qua tay cậu. Dường như đã nhận ra động tác này
của cậu từ trước, anh buông tay đè cửa thang máy ra.
Cậu chạy, nhưng không biết vì sao mình chạy. Vừa nãy, cảm xúc quá phức tạp, có khẩn trương có sợ hãi. Cậu không dám đối mặt, cũng sẽ nghe Lý Trăn
Nhiên nói tiếp.
Ra khỏi chung cư, Lý Trăn Nhược đi một đoạn rồi
ngồi xuống bồn hoa ven đường. Cậu vùi mặt vào cơ thể mềm mại của con
mèo, nhắm mắt lại.
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình thật vô dụng. Ngoài việc chạy trốn, thì chẳng có can đảm để đối mặt với anh.
Mèo con thấy khó chịu, kêu một tiếng rồi giãy giụa.
Lý Trăn Nhược vội ngẩng đầu lên, nói với nó: "Xin lỗi."
Cậu lang thang một mình bên ngoài thì chẳng sao cả, chỉ là mèo con này quá
đáng thương. Tất nhiên, bây giờ cậu không thể nuôi một con mèo. Nhưng hy vọng rằng tìm được một chủ nhân tốt cho nó, không thể làm tổn thương nó nữa.
Đứng dậy, Lý Trăn Nhược nhìn chung cư cao tầng, lại phát
hiện ra mình không biết tầng nào, cửa sổ nào. Cậu không khỏi nhớ lại ánh mặt của Lý Trăn Nhiên, lồng ngực bỗng nhói đau.
Chợt cảm thấy
hơi hối hận, tự hỏi rằng nếu không chạy trốn liệu có tốt hơn không?
Nhưng nếu cậu không đi, Lý Trăn Nhiên sẽ nói gì? Ánh mắt của anh là có ý gì? Cậu đã nói dối khiến tôi rất thất vọng? Hay là, hoá ra cậu là Lý
Trăn Nhược, cậu có từng nghĩ, chúng ta liệu còn có khả năng không?
Lý Trăn Nhược lắc đầu thật mạnh. Cậu không thể ngăn mình suy nghĩ tiêu
cực. Có lẽ, hôm nay thực sự là ngày kết thúc của cậu và Lý Trăn Nhiên.