Từ Soái là một người đàn ông đã hẹn hò với biết bao cô gái, các hotgirl mạng hầu như giống hệt nhau
cũng không khiến anh ta không nhớ nổi mặt. Đừng nói người phụ nữ vừa
rồi… thật sự là Hứa Tịnh Nhi đấy chứ?
Nếu thật sự là cô, vì sao cô lại có liên hệ với Bàng Hải, lại còn nửa đêm vào cùng một căn phòng với hắn?
Nếu là trước kia, anh ta sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ Cố Khiết Thần có
tình cảm phức tạp với Hứa Tịnh Nhi, anh ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng
vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Cố Khiết Thần.
…
Mấy ngày nay
Cố Khiết Thần luôn không được thoải mái, ho, đau đầu. Anh không uống
thuốc cũng không đi khám, còn làm việc suốt ngày đêm, dẫn đến bệnh tình
ngày càng nghiêm trọng.
Lúc chuông điện thoại reo lên, anh đang
nằm nghỉ ngơi trên giường ở phòng nghỉ nối liền với văn phòng. Anh cau
mày, chậm rãi mở mắt ra, cầm lấy điện thoại bấm nút nghe.
“Khiết Thần, đang ở đâu đấy?”.
Tiếng ở đầu kia điện thoại rất ồn ào, Cố Khiết Thần vốn đã đau đầu, vừa bắt máy thì nghe ồn đến mức càng đau đầu hơn.
Anh xoa huyệt Thái Dương, mất kiên nhẫn nói: “Có gì mau nói!”.
“À ừ, tôi đang ở câu lạc bộ XX, hình như tôi vừa nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi,
cô ta ở cùng với Bàng Hải, cũng không biết làm gì. Anh biết đấy, Bàng
Hải không phải kẻ lương thiện, nếu thật sự là Hứa Tịnh Nhi không chừng
sẽ có gì nguy…”.
Chữ “hiểm” cuối cùng còn chưa nói ra, anh ta đã
nghe thấy tiếng cúp máy dứt khoát ở đầu bên kia, chỉ còn lại tiếng báo
máy bận tút tút tút tút.
Từ Soái chớp mắt, lại chớp mắt.
Vậy là sao? Là không muốn nghe chuyện liên quan đến Hứa Tịnh Nhi à?
Anh ta ném điện thoại xuống, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu, dựa vào ghế
sofa, lắc đầu thở dài. So với tâm tư phụ nữ không hiểu thấu, anh ta càng cảm thấy tâm tư của Cố Khiết Thần mới là không thể hiểu thấu.
Cố
Khiết Thần cúp máy, sau đó hung hăng ném điện thoại lên giường, ba chữ
Hứa Tịnh Nhi khiến đầu anh còn đau hơn lúc nãy gấp mấy lần.
Anh nhắm mắt lại, thử để mình quên đi những lời Từ Soái nói với anh, nhưng càng muốn quên đi thì nó lại càng rõ ràng vô cùng.
…
Bên phòng VIP.
Hứa Tịnh Nhi đã liều hết sức đấu tranh với Bàng Hải, nhưng vẫn không thể
thoát khỏi. Ngược lại, Bàng Hải giống như vờn mèo chơi đùa với cô. Tay
chân cô đánh vào người hắn chẳng khác nào gãi ngứa, hắn không hề bị ảnh
hưởng chút nào.
Cô mệt đến mức thở hổn hển, mồ hôi nóng trên trán
không ngừng chảy. Cô cảm thấy sức lực của mình đang dần biến mất, sắp
kiệt sức.
“Hết sức rồi sao?”.
Bàng Hải nhếch mép cười, khinh thường quan sát cô từ trên xuống dưới, bóp khớp xương hai tay mình kêu
răng rắc, khiến người ta nghe mà không ngừng phát run.
“Vậy thì đến lượt tôi!”.
Bàng Hải bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hứa Tịnh Nhi, kéo cô
đến sofa. Giây lát sau, hắn đè cô ngã xuống, bước chân qua, một châm
giẫm lên ghế sofa, cơ thể áp phía trên Hứa Tịnh Nhi.
Một tay hắn
vỗ vào mặt Hứa Tịnh Nhi, cười dữ dằn: “Ranh con, lần đầu tiên tôi gặp
được một người phụ nữ hăng hái như cô, rất hợp sở thích tôi. Chi bằng cô đi theo tôi, tôi bao cô ăn ngon uống ngon!”.Đọc nhanh tại
TruyenApp.Online
Tay chân Hứa Tịnh Nhi bị đè không thể động đậy,
cô cong môi cười: “Anh nằm mơ đi!”. Nói xong, cô dùng hết sức lực còn
lại trên người mình cắn vào gan bàn tay hắn, tay Bàng Hải lập tức chảy
máu.
Mùi máu hoàn toàn kích thích thú tính của Bàng Hải, hắn gằn giọng nói: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”.
Hắn trở tay tát vào mặt Hứa Tịnh Nhi làm cô choáng váng đầu óc, sau đó cô
nghe thấy tiếng xé rách, cảm giác phía trước người mình lành lạnh…
Trong lúc tuyệt vọng, Hứa Tịnh Nhi nghiêng đầu qua. Cửa phòng riêng đóng
không kín, xuyên qua khe hở, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.