"Nhận được đồ vật chưa?" Hắn có vẻ lạnh lùng nửa ngày mới hỏi.
Giờ phút này ánh chiều tà đã buông xuống, dường như mặt hắn trở nên trong suốt.
Nhìn hắn choàng một kiện áo ngoài, bên trong chẳng qua chỉ mặc một cái áo trong đơn bạc, lộ ra mảng lớn cổ cùng xương quai xanh.
Đường Uyển thấy vết sẹo kinh tâm động phách kia, thậm chí kéo dài qua cổ của
hắn khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, vết sẹo kéo dài cho đến
trên lồng ngực.
Nàng nhìn vết sẹo bị che kín bởi tất nhiều thuốc trị thương, bởi vậy nhìn càng thêm máu me đáng sợ, không khỏi bịt miệng lại.
Cho dù không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được ngày đó vị đại nhân này chịu một đao hung hiểm.
Đặc biệt là trên người hắn giờ phút này khắp nơi đều bị băng bó lại.
"Đồ vật?"
"Vàng bạc cùng tơ lụa đồ trang sức." Hắn không kiên nhẫn nói.
Dường như tinh thần không tốt, hắn lảo đảo một chút, cả người đều dựa vào
tàng cây, nhưng vẫn nhìn Đường Uyển chờ đợi câu trả lời của nàng.
"Chỗ đó là đại nhân ngươi đưa cho ta?" Vậy không phải nói là Thanh Bình
vương phủ đưa tới sao? Đường Uyển ngẩn người, đột nhiên nhìn thanh niên
này khiếp sợ hỏi: "Đại nhân ngài là tướng quân bên người Quận vương
sao?" Nàng nhớ kỹ lúc trước đích thật có mấy thế gia công tử đi theo
Thanh Bình Quận vương đánh trận, từ nhỏ mà đã theo Thanh Bình Quận
vương.
Bọn họ đi theo Thanh Bình Quận vương chinh chiến sa
trường, cũng lập không ít công huân, chỉ là ở kiếp trước Thanh Bình Quận vương chết trận ở biên cương, mấy vị võ tướng trẻ tuổi xuất thân thế
gia vì quá bi thống, bởi vậy đóng giữ biên cương lâu dài không muốn trở
về kinh thành, Đường Uyển đều chưa từng gặp qua.
Bây giờ thanh
niên này có thể làm chủ cho Thanh Bình Quận vương phủ, lại có thể dưỡng
thương trong cung Thái hậu, trong lúc nói chuyện dường như phá lệ quen
thuộc với Quận vương phủ, chỉ sợ hắn chính là một trong mấy vị con em
thế gia lúc trước đi theo Thanh Bình Quận vương rời kinh đô đến biên
cương.
Nếu là như vậy, Đường Uyển chưa từng gặp qua hắn ngược lại có thể hiểu được.
Mấy vị võ tướng kia nàng chưa từng gặp qua.
Bất quá về sau khi nàng nhận Phượng Niệm làm con thừa tự, đã từng nhận được thư của mấy vị võ tướng này, nếu nói là Phượng Niệm vào trong quân gặp
khó khăn gì, có thể tìm bọn họ hỗ trợ.
Bởi vì xuất thân thanh
niên này như vậy, Đường Uyển nhịn không được nghĩ đến trước đó thời điểm mình ở trên núi lúc nhắc đến Thanh Bình Quận vương trông hắn quái dị,
không khỏi lộ ra mấy phần co quắp.
Nguyên lai đại thủy trùng long vương miếu*, người một nhà lại không biết là người một nhà.
** 大水冲了龙王庙 – Lũ lụt tràn vào miếu long vương.
Xuất phát từ câu: Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân (大水冲了龙王庙, 一家人不认识一家人)
Câu này ý nói là người cùng một nhà nhưng vì không hiểu nhau mà nảy sinh hiểu lầm, xung đột tranh chấp.
Trách không được Thái hậu nương nương nói đúng tâm sự của nàng cũng là điều dễ hiểu.
Nguyên lai vị tướng quân này ở trước mặt Thái hậu đề cập tới nàng.
Nguyên lai vị tướng quân đại nhân này là người tốt như thế.
Nghĩ tới đây, Đường Uyển nhìn về phía ánh mắt hắn càng trở nên cảm kích thân cận, quan tâm hỏi một chút tục danh của hắn, muốn nhìn một chút có phải là vị tướng quân ở kiếp trước viết thư cho mình không, lại lo lắng
thanh niên này cảm thấy nàng lỗ mãng, liền nhịn lại, chỉ vội vàng hỏi:
"Đại nhân, Thái hậu nương nương biết tâm ý của ta muốn gả cho Quận
vương, là ngài đem tâm sự của ta nói cho Thái hậu nương nương sao?"
Ánh mắt của nàng trong suốt cảm kích, lúc sau còn có chút tiếc nuối nói:
"Trách không được Thái hậu nương nương kêu ta đoán... Ta vốn còn nghĩ,
nếu như Quận vương trở về thì tốt. Thế nhưng lại nghĩ một chút, nếu Quận vương bình an trở về kinh đô, trong cung là một sự tình đáng chúc mừng
cỡ nào chứ. Làm sao lại không có động tĩnh gì."
Nàng lại có chút
ảm đạm, khuôn mặt thanh niên tái nhợt tuấn mỹ lộ ra chút phức tạp, nhìn
xem cô nương ngốc trước mắt, lại tự mình đem sự tình tưởng tượng không
ra dáng vẻ gì, nếu không phải hắn... Hắn đều cho là nàng thật sự đã suy
đoán được thân phận của hắn. Hắn nhẫn nại hồi lâu, lúc này mới nhíu mày
nói: "Nếu như hắn còn sống trở về, ngươi cho rằng vị trí Vương phi của
hắn còn đến lượt ngươi sao!"
Hắn liền hừ lạnh một tiếng.
Đường Uyển không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nàng hiểu rõ ý tứ của thanh niên này.
Nếu là Thanh Bình Quận vương thật sự bình an vô sự còn sống trở lại kinh
thành, Quận vương chính phi căn bản sẽ rơi vào trên người cô nương xuất
thân như Đường Uyển.
Nhớ ngày đó thời điểm Thái hậu đưa ra muốn
tuyển phi cho Thanh Bình Quận vương, có thể tham tuyển đều là quý nữ
xuất thân gia tộc quyền thế, xem như Đường Huyên là một đích nữ của
Trường Bình hầu phủ, nhưng cũng phải khiến Trường Bình Hầu phu nhân hao
tổn tâm cơ không biết bao nhiêu tinh lực vàng bạc mới có thể đem tên của nàng nhét vào, có thể thấy được lúc trước cạnh tranh vị trí Thanh Bình
Quận vương phi rất kịch liệt.
Nếu muốn thành thân chính là một
người sống sờ sờ, nắm quyền trong tay, đến hai đời đế vương tân quân
cùng Thái tử tin trọng, tay lại cầm binh, nghe nói Thanh Bình Quận vương cũng rất tuấn mỹ, quý nữ trong kinh còn không tranh đoạt bể đầu sao?
Như xuất thân Đường Uyển là Nhị tiểu thư Trường Bình Hầu phủ, có thể làm được Quận vương trắc phi đều đã là thắp nhang cầu nguyện.
Đặc biệt là nàng còn bị Nhị hoàng tử từ hôn, thanh danh hỏng chưa gả đã bị hôn phu ruồng bỏ.
Sợ là Quận vương trắc phi còn không với tới.
Ánh mắt nàng không khỏi có chút thương cảm, cúi thấp đầu hồi lâu, mới thấp
giọng nói: "Ta biết. Nhưng ta tình nguyện..." Nàng khẩn trương mím môi:
"Ta tình nguyện không có duyên với Quận vương, nhưng hi vọng Quận vương
có thể bình an vô sự, còn sống khoẻ mạnh."
Đây là chuyện ở kiếp trước nàng vẫn cầu nguyện.
Nàng tình nguyện mình không làm Thanh Bình Quận vương phi, cũng không hi
vọng nhờ linh vị của vị kia bảo hộ nàng đến chết, mang cho nàng an ổn,
chỉ cần Thanh Bình Quận vương có thể sống, có thể khỏe mạnh bình an,
không gặp bất trắc gì là được.
Bởi vậy lúc nàng nói lời này là
chân tâm thật ý, nhưng không thấy đối diện mắt phượng thanh niên có chút chớp động, không muốn nhìn nàng, mặt mày lại nhịn không được nhu hòa
mấy phần, lạnh lùng rút đi mấy phần.
"Ngu ngốc." Hắn lạnh lùng nói.
Đường Uyển khẽ lắc đầu.
Lúc sau nàng cười với hắn, vội vàng nói: "Vết thương của đại nhân còn có
trở ngại gì không?" Nàng cảm thấy vết thương trên người thanh niên này
nhiều lắm, nhìn đặc biệt nghiêm trọng, thanh niên này dựa vào cây hồi
lâu không nói gì, thời điểm làm Đường Uyển có chút bất an mới lạnh nhạt
nói: "Chẳng qua là mất máu quá nhiều, còn lại đều là bị thương ngoài da. Nuôi tốt dăm ba năm sẽ khỏi hẳn."
Dường như hắn cảm thấy nói với Đường Uyển như vậy sẽ hù nàng, dù sao thời gian ba, năm năm cũng không
tính là ngắn, dường như muốn khiến nàng yên tâm liền nói: "Nhìn doạ
người, nhưng lại không bị thương phần trọng yếu." Hắn tựa hồ rất ít dùng giọng ôn hòa như vật nói chuyện với người khác, bởi vậy lúc nói lời này sắc mặt có chút cứng đờ, Đường Uyển cũng đã cong mắt nói: "Không tổn
thương phần trọng yếu thật sự là quá tốt. Nhưng đại nhân vẫn phải nên
bảo trọng thân thể nha!"
Nàng cong mắt lộ ra nụ cười cao hứng.
Hắn dựa vào cây, nhìn nàng cười với mình đến đặc biệt sáng lạn, nói liên
miên lải nhải dặn hắn bảo trọng thân thể, không khỏi rủ xuống ánh mắt.
"Còn tốt." Hắn không được tự nhiên quay đầu, cố gắng dùng giọng điệu lãnh đạm nói.
Không lâu sau, hắn lại xoay đầu cực nhanh nhìn nàng hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì cùng Phượng Mục?"
Phượng Mục?
Đường Uyển sững sờ, về sau hiểu rõ mấy phần.
Vị tướng quân đại nhân này đi theo Thanh Bình Quận vương đánh trận, coi
như trở lại kinh đô, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn hắn thay đổi gọi Lý Mục đã trở về Lý gia cũng là một chuyện khó khăn.
Chẳng qua điều này nói rõ lúc trước hắn cùng Quảng Lăng hầu Lý Mục hẳn là hết sức quen thuộc nha.
"Đại nhân vừa mới ở đây cũng không nghe được sao?" Nàng không khỏi tò mò hỏi.
Khoảng cách này, kỳ thật muốn nghe được cũng không phải việc gì khó chứ? Dù
sao vị võ tướng đại nhân trước mắt này hôm qua thế nhưng ở trong rừng
cây đã nghe tất cả lời nói giữa nàng cùng Nhị hoàng tử.
Chẳng qua Đường Uyển không biết làm sao, đặc biệt không có ý tứ.
Dường như mọi khúc mắc của nàng cùng những nam tử khác, đều là bị người trước mắt này nhìn thấy.
"Ta không nghe trộm đối thoại của người bên ngoài." Thanh niên lạnh lùng quay đầu nói.
Sau một lát, khóe mắt hẹp dài của hắn đảo qua Đường Uyển cực nhanh, lại thu hồi không để lại dấu vết.
"Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là hỏi ta có nguyện ý muốn tiếp tục hôn
sự cùng Lý gia hay không. Ta cảm thấy việc chung thân của ta không nên
khiến Quảng Lăng Hầu đại nhân phụ trách, bởi vậy Quảng Lăng Hầu đại nhân hẳn là rất nhẹ nhõm, còn bảo ta bái Quảng Lăng Hầu thái phu nhân làm mẹ nuôi, về sau làm nhà mẹ đẻ của ta, làm chỗ dựa cho ta."
Đường
Uyển nói nghiêm túc, không có ý muốn giấu diếm, thanh niên hừ một tiếng, không để lại dấu vết thở dốc hai tiếng, lúc này mới suy yếu nói: "Đây
là chuyện tốt, ngươi đáp ứng hắn. Đường gia không xứng làm nhà mẹ đẻ của ngươi, ngươi có thể đoạn tuyệt. Còn Lý gia... nhân phẩm Phượng Mục
không tệ." Hắn khiến Đường Uyển trợn tròn mắt.
"Ta cùng Hầu gia vừa mới nói chuyện, đại nhân ngươi thật sự là không nghe được sao?"
"Chẳng lẽ bởi vì loại sự tình này mà ta còn gạt ngươi sao?" Thanh niên liền hừ lạnh một tiếng nói: "Ta không phải một người thích tò mò chuyện người
khác, lại dối trá hỏi ngươi, thăm dò ngươi."
"Vậy hôm qua..."
"Khi đó ta không biết các ngươi, ai biết các ngươi lại đột nhiên nói chuyện
yêu hận tình trường." Hắn đột nhiên có chút tức giận phản bác.
Thấy biểu lộ hắn so với hôm qua càng thiện ý hơn nhiều, quả nhiên rút đi hết lạnh lùng sát phạt, hắn thoạt nhìn vẫn giống người tính tình tươi sáng, Đường Uyển liền nhịn không được len lén cười, lại khẩn trương lo lắng
hỏi: "Chuyện của Phượng Chương có thể khiến liên lụy đến đại nhân hay
không?"
Nàng còn nhớ rõ Phượng Chương ăn đòn bị bắt đi, nếu
Phượng Chương tiến cung trông thấy vị võ tướng đại nhân trước mắt này,
chỉ bằng một người trong cung La phi cũng đủ gà bay chó sủa.
Dáng vẻ nàng lo lắng thanh niên này không giải quyết được mẹ con Nhị hoàng
tử cùng La phi, thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Ngươi lo bản thân thì tốt rồi!" Hắn tựa hồ có chút không chịu nổi, xa xa một tôi tớ nhỏ của Thái Y Viện đi tới, hắn liền vịn tôi tớ này nói với Đường
Uyển: "Không được tiết kiệm. Ngày mai ta gọi người đến Đường gia đưa
thêm chút bạc cho ngươi."
"Hở?"
"Đến cùng dùng vàng cũng không tiện." Thanh niên bối rối nói.
Đường Uyển cắn khóe môi nhìn vị võ tướng đại nhân có thể làm chủ chuyện của
Thanh Bình Quận vương phủ, phát hiện chuyện khó xử của vị đại nhân này
trong mỗi ngày đại khái chính là không kịp tiêu xài được hết vàng bạc
tốt như vậy, cắn cắn khóe miệng mới thấp giọng nói: "Thật ra ta không
tiêu phí nhiều bạc như vậy."
Nàng cảm kích phần thiện ý này của
mọi người phủ Thanh Bình Quận vương, dù nàng không muốn cầm những tài
sản xa xỉ Thanh Bình Quận vương lưu lại này tiêu xài. Thanh niên kia
trầm mặt nhìn thiếu nữ suy nhược toàn tâm toàn ý làm Vương phi hiền
lương thục đức tiết kiệm tiền, rõ ràng nàng dịu dàng ngoan ngoãn như
vậy, thế nhưng lúc trở nên không nghe lời dáng vẻ thật sự là tức chết
người.
Vừa ngốc, còn khiến người ta tức chết, nhân sinh của Thanh Bình Quận vương cũng đủ khó khăn.
Bất quá hắn vẫn có thủ đoạn quản thúc nha đầu ngốc này, trăm phát trăm trúng.
"Nếu như ngươi không tiêu tiền, ta sẽ bẩm báo Thái hậu, trì hoãn ý chỉ tứ
hôn ngươi cùng Thanh Bình Quận vương." Thấy Đường Uyển không dám tin bối rối nhìn mình, trên mặt thanh niên lộ ra cười lạnh nhàn nhạt, uy hiếp
nàng nói: "Khi nào xài hết bạc, thì mới hạ chỉ tứ hôn."
Thanh Bình Quận vương khẩn trương như vậy, nàng còn không ngoan ngoãn nghe lời mà xài tiền sao?