Nàng tuyệt đối không ngờ rằng đời này Thanh Bình Quận vương bình yên vô sự.
Nàng, nàng cũng tuyệt đối không ngờ rằng, Thanh Bình Quận vương trước đó đã xuất hiện ở trước mặt nàng.
Không chỉ có lộ diện, mà hắn còn giúp nàng đánh vị hôn phu tiền nhiệm Phượng Chương đến bỏ chạy.
Có thể nói rõ Thanh Bình Quận vương đã thấy tất cả một mặt không chịu nổi nhất của Đường Uyển, tất cả một mặt dày nhất.
Bây giờ ngẫm lại nàng đã từng ăn nói hùng hồn trước mặt Thanh Bình Quận vương, Đường Uyển hận không thể ngất đi cho rồi.
Nàng nhìn Thanh Bình Quận vương cười đặc biệt cứng ngắc với mình, nháy mắt muốn quay đầu bỏ chạy.
"Nhị nha đầu đến đây." Trường Bình hầu ngồi ở một bên bồi tiếp Thanh Bình
Quận vương, thấy Đường Uyển vào cửa, mang theo vài phần không vui thúc
giục nói với nàng: "Đại trưởng công chúa cùng Quận vương ở đây, ngươi
còn đang lề mề cái gì? Còn không đến đây thỉnh an." Trường Bình hầu là
một nam nhân trung niên trên người chút mùi rượu.
Bởi vì không
đảm nhiệm chức vụ trong triều, nhưng lại luôn cảm thấy mình là người tài hoa, bởi vậy những năm này Trường Bình hầu ở bên ngoài giao hảo với
những bằng hữu chơi chữ, trong nhà cũng nuôi ít văn nhân cùng mình
thường xuyên giao lưu văn học cùng tranh chữ đồ cổ. Hắn cùng Trường Bình Hầu phu nhân tình cảm cũng không tốt, chỉ có Đường Huyên là đích trưởng nữ duy nhất với phu nhân.
Dù hắn cùng Trường Bình Hầu phu nhân tình cảm xấu, nhưng cũng không có nghĩa hắn là một người chính trực.
Chí ít trong chuyện Nhị hoàng tử cùng Đường Huyên, là hắn ngầm cho phép Trường Bình Hầu phu nhân làm ra.
Hiển nhiên đối với Trường Bình Hầu mà nói, Nhị hoàng tử làm con rể của mình, với làm cháu rể là hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù lúc trước không đem sống chết của Đường Uyển để vào mắt, Trường Bình hầu vẫn luôn tự xưng mình chính là một văn nhân thanh cao không vì
quyền quý khom lưng, chẳng qua khi Thanh Bình Quận vương khởi tử hoàn
sinh tự mình đến Đường gia hạ sính, giờ phút này Trường Bình hầu cũng
không có dáng vẻ kinh sợ trời cũng sắp sập xuống như Trường Bình Hầu phu nhân, ngược lại hắn cảm thấy rất cao hứng.
Dù sao vô luận Đường
Uyển ngỗ nghịch như thế nào, nàng đến cùng là nữ nhi Đường gia, Trường
Bình hầu trông cậy ngày sau còn dựa vào Thanh Bình Quận vương kiếm cơm.
Bởi vậy, hắn càng kính trọng Thanh Bình Quận vương, ánh mắt của hắn đều rơi vào trên người Đường Uyển, hận không thể lập tức trực tiếp đem Đường
Uyển đưa đến trong chăn Thanh Bình Quận vương, bởi vậy liền thúc giục
Đường Uyển hai tiếng.
Toàn thân Đường Uyển không có khí
lực, trước trán cũng mang theo mồ hôi mỏng, nhưng vẫn nỗ lực đi tới
trước mặt vị trưởng bối lớn của hoàng gia được Thái hậu cùng Hoàng đế lễ ngộ - Thái Khang đại trưởng công chúa thỉnh an, về sau mới kiên trì đến trước mặt Thanh Bình Quận vương thỉnh an.
"Tới cho ta xem một
chút." Thấy Thanh Bình Quận vương cười như không cười nhìn Đường Uyển,
tiểu cô nương đơn bạc xinh đẹp dưới ánh sáng toàn thân đã bị dọa đến
phát run, nhìn đáng thương cực kỳ, Thái Khang đại trưởng công chúa cảm
thấy bộ dáng này của Thanh Bình Quận vương có chút cổ quái, ở trên mặt
gạt ra một nụ cười cứng ngắc nói với Đường Uyển.
Nàng luôn là
người tính tình lãnh đạm, trong trí nhớ Đường Uyển, cùng Thái hậu từ ái
ôn hòa hoàn toàn khác biệt. Có lẽ là tiên đế lúc tuổi già quá khiến
người khác sốt ruột không cười nổi, cũng có lẽ thân là tỷ tỷ tiên đế
phải gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, bởi vậy Thái Khang đại trưởng công chúa là người ăn nói có ý tứ, cực kỳ coi trọng lễ nghi quy củ.
Thời điểm tiên đế còn tại vị nàng đã từng mắng chửi Quý phi loạn chính.
Đương nhiên ngày sau, cũng đã từng răn dạy qua La phi không an phận trong cung Hoàng đế.
Vô luận nàng răn dạy ai, trong cung không một nữ nhân nào dám chống lại Thái Khang đại trưởng công chúa.
Dù là tiên đế vì Quý phi hận Thái Khang đại trưởng công chúa đến ngứa răng, cũng không có cách với nàng.
Bất quá tính tình quy củ như vậy, lại khiến bất kể là tiên đế hay tân đế bây giờ đều đặc biệt kính trọng nàng.
Nàng có thể gạt ra một nụ cười với Đường Uyển, Đường Uyển có chút thụ sủng nhược kinh.
Nàng ngoan ngoãn, cũng không dám nhìn ánh mắt Thanh Bình Quận vương nhìn
mình tràn ngập ý tứ gì, khéo léo đi tới trước mặt Thái Khang đại trưởng
công chúa.
Thấy khuôn mặt nàng mặc dù tuổi nhỏ vẫn mang theo nét
ngây ngô như cũ, thế nhưng hành động một chỗ nhỏ cũng tìm không ra sai
lầm, hiển nhiên là sau khi tứ hôn nghiêm túc, nghiêm cẩn học tập qua lễ
nghi hoàng gia, Thái Khang đại trưởng công chúa hài lòng gật đầu, cầm
trâm phượng ba đuôi vô song rực rỡ ở một bên nhẹ nhàng cắm vào búi tóc
như mây của Đường Uyển, ôn hòa nói với nàng: "Thanh Bình Quận vương mười phần coi trọng hôn sự cùng ngươi, trâm phượng này vừa chế tạo xong là
kiểu dáng ngươi lựa chọn, là hắn tự mình tìm người trong cung làm ra."
Đường Uyển dừng một chút, trước tiên cảm ơn Thái Khang đại trưởng công chúa
cài trâm cho mình, lại mím khóe miệng, nói lời cảm tạ với Thanh Bình
Quận vương.
"Ngươi là vương phi của ta, ta vốn nên yêu quý ngươi. Làm những chuyện này cho ngươi vốn là việc nằm trong phận sự của ta,
không cần nói lời cảm tạ." Thanh Bình Quận vương chậm rãi nói.
Trong nháy mắt Đường Uyển giương mắt nhìn hắn, ánh mắt ngơ ngác.
Nàng cảm thấy... Thanh Bình Quận vương hòa khí lương thiện như vậy, nàng không quen nha!
Trước đó gặp được hắn hai lần, không phải hắn luôn dữ dằn, nhìn rất khó dây vào sao? Khi nào trở nên ấm áp quan tâm như vậy đây?
Vừa nghĩ tới lúc trước vẫn là Thanh Bình Quận vương uy hiếp nàng nói hôn sự có thể lùi về sau, Đường Uyển không khỏi ủy khuất nhìn hắn một cái,
trong lòng đột nhiên nghĩ đến một việc, nàng muốn hỏi hắn một chút, thế
nhưng vì trong phòng nhiều người như vậy, do vậy nàng không có cách nào
hỏi ra.
Nàng được Thái Khang đại trưởng công chúa cài trâm, đã
xong buổi lễ hạ sính hôm nay, Thái Khang đại trưởng công chúa vốn nên
cùng Thanh Bình Quận vương có thể rời Trường Bình Hầu phủ, nhưng mà hôm
nay Thái Khang đại trưởng công chúa lại giống như cực cao hứng, nhìn
Đường Uyển đơn bạc thướt tha, giờ phút này búi tóc ưu mỹ, trâm phượng
lộng lẫy đến ngồi bên cạnh mình, từ trên xuống dưới quan sát nàng một
lát.
Thấy trên trán nàng mặc dù có chút thần sắc hậm hực, chẳng
qua liên tiếp vụng trộm nhìn về phía Thanh Bình Quận vương, hiển nhiên
là cùng Thanh Bình Quận vương tình cảm không tệ. Làm lão nhân gia, thích nhất nhìn vãn bối cầm sắt hòa minh, Thái Khang đại trưởng công chúa
cười nói với Đường Uyển: "Tiểu tử tới cầu ta mấy ngày này, nói là nhất
định ta phải ra mặt cài trâm cho ngươi, ngày hạ sính khiến ngươi phong
quang chút. Ta thật sự chưa thấy qua tiểu tử này để ý người ngoài như
vậy."
Đường Uyển nghe được tâm muốn dọa nhũn ra.
Nàng không biết Thanh Bình Quận vương cổ quái như vậy, đến cùng, đến cùng là sao còn muốn khi dễ nàng chứ?
Có phải là chuẩn bị lấy nàng về nhà, sau đó đem nàng nhốt trong vào kho củi, khiến nàng biết sự lợi hại của hắn?
Thế nhưng nàng lúc trước luôn miệng nói cái gì mà gả cho Thanh Bình Quận vương về sau sẽ không hồng hạnh xuất tường cái gì.
Trong lòng Đường Uyển đã tuyệt vọng, đã nghĩ tới Thanh Bình Quận vương làm
thế nào trừng trị nàng, thế nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười rụt rè
nói với Thái Khang đại trưởng công chúa: "Quận vương quan tâm, thần
thiếp đều hiểu."
"Ta là lần đầu thấy hắn dụng tâm với một nữ tử
như thế. Lúc trước, trong kinh thành cũng không phải không có quý nữ lấy lòng hắn, thế nhưng hắn lại đều làm như không thấy, thực sự khiến người khác khó xử. Lần này ta còn lo lắng Bệ hạ đột nhiên tứ hôn cho hắn, hắn sẽ phải ồn ào một trận. Ai biết hắn không chỉ không náo loạn, còn vội
vàng hạ sính lễ phong phú đã dự bị trước đó, còn tới mời ta ra mặt."
Thái Khang đại trưởng công chúa thấy Đường Uyển mím mím khóe miệng, như muốn nói gì, liền ôn hòa hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay hạ sính, còn có gì hắn bỏ
sót không nghĩ tới?" Nàng khó được ôn hòa như thế, luôn ăn nói quy củ
giờ phút này lại mềm mại, Đường Uyển biết đây đều là xem mặt mũi Thanh
Bình Quận vương khởi tử hoàn sinh, cúi đầu thấp giọng nói: "Vết thương
của Quận vương vẫn chưa lành."
Hắn bị thương nặng như vậy, làm sao trả có thể vì nàng bôn ba như vậy
Nàng khẩn trương vặn góc áo.
Thái Khang đại trưởng công chúa hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Đường Uyển càng thêm ôn hòa.
Trong lồng Thanh Bình Quận vương hừ một tiếng, quay đầu, một mặt trầm ổn bưng trà đến uống, nhưng mà lỗ tai lại dựng lên.
"Kỳ thật... Hạ sính phong quang hay không không quan trọng. Thế nhưng vết
thương của Quận vương còn chưa khỏi hẳn, thân thể của Quận vương mới là
khẩn yếu nhất. Ngài nói hắn vì xin ngài mà bôn ba như thế, còn muốn
chuẩn bị sính lễ, thần thiếp cảm thấy xấu hổ cực kỳ." Lời này của Đường
Uyển là chân tâm thật ý. Xem như nàng bây giờ cực sợ Thanh Bình Quận
vương, biết mình xem như đắc tội vị thiên chi kiêu tử hoàng gia này,
nhưng coi như như vậy, nàng cũng hi vọng Thanh Bình Quận vương khoẻ mạnh bình an.
Thái Khang đại trưởng công chúa nói những điều ấy, nàng đương nhiên biết Thanh Bình Quận vương là vì tại trước mặt mọi người
trong kinh thành cho nàng thể diện, khiến tất cả mọi người biết hắn coi
trọng vương phi là nàng, khiến người khác chỉ có thể kính trọng nàng, mà không phải chế giễu nàng.
Thế nhưng Đường Uyển lại biết thương thế của hắn là nghiêm trọng cỡ nào.
Vết thương chồng chất như thế, nàng càng hi vọng hắn dưỡng thương thật tốt, bảo vệ bản thân, có thể hoàn toàn khỏi hẳn, sống lâu trăm tuổi.
Nàng không muốn phong quang hạ sính, không muốn hắn tự mình đến thăm hỏi coi trọng nàng, chỉ muốn thấy hắn khoẻ mạnh, không còn vết thương cũ thì
tốt.
Phong quang thì có ích lợi gì đâu?
Kỳ thật... Nhiều năm nàng đều bị ghẻ lạnh, bị chế giễu xem thường đến vậy, cũng không hơn chút nào.
Thời điểm Đường Uyển nói những lời này, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Đôi tay nàng nắm vào váy có chút dùng sức.
Thanh Bình Quận vương bưng trà hồi lâu không uống, một đôi mắt phượng nhìn
Đường Uyển chuẩn bị muốn khóc, thả xuống ánh mắt, nụ cười trên mặt chậm
rãi rơi xuống.
Hắn nghĩ tới ngày đó trong cung, cũng là nữ hài tử này đỏ vành mắt, âm thanh run rẩy hèn mọn nghiêm túc nói với hắn, nàng
tình nguyện không có duyên phận gả cho hắn, cũng hi vọng hắn bình an.
Nàng để ý hắn như vậy sao?
So với chính hắn càng để ý hơn?
"Nhìn xem ngày đại hỉ, Nhị nha đầu lại đặc biệt mất hứng." Trường Bình hầu
phu nhân ở một bên đã ấm ức nhẫn nhịn rất lâu, nếu không phải Thái Khang đại trưởng công chúa vẫn còn, nàng hận không thể đem cả phòng đều đập
bể!
Chuyện này hoàng gia vô sỉ lừa gạt nàng!
Đều nói Thanh Bình Quận vương là người chết, đều nói Quận vương phi phải làm quả phụ, trong cung che giấu nàng, làm nàng tưởng rằng đem Đường Uyển đưa đến
đường chết. Thế nhưng ai biết chỉ trong chớp mắt, Thanh Bình Quận vương
vẫn tốt lành, nguyên lai những tin đồn trước kia đều là tin tức giả
hoàng gia lộ ra, đều là gạt người!
Trách không được nói là sống không thấy người chết không thấy xác.
Người không chết, từ đâu tới xác?
Bây giờ, Thanh Bình Quận vương quyền cao chức trọng, lại anh tuấn trẻ tuổi đương nhiên tiện nghi cho Đường Uyển.
Lần này Đường Uyển thậm chí so Đường Huyên còn hiển hách hơn, đường đường
vào cửa chính là Quận vương phi, coi như Đường Huyên có thể gả cho Nhị
hoàng tử, nhiều nhất bây giờ chẳng qua cũng chỉ là cái danh hiệu Nhị
hoàng tử phi không có tước vị.
Cái này khiến Đường Huyên làm sao chịu nổi?
Dù ngày sau Nhị hoàng tử có tiền đồ lớn, thế nhưng ngày đó cũng là rất lâu sau này.
Thế nhưng mấy năm gần đây nhất, chỉ sợ Đường Huyên phải bị Đường Uyển đè ở dưới.
Trong nội tâm nàng tức giận, thật vất vả thấy Đường Uyển không ra gì này muốn khóc, liền ở một bên bồi cười nói: " Nhị nha đầu hiểu biết kém, khó
tránh khỏi không phóng khoáng..."
"Ngậm miệng!"
Thanh Bình Quận vương mắt phượng băng lãnh, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng, vừa mới
miễn cưỡng trở nên ấm áp chút tại thời khắc này tiêu tán đi hết, lộ ra
một mặt băng lãnh chân chính của hắn.
Khóe mắt của hắn miệt thị quét qua sắc mặt cứng đờ của Trường Bình Hầu phu nhân, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Vương phi của Bản vương hào phóng cực kì. Ngươi là thứ gì, Vương phi của bản
vương cũng cần ngươi khoa tay múa chân sao? Ngươi không tự mà soi
gương!"