Đoàn
Chấp chờ một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn hồi âm, thế nhưng hắn cũng không vội, trở tay đặt điện thoại xuống một bên, nhấc ly bia lên cụng
ly cùng bạn bè.
"Cầu chúc cho ngày sau chúng ta sẽ có thành tích tốt, tốt nhất là đoạt giải nhất." Học trưởng lớn tiếng nói.
Đoàn Chấp vừa nghe liền nhăn mày, nói, "Cái gì tốt nhất cơ, mục tiêu phải là hạng nhất."
Những người khác đều cười rộ lên, nam sinh mặc áo kẻ bên cạnh đấm vào vai hắn một cái, "Cậu tự tin thế cơ."
Đoàn Chấp nhún nhún vai, "Bằng không thì sao đây, có ai muốn đứng hạng hai
đâu, với lại lần này đối với tôi mà nói nó không chỉ là một cuộc thi."
"Vì sao vậy?" Nữ sinh ngồi đối diện hiếu kỳ hỏi , "Sau khi thi xong cậu muốn làm gì à?"
"Đúng vậy" Đoàn Chấp tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bầu trời mênh mông đầy sao
bên ngoài, không đứng đắn nói, "Hiện tại tôi đặc biệt muốn cầu hôn một
người, nhưng tôi một là nghèo hai lại trắng tay, thế thì phải có cái cúp làm sính lễ chứ."
Hắn
nói có vẻ rất tùy ý, mọi người trên bàn không ai tin chỉ cho rằng hắn
thuận miệng trêu đùa như vậy, im lặng một chút rồi lại náo nhiệt như ban đầu.
Đoàn Chấp cũng
không giải thích, cười cười, chỉ là khi người khác mời bia hắn lại từ
chối, nói, "Không cần, tôi uống Coca là được, người thương của tôi không cho uống rượu bia."
Trước một câu cầu hôn sau một câu người thương, thật là càng nghe càng không
đáng tin cậy, những người khác đều lười trêu chọc hắn, nhưng hắn không
uống rượu cũng không có người nào dụ dỗ hắn uống được, thế nên lại đưa
cho hắn một lon Coca. Đoàn Chấp nói cảm ơn, cũng không tham gia nói
chuyện nữa chỉ chậm rì rì nhìn cái đèn trên trần nhà. Ai cũng đều cảm
thấy rằng hắn chỉ đang nói vui, giống như người khác luôn cảm thấy hắn
là một kẻ phong hoa tuyết nguyệt, chỉ thưởng hoa, chơi hoa, chứ không
lưu luyến một bông hoa nào cả.
Nhưng cố tình mỗi câu nói của Đoàn Chấp đều là thật.
Thời gian nhoáng cái đã đến 11 giờ, Đoàn Chấp đã hoàn thành xong phần thi
của mình, tính điểm trong cùng ngày, ngày hôm sau sẽ trao giải. Hắn cũng không mạnh miệng, nói đạt giải nhất, liền thật sự được giải nhất. Các
thành viên trong đội cao hứng nhảy nhót ăn mừng, ôm nhau thành một đống, cũng kéo cả hắn vào trong.
Đoàn Chấp rất muốn duy trì hình tượng một chút nhưng hai tay khó địch lại
sáu tay, vẫn bị kéo vào, tóc bị xoa đến đều rối cả lên. Một cảnh này bị
nhiếp ảnh gia bên cạnh chụp được, xong việc còn gửi ảnh chụp cho bọn họ. Đoàn Chấp do dự hồi lâu, chung quy vẫn không nhịn được gửi bức ảnh này
cho Quý Thư Ngôn, nói hắn đạt được giải nhất. Vừa đúng lúc Quý Thư Ngôn
nghỉ trưa thì nhận được tin nhắn, đang ăn thì thấy tin nhắn WeChat của
Đoàn Chấp.
Anh biết Đoàn
Chấp ưu tú, lại không nghĩ tới Đoàn Chấp vừa tham gia đã đạt giải nhất,
anh đối với trình tự thiết kế không hiểu biết nhiều nhưng cũng trộm tra
thử về cuộc thi lần này trên mạng, số lượng người tham gia rất đông,
toàn là học sinh ưu tú thuộc các trường danh giá. Ánh mắt anh ngay lập
tức dừng ở trên người Đoàn Chấp, đầu tóc hắn rối tung cả lên, cười vui
vẻ cùng bạn bè xung quanh nhìn vào máy ảnh, khó có khi gỡ xuống sự trầm
ổn của ngày thường lộ ra sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Quý Thư Ngôn nhịn
không được cười cười, không thể nói rõ trong lòng đang có cảm giác gì,
có chút gì đó kiêu ngạo lại tự hào, rồi lại không giống cảm giác khi anh nhìn Quý Viên lên bục cao nhận thưởng.
Anh trả lời ảnh mà Đoàn Chấp gửi bằng một câu "Chúc mừng", nghĩ một lát lại thêm một câu, "Rất lợi hại".
Lúc anh gửi tin nhắn đi khóe miệng vẫn còn hơi cong cong, nhưng chỉ được
vài giây khóe miệng lại hạ xuống. Anh nhìn chằm chằm chân dung Đoàn Chấp đến xuất thần, hôm nay đã là ngày thứ 11, thi đấu đã kết thúc, ngày mai Đoàn Chấp sẽ về.
Trước
khi xuất phát, Đoàn Chấp nói muốn nghe đáp án của anh, ngày mai đã đến
lúc. Quý Thư Ngôn nhíu mày, cái cảm giác nôn nóng đang rạo rực không thể lờ đi được, ngay cả dạ dày đều ẩn ẩn có chút co rút đau đớn. Mấy ngày
nay anh vẫn luôn như thế này, dạ dày nặng trĩu, ngực cũng giống như bị
cái gì đó đè nặng, không đến mức quá đau nhưng tâm thần không yên.
Lúc này đây anh giống như có tâm ma vậy.
Sáng sớm ngày hôm đó anh vốn đã nghĩ kĩ sẽ cùng Đoàn Chấp nói chuyện thế
nào, khuyên hắn nghĩ lại, cũng là khuyên chính mình suy nghĩ thông suốt, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại một vòng, ý nghĩ của anh càng ngày càng
không kiên định. Gần đây anh đã dọn sang phòng làm việc riêng, không còn sự ồn ào nhốn nháo của đồng nghiệp, anh ngẫu nhiên được nghỉ ngơi, ngồi ở trước bàn làm việc nhìn cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, mùa Thu đến,
những chiếc lá ố màu vàng trên cành nhẹ nhàng lắc lư qua lại. Quý Thư
Ngôn nhìn nó cảm thấy tâm trí anh như bị gió cuốn đi.
Nắm trong tay chiếc di động im ắng, thậm chí đến một tin nhắn rác cũng
không có, anh lại vô cớ cảm thấy tay như bị phỏng. Nhưng mặc kệ Quý Thư
Ngôn trốn tránh như thế nào, 12 giờ, anh nhận được cuộc điện thoại đến
từ Đoàn Chấp, so với sự nôn nóng bất an của anh, Đoàn Chấp lại thoải mái hơn rất nhiều, trực tiếp hỏi anh có thể đón hắn ở ga tàu cao tốc hay
không.
Quý Thư Ngôn im lặng một lát mới hỏi, "Cậu không đi cùng bạn học sao?"
Đoàn Chấp đang ngồi đợi ở đại sảnh, ngón tay nhàn rỗi thưởng thức lá bùa nhân duyên treo trên ba lô của mình.
"Nhưng cháu hy vọng người đầu tiên cháu nhìn thấy là chú." Hắn nhẹ giọng nói,
mang theo một chút làm nũng, "Hơn nữa, những người khác đều đã có người
đón, chỉ mình cháu không có, cháu sẽ thấy tủi thân."
Nói hươu nói vượn, Quý Thư Ngôn nghĩ, Đoàn Chấp chỉ cần đăng một câu lên
vòng bạn bè, những người muốn tới đón hắn đều có thể đánh nhau để tranh
cướp cơ hội. Nhưng anh cũng không chọc thủng lời nói dối mở mắt liền
biết là dối này của Đoàn Chấp.
"Vậy cậu nhắn thời gian cho tôi, tan làm tôi sẽ đến." Anh nói.
Đoàn Chấp vừa lòng lại cùng Quý Thư Ngôn nói vài câu, thẳng đến khi Quý Thư
Ngôn nói cần làm việc mới treo điện thoại. Hắn gửi thời gian về của mình cho Quý Thư Ngôn, lại cúi đầu nhìn lá bùa nhân duyên trong lòng bàn
tay. Bao đựng màu hồng phấn, treo tua rua đỏ, có lẽ được làm thủ công,
mua lúc cùng Quý Thư Ngôn ghé qua chùa Ngô Sơn.
Hắn đương nhiên biết loại đồ vật này không linh nghiệm, cũng không tin thần phật. Nhưng ngày ấy ở chùa Ngô Sơn, Đoàn Chấp quay đầu trông thấy Quý
Thư Ngôn ở phía sau, đúng là trong lòng có nghĩ, chỉ mong thần linh đại
phát từ bi nghe được tiếng lòng của hắn, làm người trong lòng của hắn
trong mắt có hắn.
Hiện
tại, rốt cuộc cũng tới thời điểm hắn nghe được đáp án của Quý Thư Ngôn.
Khẩn cầu của hắn có thể sẽ trở thành sự thật, cũng có thể sẽ thất bại,
đều phụ thuộc vào Quý Thư Ngôn.
Chuyến tàu của Đoàn Chấp đến trạm lúc 7 giờ rưỡi, sau khi Quý Thư Ngôn tan làm liền trực tiếp tới đây chờ trước mười phút tại cửa ra vào. Người chung
quanh rộn ràng nhốn nháo, đều là tới đón người, Quý Thư Ngôn chán nản
đứng cạnh cây cột, đột nhiên nhớ tới Đoàn Chấp đã từng nói với anh, lần
đầu tiên nhìn thấy anh chính là ở cửa ga tàu cao tốc, anh đưa cho hắn
một hộp kẹo và cây dù.
Nhưng vô luận anh có nghĩ thế nào cũng đều không nhớ nổi đoạn kí ức này.
Trong lòng anh không biết vì điều gì cư nhiên có chút tiếc nuối.
7 giờ rưỡi, cửa ra liên tục có người đi ra, Quý Thư Ngôn ngẩng đầu, không phí sức lực liền thấy Đoàn Chấp ở trong đám người. Đoàn Chấp thật sự
rất cao, trên tay kéo vali, mặc một cái áo khoác màu xanh ngọc kéo theo
ánh xanh lam bám trên làn da trắng của hắn, môi hồng, ngũ quan như họa
cũng mang theo một tia lạnh lùng nhàn nhạt. Hắn đi giữa đám người thật
sự quá nổi bật, rõ ràng lối ra thiếu sáng nhưng một đường hắn đi tới lại giống như mặt trời phá đi màn sương mù, chiếu sáng khắp chung quanh.
Quý Thư Ngôn không lập tức gọi hắn, ngược lại đứng tại chỗ nhìn trong chốc
lát, mấy người trẻ tuổi đi bên cạnh Đoàn Chấp chính là đồng đội của hắn, tạm biệt hắn xong liền rời đi. Đoàn Chấp nhìn chung quanh một vòng,
không thấy được Quý Thư Ngôn đang đứng phía sau cột, biểu tình vốn dĩ
lãnh đạm lập tức cứng lại rồi trở nên bất an. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn lại đám người thêm một lần nữa, một bên ấn điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Thư Ngôn.
Điện thoại Quý Thư Ngôn đặt ở trong túi rung lên một chút, anh cúi đầu nhìn, Đoàn Chấp nhắn hỏi, "Chú Quý, chú chưa tan làm sao?"
Anh không biết mình đang có tâm trạng gì, cũng không hồi âm lại, vẫn tiếp
tục đứng ở sau cây cột nhìn Đoàn Chấp thêm một lúc. Ban đầu Đoàn Chấp
còn bình tĩnh, thế nhưng mãi không nhận được hồi âm, mắt thấy người ở
cửa ra ngày càng ít trên mặt hắn hiện rõ sự bất an.
Nhưng hắn cũng không đi, cứ như vậy đứng ở đó, kiên nhẫn chờ đợi, nhìn chằm
chằm di động như đang do dự có nên tiếp tục nhắn tin hay không, rõ ràng
vừa rồi còn mang vẻ mặt lạnh nhạt không dính bụi trần, hiện tại lại đáng thương ủy khuất như con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Trong lòng Quý Thư Ngôn không biết vì sao lại có chút chua xót. Nếu như anh
thực sự không tới thì Đoàn Chấp phải làm sao bây giờ, chờ anh đến thiên
hoang địa lão* sao?
Ngốc
thật đấy, khi Đoàn Chấp trêu chọc anh thì thành thạo lắm mà, giống như
một gã thợ săn lão luyện, giăng lưới chỉ chờ anh sa vào. Lúc này lại cố
tình không thông minh chút nào, biến thành một chú cún con vụng về, bị
bỏ rơi cũng không tức giận chỉ biết ngoan ngoãn chờ anh tới đón mình về
nhà.
Quý Thư Ngôn thở dài từ sau cây cột đi ra ngoài. Anh bước tới gần, dừng lại trước mặt Đoàn Chấp.
Vốn dĩ Đoàn Chấp còn đang rối rắm suy nghĩ có nên gửi tin nhắn Wechat nữa
không, đột nhiên lại có bóng người rơi xuống trước mặt, ngẩng đầu, Quý
Thư Ngôn đang đứng trước mặt hắn, mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt đơn
giản, khăn quàng cổ màu xám, mặt mày như ngọc, đôi mắt tựa mặt hồ mùa
Thu, trong veo êm đềm.
Hắn sửng sốt chớp mắt một cái, như trở về cửa ra của ga tàu cao tốc hai năm trước. Ngày hôm ấy, Quý Thư Ngôn cũng đứng ở trước mặt hắn như thế này, chỉ là khi đó bọn họ vẫn là người xa lạ, tay Quý Thư Ngôn hơi lạnh, ánh mắt nhìn hắn cũng bình tĩnh không gợn sóng, ở trong đám đông gặp thoáng qua chốc lát, có lẽ chỉ chớp mắt một cái sẽ không thấy nữa.
Mà hiện giờ Quý Thư Ngôn nhìn hắn, ánh mắt đen như mực tàu không rõ cảm
xúc, cất giấu vô vàn suy nghĩ ngổn ngang, lại nắm lấy tay hắn nhẹ giọng
nói, "Thật xin lỗi, là tôi tới chậm."
Đôi mắt Đoàn Chấp hơi mở to, vài giây sau mới kịp phản ứng lại, lập tức đứng lên cũng nắm lấy tay anh.
"Không sao," Hắn cười với Quý Thư Ngôn, "Chú đến là tốt rồi."