Hứa Tịnh Nhi không cho Tiêu
Thuần đưa mình lên tầng. Tiêu Thuần chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô dần
biến mất trong tòa nhà. Tầm một phút sau, đèn tầng sáu được bật sáng.
Cô ấy dựa vào xe, ngước nhìn và nhớ lại khoảnh khắc lúc Hứa Tịnh Nhi bước
lên xe với đôi mắt hoang mang, thất thần, tuyệt vọng…Đó là một Hứa Tịnh
Nhi vô cùng xa lạ.
Thực ra cô ấy không cần hỏi cũng biết. Chỉ có Khiết Thần mới có thể khiến Tịnh Nhi trở thành như thế.
Từ lúc họ quen nhau tới nay, họ có thể bước cùng nhau là vì có tính cách tương đồng.
Hứa Tịnh Nhi giống như mặt trời, hoạt bát, vui vẻ, vô cùng tích cực. Bọn họ từng cùng đi đánh nhau, cùng cúp học, cùng ngắm sao, cùng nổi loạn,
cùng uống rượu nhảy múa…Tịnh Nhi của hiện tại đã không còn một chút nào
bóng hình của ngày xưa nữa.
Cô ấy cảm thấy rất thương xót cho Tịnh Nhi của lúc này, thế nhưng….
Tiêu Thuần nhìn xuống, cười một tiếng đầy chế nhạo. Cô ấy lấy ra một hộp
thuốc, rút ra một điếu và hút một hơi. Khói thuốc che lấp đi sự rối rắm
trong ánh mắt Tiêu Thuần.
…
Chung cư lạnh lẽo như trước giờ vốn thế. Thế nhưng đối với Hứa Tịnh Nhi thì đây giống như một nơi bảo vệ cô.
Ít ra, từ sau khi cô vào đây ở, ngoài khoảng thời gian anh cố tình giày vò cô ra thì những lúc khác, hầu như anh đều không về nhà.
Một đêm
với những chuyện kinh hồn bạt vía, với những chuyện đau đớn tâm can
khiến cô thấy rõ ràng rất mệt, rất buồn ngủ thế nhưng đầu óc lại tỉnh
táo tới mức kỳ lạ.
Tỉnh táo tới mức khiến cô nhớ như in những sự đau khổ và tổn thương phải chịu đựng tối nay.
Cô không muốn nghĩ, không muốn nghĩ nữa.
Hứa Tịnh Nhi vào bếp, rót một cốc nước và uống thuốc tránh thai rồi mới về
phòng ngủ. Cô lấy máy laptop ra, đặt lên đùi. Cô cắm đầu usb của chiếc
máy ghi hình vào máy tính, sau đó cắt ra những đoạn hội thoại và hình
ảnh cần sử dụng.
Cô để đầu óc chìm đắm trong công việc, cuối cùng cũng đã xóa hết những hình ảnh và đoạn tâm trạng đau khổ.
Sau khi xử lý xong tài liệu, cô bắt đầu viết lách. Cô gõ bàn phím lạch cạch không ngừng nghỉ. Đợi đến khi chữ cuối cùng được hoàn thành thì bên
ngoài trời đã sáng.
Vừa nãy mải viết, vừa dừng lại cô mới phát
hiện ra mình khát tới mức đáng sợ. Cô vội ngồi dạy rót nước. Trên đường
đi, cô bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô uống hai cốc nước lớn, quay
lại phòng thì cảm thấy cơ thể ớn lạnh và còn hắt xì hơi mấy lần!
Cô trở lại giường, rút vài tờ giấy ra lau nước mũi rồi vo thành cục vứt vào trong thùng rác, tiếp tục làm việc.
Sau khi công việc hoàn thành, cô ấn nút gửi mail. Thư được gửi đi thì mặt
trời cũng đã lên cao, từng tia nắng ấm áp được chiếu rọi vào trong căn
phòng.
Thế nhưng Hứa Tịnh Nhi chẳng thấy ấm hơn chút nào. Cô chỉ
cảm thấy người càng lúc càng lạnh ngắt. Cô run rẩy, đầu ong ong, choáng
váng tới mức cô đặt vội máy tính qua một bên và ngã xuống giường ngủ
thiếp đi.
Một tuần sau…
Hôm nay có đối tác hẹn ông cụ Cố và
Khiết Thần cùng đi đánh golf. Khiết Thần bèn về nhà ăn sáng cùng ông cụ
rồi hai người cùng xuất phát.
Lúc Khiết Thần tới nơi, ông cụ Cố
đang ngồi trước bàn ăn. Ông đeo kính đọc báo. Anh mím môi, gọi ông với
vẻ thản nhiên: “Ông nội!”
Ông cụ Cố chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ ừ
một tiếng. Một giây sau, không biết là ông nhìn thấy cái gì mà vội ngẩng đầu đầy kích động nhìn anh: “Khiết Thần…cháu xem cái này có phải là do
Tịnh Nhi viết không?”
Khiết Thần nhận lấy tờ báo, nhìn tin tức bên trong.
Tin tức độc quyền của tạp chí Z: “Tội ác của doanh nhân Bàng Hải bị lộ. Bên ngoài trông trong sạch nhưng thực tế thì lại kinh doanh bài bạc ở thế
giới ngầm. Không chỉ kinh doanh phi pháp mà còn liên quan tới các tội
rửa tiền…!