May mắn thay nhờ có bác sĩ An mà cuộc phẫu thuật của Phó Cận Nam đã
thành công. Khi biết được tin này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ
nhõm một hơi.
Sở Hạo Vũ ôm Bạch Giai Kỳ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt
ve an ủi cô. Đồng thời anh cũng thầm cảm ơn ông trời bởi nếu Phó Cận Nam có mệnh hệ gì, bảo bối của anh cũng sẽ không yên lòng.
“Em ở đây nghỉ ngơi! Anh về công ty một chút lát nữa Vương Khiết sẽ đến đây!” Anh đỡ cô ngồi lên giường bệnh bên ngoài, phòng bệnh này có hai phòng.
“Được! Anh cứ đi đi, đừng lo lắng!” Bạch Giai Kỳ hôn nhẹ lên môi anh, tinh
thần được thả lỏng nên nhìn cô cũng tươi tắn vui vẻ hơn.
“Ngoan! Anh sẽ về sớm!” Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Bạch Giai Kỳ lên giường nghỉ ngơi một lát, không hiểu sao dạo này cô rất hay mệt và buồn ngủ.
Đang mơ màng ngủ, Bạch Giai Kỳ cảm thấy như ai đang đến gần cô. Song cứ nghĩ là Vương Khiết nên Bạch Giai Kỳ chỉ nhẹ nhàng nói: “Chị ngủ một lát, tý nữa em gọi chị nhé!” Sau đó xoay người ngủ tiếp.
Nhưng đúng lúc này một tấm khăn bịt lên miệng cô, Bạch Giai Kỳ giật mình mở mắt, chưa kịp phản ứng liền ngất lịm đi.
Người đàn ông liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, sau đó nhân lúc không ai
chú ý, hai người thay đồ bác sĩ đặt Bạch Giai Kỳ vào xe lăn rồi mang cô
ra ngoài.
Đêm khuya dần, nhiệt độ xuống rất nhanh, bên ngoài lạnh căm căm, người đi đường đều co cổ, ra sức kéo cổ áo mình lên, vội vội
vàng vàng về nhà. Trong một kho hàng đổ nát đã, miệng Bạch Giai Kỳ bị
nhét khăn tay, mắt bị bịt kín chỉ có thể siết chặt hai tay, lo lắng
trong lòng.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, trong kho chỉ thắp hai ngọn nến, dưới ngọn lửa lập lòe sắp tắt, Bạch Giai Kỳ mặt mũi thanh tú, môi
hồng răng trắng, cả người toát ra hơi thở đặc trưng của người có học,
cho dù bị trói nhếch nhác trên đất, cũng có vẻ đẹp riêng.
Cô luôn luôn xinh đẹp như vậy, chỉ là cô không cần hắn, nếu ban đầu cô ngoan
ngoãn, hắn cũng sẽ không phải làm đến bước này, Mã Nghị nghĩ.
Bên này, Sở Hạo Vũ bỗng cảm thấy thần trí nặng nề đáng sợ, cảm giác bất an
như ngọn lửa rừng rực, vùng vẫy muốn xông ra ngoài. Anh rút điện thoại
ra, muốn gọi cho Giai Kỳ nhưng không được, gọi cho Vương Khiết thì không bắt máy, sự sợ hãi trong lòng anh càng dâng cao.
Sở Hạo Vũ đẩy mạnh cửa chạy ra ngoài, ánh mắt Sở Hạo Vũ lạnh lẽo, hàng lông mày đẹp nhíu chặt. Tốt nhất… cô đừng có chuyện gì.
Không đến năm phút Sở Hạo Vũ đã xuất hiện ở phòng bệnh của Phó Cận Nam, vẻ mặt của Vương Khiết càng làm anh bất an hơn.
“Giai Kỳ đâu?” Đôi mắt đen sẫm của Sở Hạo Vũ nhìn về phía Vương Khiết “Giai Kỳ đâu rồi?”
“Cô chủ… Cô chủ … Giai Kỳ không thấy.” Vương Khiết lắp bắp nói không nên
lời. Ánh mắt con hung tàn, như một lưỡi kiếm bén đâm thẳng vào tim cô
ấy. Khi cô ấy đến đây đã không thấy cô chủ đâu, cứ nghĩ cô chủ đi vệ
sinh nhưng đợi mãi hơn ba mươi phút vẫn không thấy. Cô đã đi tìm khắp
nơi, đang định gọi điện cho cậu chủ thì cậu chủ xuất hiện.
Dứt
lời, sắc mặt Sở Hạo Vũ tối sầm, gân xanh nơi thái dương nháy mắt nổi
lên, nhảy nhót vặn vẹo, cơ bắp toàn thân căng cứng, không đến một giây
đôi mắt đen nhánh của anh đã đỏ rực lên khiến không ai ở đây dám nhìn
thẳng.
Vương Khiết hoảng hốt trước ánh mắt của anh, không tự giác lùi lại một bước, nước mắt vừa ngừng lại rớt xuống.
“Tôi xin lỗi! Đáng lý tôi nên đến sớm hơn! Cậu chủ… cô chủ…” Vương Khiết nhịn không được khóc nức nở.
Đầu óc Sở Hạo Vũ xoay chuyển trăm ngàn hướng, Vương Khiết nói gì anh không
nghe lọt. Bạch Giai Kỳ bị bắt cóc? Là ai? Sở Hạo Vũ nhìn thẳng vào
giường Bạch Giai Kỳ vừa nằm, anh nhìn thấy vòng tay mình tặng cô vào tối hôm trước.
Lẽ nào là… Sở Tuấn Kiệt?
Lúc này anh chợt nhớ
ra trong phòng có camera vì vậy vội vàng chạy đến phong điều khiển. Khi
nhìn những hình ảnh trên, Sở Hạo Vũ ngơ ngác. Người đàn ông kia cho dù
thành tro anh cũng nhận ra, người xúi dục Giai Kỳ bỏ trốn, kẻ đóng vai
người yêu của cô và quan trọng hơn hắn chính là tay sai của Sở Tuấn
Kiệt. Việc này chính là Phó Cận Nam nói với anh.
Sở Hạo Vũ tự
trách đấm mạnh vào tường. Là lỗi của anh, anh nên đề phòng từ đầu! Sở
Tuấn Kiệt đã có thể bắt cóc cô một lần thì sẽ có lần tiếp theo! Đáng lẽ
anh nên cho người vây chặt phòng này. Sự việc của Châu Mạn Thuần rõ ràng đã cho anh một đòn cảnh tình như anh vẫn tự cao nghĩ rằng ở nơi của
mình Sở Tuấn Kiệt sẽ không làm được gì. Đáng chết!
Thình lình Sở Hạo Vũ lướt qua mọi người đi ra ngoài. Khoanh tay chờ chết không phải
là cách giải quyết của anh, bất kể thế nào, tự mình đi tìm cô anh mới
được!
“Chăm sóc Phó Cận Nam thật cẩn thật! Nhất định không thể để chuyện như này xảy ra một lần nữa.” Đúng vậy, đến khi anh cứu Giai Kỳ
trở lại thì Phó Cận Nam phải bình yên, như thế anh mới yên tâm tìm kiếm
Giai Kỳ.
Sở Tuấn Kiệt đến căn nhà hoang. Cảnh tượng đập vào mắt
cơ hồ làm mắt anh ta nứt ra, Bạch Giai Kỳ bây giờ đang bị Mã Nghị đè
dưới người, thiếu chút nữa là bị cởi sạch quần áo. Ánh mắt Sở Tuấn Kiệt
nhìn về phía hắn ta trở nên lạnh băng, tên điên này tại sao hắn dám. Máu nóng toàn thân bốc lên đầu, Sở Tuấn Kiệt nổi điên giơ chân đá Mã Nghị
vào góc tường.
“Tên điên nào…” Mã Nghị quát lớn khi nhìn thấy
người trước mặt, anh ta bỗng nhiên khựng lại. Nhớ tới những gì Sở Tuấn
Kiệt phân phó liền run cầm cập.
"Sở... Sở tổng..."
“Tôi nói anh như thế nào? Điếc sao? Muốn tôi nhắc lại sao?” Sở Tuấn Kiệt quát lớn.
“Hạo Vũ… là anh sao?” Hình như có ai đó đã đến cứu cô, Bạch Giai Kỳ vội vàng gọi. Giờ phút này cô chỉ mong người đến sẽ là anh.
Giọng nói nức nở của Bạch Giai Kỳ như chậu nước lạnh nháy mắt làm người Sở Tuấn Kiệt lạnh ngắt từ đầu tới chân.
Sở Tuấn Kiệt cười khổ, ha ha như vậy cũng tốt. Hắn sẽ không bị áp lực khi
trả thù bởi người cô mong từ đầu đến cuối không phải là hắn ta.
“Không phải anh ta, là tôi.” Sở Tuấn Kiệt cúi người tháo bịt mắt của cô để cô nhìn thấy rõ người vừa cứu cô là ai.