Cố Khiết Thần bước tới cạnh
giường, nhìn thấy ngay màu đỏ bừng bất thường trên khuôn mặt của Hứa
Tịnh Nhi đang ngủ say. Anh ngồi xuống, áp bàn tay lên trán cô, nóng
bỏng.
Đôi mắt đen của anh càng trầm xuống, sờ khuôn mặt và người cô, đều nóng hầm hập, thậm chí hơi thở cô phả ra cũng nóng.
Cô đang sốt cao!
Cố Khiết Thần gọi cô: “Hứa Tịnh Nhi, tỉnh lại đi”, bàn tay anh vỗ nhẹ vào mặt cô.
Gọi mấy câu mà Hứa Tịnh Nhi dường như chỉ hé mắt một tý, lại dường như
không phải, cô có vẻ rất khó chịu, đôi lông mày nhíu chặt, trán lấm tấm
mồ hôi.
Thấy cô sốt cao đến mức mất ý thức, Cố Khiết Thần không
thử gọi cô nữa, mà chìa hai cánh tay ra, định ôm ngang người cô. Nhưng
vừa động vào người cô, cô bỗng nhiên giãy giụa, nước mắt cũng trào ra,
giọng nói nghẹn ngào yếu ớt: “Tôi đau… đau quá…”
Hành động của người đàn ông cứng đờ lại.
Hứa Tịnh Nhi lăn khỏi vòng tay anh, không có chăn che, Cố Khiết Thần nhìn
thấy tà váy ngủ xốc lên, vết đỏ trên đùi cô trước đó đã thành màu xanh
tím.
Ánh mắt Cố Khiết Thần đanh lại, anh chìa tay ra, cầm lấy cổ
tay Hứa Tịnh Nhi, khẽ lật người cô lại, tay còn lại cởi váy ngủ của cô
ra. Các vết đỏ trên người cô cũng giống như ở đùi, đều chuyển sang màu
xanh tím, vừa nhìn đã biết là va đập mạnh mới thành vết bầm, cộng thêm
những dấu vết hoan ái anh để lại trên người cô, trải khắp làn da nõn nà
trắng trẻo của cô, nhìn mà giật mình.
Hơi thở của anh nghẹn lại, lồng ngực như bị đấm mạnh một cú, đau đớn khôn nguôi.
Hai tay anh siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, anh nhắm mắt lại, khôi
phục cảm xúc, rồi đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
Trợ lý
vội vàng lái xe đến, Cố Khiết Thần lấy áo khoác bọc lấy Hứa Tịnh Nhi, ôm cô xuống dưới chung cư, cẩn thận đặt vào hàng ghế sau, sau đó anh cũng
ngồi vào, lại ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, để cô dựa vào người anh.
Trợ lý nhìn dáng vẻ yếu ớt của Hứa Tịnh Nhi, đôi mắt trợn tròn, vừa lái xe vừa thầm nghĩ: Chắc không phải boss nhà mình… giày vò Hứa Tịnh Nhi thành
thế này đấy chứ? Thật là tàn nhẫn! Anh ta phải thoát fan boss một phút
thôi!
…Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Trước khi đến bệnh viện, trợ lý đã gọi điện thoại, bảo người sắp xếp phòng bệnh VIP.
Cố Khiết Thần ôm Hứa Tịnh Nhi vào phòng bệnh, đích thân giúp cô lau người, thay quần áo bệnh nhân, đặt cô lên giường, đắp chăn, rồi mới để bác sĩ
khám chữa.
Bác sĩ nói cô bị sốt do cảm, không chữa trị kịp thời,
sốt kéo dài mấy ngày, dẫn đến sốt cao, va đập trên người vốn đã bầm tím, lại thêm bị bệnh, xúc giác lại càng nhạy cảm, thế nên cô mới luôn miệng kêu đau.
Trợ lý ở bên cạnh cũng liếc thấy vết bầm tím trên người
Hứa Tịnh Nhi, anh ta nhìn đã thấy đau, càng đừng nói đến Hứa Tịnh Nhi
yếu ớt. Anh ta không khỏi nhìn về phía boss nhà mình.
Cố Khiết
Thần đứng đó, khuôn mặt đẹp trai âm trầm, đôi môi mỏng mím chặt, đáy mắt dường như lóe lên vẻ đau lòng, nhưng chớp mắt không còn, anh ta cũng
không thể nhìn rõ, có phải boss đau lòng vì cô chủ không nhỉ…
Lúc
bác sĩ tiêm cho Hứa Tịnh Nhi, cô đau đến mức giãy giụa, không chịu phối
hợp, cuối cùng Cố Khiết Thần mặt không cảm xúc bước tới, ôm lấy người cô để giữ chặt.
Tay của Hứa Tịnh Nhi không động đậy được, gò má vừa
hay dựa vào cổ Cố Khiết Thần, cô há miệng cắn vào cổ anh không chút
khách khí.