Đường Uyển đang kinh hoảng, lúc sau lại sợ hãi một chút.
Nàng sợ Thái hậu nương nương cảm thấy nàng là một cô nương không an phận.
Dù sao Thái hậu cũng biết hôn sự của nàng cùng Phượng Chương.
Bây giờ tâm ý của nàng, có thể khiến Thái hậu sinh ra chán ghét với nàng hay không?
Bởi vì điều này, trong lòng Đường Uyển lại nhịn không được trở nên sợ hãi.
Nàng vốn không phải là một cô nương tâm cơ thâm trầm, bởi vậy giờ phút này
dáng vẻ bối rối rơi vào mắt Thái hậu, Thái hậu chỉ cảm thấy tiểu cô
nương Đường gia trước mắt này tựa như dòng suối khiến người khác nhìn
vào liền có thể thấy ngọn nguồn.
Nàng mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đường Uyển, thấy nàng bối rối ngượng ngùng mà nhìn mình, một
khuôn mặt tuổi nhỏ nhưng rất mỹ lệ, nàng ở trong thâm cung lâu như vậy,
thường thấy sắc mặt đáng ghê tởm nhất trên đời, rốt cuộc lúc này khó gặp được người đơn thuần, liền ôn hòa nói: "Ngươi yên tâm. Tâm ý của ngươi, chỉ có ta biết, cũng chỉ có người ta tín nhiệm biết. Người bên ngoài... Ta đều không nói cho họ."
Nàng cười từ ái, Đường Uyển lập tức cảm thấy mình được cứu vãn.
"Chỉ là ta sợ..."
"Ta biết rõ. Thân là nữ tử, sao lại không rõ khó khăn của nữ tử chứ? Danh
dự ngươi cũng rất quan trọng. Xem như trong cung sẽ nhanh tứ hôn, thế
nhưng ta cũng hi vọng ngươi được người ngoài chúc phúc yêu quý, mà không phải bị người chỉ trò."
Thái hậu khiến Đường Uyển nhịn không
được đỏ cả vành mắt, nàng dưới sự ôn nhu từ ái chiếu cố như vậy vân vê
góc áo nhỏ giọng nói: "Nếu trước kia thanh danh của ta vẫn còn, ta sẽ
không khẩn trương như vậy." Nàng đã bị Phượng Chương để lại tai họa
thành một người bị hôn phu ruồng bỏ, nếu như lại truyền ra chuyện nàng
luôn mồm muốn thủ tiết cho Thanh Bình Quận vương, thanh danh của nàng sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Nếu như thanh danh của nàng không còn, bị người trào phúng, cũng sẽ liên lụy thanh danh Thanh Bình Quận vương đã chết trận.
Một vị anh hùng như thế, sao có thể có một thê tử mang tiếng xấu chứ?
Đường Uyển liền rủ mắt xuống, đỏ cả vành mắt.
"Ta đều hiểu. Chuyện tứ hôn này chính là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, chuyện ngươi cùng Thanh Bình Quận vương không liên quan." Thái hậu cười nói.
Quảng Lăng hầu ngồi ở một bên trầm mặc.
Hắn nhìn phá lệ yên tĩnh, nhưng mà đôi mắt nhìn Đường Uyển một lát, lại chậm rãi thu hồi ánh mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Đường Uyển cảm thấy lời này của Thái hậu có chút lạ, bất quá lại không nghĩ
được lạ ở chỗ nào, đã nghe thấy ở cửa cung giọng một cung nữ giòn tan:
"La phi nương nương đến thỉnh an Thái hậu nương nương." Nàng vừa dứt
lời, liền thấy một mỹ nhân mỹ mạo thướt tha mang theo mấy cung nữ tuổi
nhỏ xinh đẹp cười tủm tỉm tiến đến.
Nhìn sắc mặt Thái hậu trở nên hơi lãnh đạm, nàng liền muốn tiến lên nịnh nọt, ánh mắt lại rơi vào
trên người Quảng Lăng hầu ở một bên.
Trong nháy mắt khi thấy
Quảng Lăng hầu, Đường Uyển thấy nụ cười trên mặt La phi lập tức cứng
lại, về sau lộ ra nét mặt không vui không nói nên lời, cố gắng trước mặt Thái hậu nặn ra một nụ cười giả tạo nói: "Thỉnh an Thái hậu. Còn có, A
Mục cũng tới? Thật sự nhiều ngày không gặp, không nghĩ tới ngươi cũng
thích nịnh nọt trước mặt Thái hậu nương nương."
Lời nói của nàng âm dương quái khí, không giống khí độ một người là Tần phi hậu cung nên có.
Thậm chí Đường Uyển nghĩ, dáng vẻ La phi không giữ được bình tĩnh, so với nàng ngây ngốc còn kém hơn.
Ở trước mặt Thái hậu thậm chí còn khoe khoang, người này là ngu tới mức nào chứ.
Nói đến La phi có thể có được thân phận hôm nay, chẳng qua bởi vì nàng có
công với Hoàng gia, vì tân quân sinh ra Đại công chúa cùng Nhị hoàng tử
Phượng Chương, hoặc là vì thời điểm năm đó tân quân làm Thái tử, chưa
kịp nạp Tần phi, La phi loại người không biết thân phận cao thấp không
biết nhìn sắc mặt, chỉ thích tự quyết định, tiểu thiếp chưa gặp được
Đông cung tranh thủ tình cảm liền bị tiên đế nhốt vào lãnh cung, bởi vậy La phi mới có thể trụ vững vài chục năm đến giờ, tính tình vẫn ngu xuẩn như cũ còn ngốc hơn Đường Uyển.
Đường Uyển nhìn ra được sắc mặt Thái hậu phá lệ khó coi, thế nhưng La phi lại giống như không nhìn thấy.
Bất quá Đường Uyển cũng hiểu rõ La phi vì cái gì không được tự nhiên với Quảng Lăng hầu như vậy.
Lúc trước Quảng Lăng hầu Lý Mục bị vụng trộm đổi vào trong cung, thay thế
Phượng Chương chịu khổ tại lãnh cung, là vị Hoàng tử giả mười mấy năm
lớn lên ở lãnh cung.
Hắn được dưỡng dục trong lãnh cung, La phi
biết hắn không phải là con trai của mình, bởi vậy đối với hắn sinh ra
khúc mắc trong lòng, cũng không sinh ra Từ mẫu chi tâm với hắn, xưa nay
xa lánh, mười mấy năm sinh hoạt trong lãnh cung, tình cảm mẹ con giữa La phi cùng Lý Mục đặc biệt lãnh đạm. Huống chi La phi cũng không thích
con trai giả này, bởi vậy Lý Mục được xem như một tay Hoàng hậu nương
nương nuôi dưỡng lớn lên, đương nhiên cùng La phi hoàn toàn không có
tình cảm gì.
Cũng chính vì ở giữa tình mẹ con xa lánh, hơn nữa... năm đó Lý Mục ở lãnh cung bởi vì gặp sự cố khiến chân bị què không có
tiền đồ, sau khi tân quân lên ngôi La phi không kịp chờ đợi liền hi vọng ai về chỗ nấy, đem Phượng Chương một lần nữa trở lại bên cạnh mình.
La phi vốn cho rằng có thể đem Hoàng tử giả Lý Mục trở về nguyên hình,
khiến hắn quay lại Lý gia phụng dưỡng vị mẹ cả nghiêm khắc kia, từ đây
cùng Lý Mục đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ gặp lại.
Một nhi tử của quan lại nghèo túng, lại không có công danh, còn bị què một chân,
hắn cùng Phượng Chương không phải khác nhau một trời một vực sao?
Sau chuyện Hoàng tử thật giả, tất nhiên Lý Mục cùng Hoàng gia không còn dây dưa.
La phi tính toán rất tốt đẹp, nhưng mà hiện thực lại cho nàng đả kích cực lớn.
Đều nói công sinh không bằng công dưỡng, lời này trái lại cũng không sai.
Lý Mục từ trong tã lót liền ở tại Đông cung, bồi bạn với tân quân cùng
hoàng hậu thậm chí cả Thái tử vượt qua khoảng thời gian gian nan đen tối nhất, chăm sóc lẫn nhau như vậy, tình thân thắm thiết như vậy Phượng
Chương ở ngoài cung thái bình vĩnh viễn không bao giờ đuổi kịp.
Mặc dù Lý Mục không phải huyết mạch Hoàng gia, nhưng mà đến cùng hắn kêu
tân quân là phụ thân mười mấy năm, kêu hoàng hậu là mẫu thân mười mấy
năm, tình cảm bồi dưỡng nhìn hắn lớn lên như vậy xem ra tân quân cùng
hoàng hậu tuyệt đối không có khả năng bỏ rơi. Trên đời này làm gì có mấy người như La phi bình thường hưởng thụ con trai giả chịu nguy hiểm thay con trai ruột có ân cứu mạng, về sau trở mặt không quen biết người chứ?
Vả lại Đường Uyển cũng biết, nguyên nhân Lý Mục được trong cung tán thành
là vì từ sau khi chuyện Hoàng tử thật giả này náo loạn ra ngoài, hắn
không nói tiếng nào liền rời đi.
Hắn không oán hận mình tai bay
vạ gió vượt qua vài chục năm tháng tối tăm không mặt trời phải chịu đau
xót, cũng không đi oán hận La phi đối với mình trở mặt vô tình, qua sông đoạn cầu.
Hắn không nói tiếng nào từ trong cung rời đi, trừ dập
đầu cho tân quân cùng hoàng hậu, về sau liền trực tiếp trở về Lý gia,
không phàn nàn vì bị thay thế Phượng Chương vui đến phát khóc quên đi
hết thảy chỉ biết tìm thân nhân nương tựa trong cung, gánh vác lên mình
trách nhiệm chiếu cố mẹ cả.
Cách làm như thế, so với Phượng
Chương không quay đầu lại, vong ân bội nghĩa rời khỏi Lý gia quên đi
công lao dưỡng dục của đích mẫu, về sau lại ngang nhiên từ hôn vứt bỏ vị hôn thê lúc nghèo hèn, đương nhiên trong mắt người hoàng gia đều có một cái cân.
Cũng chính vì hành động của hắn, tân quân cho rằng vô
luận đến cùng Hoàng tử không phải do mình sinh ra, xem như chuyện Hoàng
tử thật giả này hoàn toàn chính xác, thế nhưng Lý Mục đã thay thế Nhị
hoàng tử, khiến cho Nhị hoàng tử bình an lớn lên, chuyện này chính là có công lớn với Hoàng gia.
Bởi vậy, về sau khi kinh đô đã ổn định, Lý Mục được phong làm Quảng Lăng hầu, ý muốn khen ngợi hắn trung nghĩa với Hoàng gia.
Thậm chí sau này tân quân nhiều lần nói với mọi người, Lý Mục là ân nhân của Nhị hoàng tử.
Ở thời điểm kiếp trước, La phi không ít lần nhìn Lý Mục không vừa mắt.
Thậm chí lúc Lý Mục được phong làm Quảng Lăng hầu, La phi ở trong cung khóc rống một trận.
Hoàng tử giả đều đã được phong hầu, thế nhưng Hoàng tử chân chính vẫn như cũ
chỉ là một Hoàng tử tay trắng, tước vị còn không thấy bóng dáng.
Đường Uyển nghĩ đến ở kiếp trước Nhị hoàng tử vẫn chỉ là Nhị hoàng tử, không
khỏi mím môi, trộm nhìn lén Quảng Lăng hầu Lý Mục một chút, đã thấy hắn
đứng dậy nói với La phi: "Thỉnh an La phi nương nương."
Sắc mặt
của hắn có chút u ám, khiến Đường Uyển nghĩ, đại khái là vài chục năm bị nhốt ở lãnh cung, từ nhỏ bị nhốt lớn lên ở địa phương lớn bằng bàn tay
bởi vậy dưỡng thành tính tình như vậy. Mặc dù có chút u ám, nhưng Đường
Uyển biết Quảng Lăng hầu không phải là một người tính tình xấu xa, ngược lại, hắn là người mặt lạnh tim nóng, ở thời điểm kiếp trước, mẹ con
Đường Uyển được Quảng Lăng hầu chiếu cố rất nhiều.
Chẳng qua có
thể là vì từ nhỏ bị cấm túc, bởi vậy tính tình Quảng Lăng hầu có chút cổ quái, cho nên ở kiếp trước hắn mới có thể từ chối rất nhiều lần chuyện
chung thân của hắn với Hoàng hậu nương nương.
Đến thời điểm Đường Uyển chết đi, Quảng Lăng hầu vẫn như cũ không cưới vợ.
Mặc dù tính tình có chút cổ quái, nhưng Đường Uyển lại biết Lý Mục là người rất thông minh. Thời điểm hắn phụ tá Thái tử trong triều, giúp Thái tử
xoá bỏ rất nhiều lần nguy cơ, được xem là cánh tay của Thái tử, chí ít
so với Phượng Chương chỉ biết tình cảm nam nữ đáng tin hơn nhiều.
Cũng chính vì Thái tử càng nể trọng Quảng Lăng hầu, nên ở kiếp trước La phi
đối với hắn không cho chút sắc mặt, thậm chí còn lo lắng Lý Mục sẽ vực
dậy trở lại, cùng Phượng Chương tranh đoạt hoàng vị. Đến cùng là Đường
Uyển vừa vặn trùng sinh, giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ La phi đối với
Lý Mục ngoài cười nhưng trong không cười, nhất thời trong lòng cảm khái.
Sau cùng nghĩ đến bộ dáng Phượng Chương ở kiếp trước, nàng cảm thấy La phi không nên đem Phượng Chương nhận trở về.
Chí ít Lý Mục so với Phượng Chương càng chính trực hiếu thuận hơn.
Trong lúc nội tâm nàng cảm khái, La phi đã miễn cưỡng cười với Lý Mục mười
phần quy củ tìm không ra lỗi sai, giống như về sau chỉ sợ Thái hậu càng
thêm chú ý Lý Mục, liền cười nhìn về phía Đường Uyển, lúc sau hai mắt
tỏa sáng hỏi: "Sao hôm nay bên người Thái hậu nương nương lại thêm một
tiểu mỹ nhân đến?"
Cho dù như thế nào, Đường Uyển chính xác là
mỹ nhân khó có được, lại thêm hôm nay ăn mặc mộc mạc, nàng trông càng
tinh tế đơn bạc, nhìn liễu rủ trong gió, lại tăng thêm mấy phần yên tĩnh ôn nhu. Tiểu mỹ nhân giản dị như châu như ngọc đương nhiên khiến La phi nhìn với con mắt khác, Thái hậu âm trầm nhìn thoáng qua La phi trên mặt vui mừng, lạnh nhạt nói: "Đây là Nhị tiểu thư Đường gia."
"Nhị tiểu thư Đường gia? Là ai ở Đường gia?" La phi cảm thấy Đường gia quen tai, không khỏi tò mò hỏi.
"Nhị tiểu thư Trường Bình Hầu phủ."
La phi cười đến vô cùng ân cần mặt đột nhiên cứng ngắc lại.
Nhị tiểu thư Trường Bình Hầu phủ, đây không phải là quỷ xui xẻo trước đó bị con trai của nàng lui hôn sao?
Nàng sao lại tiến cung? Chẳng lẽ muốn kiện, hay là muốn...
Ngay tại thời điểm La phi tâm thần bất định, Thái hậu lại thản nhiên đánh đòn cảnh cáo nàng.
"Là Thanh Bình Vương phi ta chọn trúng cho Thanh Bình Quận vương."