Lần này Đoàn Chấp thành thành thật thật mà đưa Quý Thư Ngôn về nhà.
Cổng của biệt thự đóng chặt, bên trong hai tầng lầu không một bóng người
ngay cả mấy cái bóng đèn cũng chưa bật, chỉ có thể nghe thấy âm thanh
tiếng nước chảy trong sân, ở trong đêm tối có chút quạnh quẽ.
Quý Thư Ngôn đứng ở trên bậc thềm do dự nhìn về phía Đoàn Chấp. Hiện tại đã 12 giờ rưỡi, anh biết ký túc xá của Đoàn Chấp vào giờ này đã đóng cửa,
dựa theo tính tình của Đoàn Chấp hơn phân nửa là muốn nhân cơ hội này
làm nũng với anh muốn ở lại nhà anh ngủ mới đúng.
Trên đường trở về anh vẫn luôn suy nghĩ mãi, cảm thấy cũng có thể đồng ý,
vào giờ này còn bắt Đoàn Chấp quay về cũng có chút vô nhân đạo. Nhưng
Đoàn Chấp lại cố tình cái gì cũng không nói.
Dưới ánh trăng sáng, một chân Đoàn Chấp chống ở trên mặt đất, chiếc mô tô
hạng nặng vốn đã rất lớn, nhưng với dáng người cao chân dài như hắn hoàn toàn có để chống đỡ được, ánh trăng ấm áp chiếu lên trên người hắn làm
giảm bớt đi sự ngạo mạn, ngược lại nhiều thêm vài phần trầm lặng.
Hắn nói với Quý Thư Ngôn, "Chú nhanh vào nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Quý Thư Ngôn không nhịn được hỏi hắn, "Cậu trở về thế nào, không phải ký túc xá đã đóng cửa rồi sao?"
Đoàn Chấp cười, "Với cháu thì không có vấn đề, trường học còn có thể trèo
vào, đến ký túc xá thì có thể gọi điện cho gì quản lý, cầu xin bà ấy mở
cửa, nhưng có khả năng sẽ bị mắng một trận."
Quý Thư Ngôn cau mày, nghĩ thầm thật ra cũng không cần thiết phải như vậy,
nhưng những gì cần nói anh đã nói hết không còn gì để nói thêm nữa.
Anh gật gật đầu nói với Đoàn Chấp, "Vậy cậu cũng trở về sớm một chút đi, ngủ ngon." Sau đó xoay người sang ấn khóa vân tay.
Phanh đến một tiếng, cửa lớn đóng lại.
Đoàn Chấp nhìn đèn trong sân sáng lên một lúc, sau đó cười một tiếng, một lần nữa khởi động xe rời đi.
Quý Thư Ngôn trở lại trong nhà cũng không bật đèn ngay, đứng ở cửa ra vào một lúc.
Trong nhà không có lấy một tiếng động, tất cả đồ đạc đều ẩn mình trong bóng
tối, chỉ có ánh đèn vườn hắt vào sau tấm rèm chiếu xuống trên mặt đất,
chiếu ra một vầng sáng nhu hòa, yên tĩnh đến giống như một hòn đảo nhỏ
bị lãng quên.
Nhưng khi
anh nhìn về phía sô pha lại nhớ tới trong phòng khách cũng từng vô cùng
náo nhiệt. Đoàn Chấp và Quý Viên luôn ngồi ở nơi này thảo luận về bài
tập hoặc là chơi game, đèn trong phòng đều được bật sáng, đồ ăn vặt của
Quý Viên nằm la liệt trên mặt đất.
Thấy hắn trở về Quý Viên sẽ như một chú cún con vui vẻ quẫy đuôi nhào tới chào, hoạt bát nhiệt tình gọi anh một tiếng cậu.
Mà Đoàn Chấp lại yên tĩnh hơn nhiều, sẽ luôn khách sáo mà cười một chút,
lễ phép gọi anh là "Chú Quý". Nhưng ánh mắt Đoàn Chấp lại rõ ràng trái
ngược hoàn toàn, thẳng lăng lăng mà nhìn anh, càn rỡ đầy xâm chiếm, dùng ánh mắt chạy một vòng trên người anh, điều này khiến cho anh ngay từ
đầu đã cảm thấy bị xúc phạm, theo bản năng nảy sinh phòng bị, cảm thấy
người này giống như không có ý tốt.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại anh đã có thể phân biệt được, ánh mắt Đoàn Chấp sở
dĩ tràn ngập tính công kích như vậy là bởi vì thích. Sự yêu thích đặc
sệt đến không hòa tan được giống như có thể hóa thành thực thể.
Quý Thư Ngôn bật đèn lên, bắt đầu chậm rì rì cởi áo khoác ra, trong đầu lại không khống chế được mà nghĩ đông nghĩ tây. Anh bắt đầu cảm thấy Đoàn
Chấp có chút đáng sợ.
Lần trước Đoàn Chấp vẫn luôn không xuất hiện còn chưa tính, anh là một
người trưởng thành cuộc sống còn có quá nhiều chuyện cần làm, công việc
hầu như chiếm toàn bộ thời gian, anh có thể tìm được chuyện khác dời đi
lực chú ý. Năm rộng tháng dài như vậy anh cũng sẽ dần quên đi cái người
trẻ tuổi ở đêm Thu năm nào từng hôn anh, bày tỏ tình cảm với anh.
Nhưng Đoàn Chấp lại cố tình chưa bao giờ giống như trong suy nghĩ của anh,
không hề báo trước mà xuất hiện, như một bông hoa hồng quyến rũ đến mức
khiến người ta hít thở không thông, cậu ta đứng dưới ánh trăng nhu hòa,
thế nhưng hơi thở trên người đều như là muốn hóa thành chiếc lưới mềm,
đem anh giam vào trong.
Vừa rồi anh thật sự bị Đoàn Chấp dọa sợ, đột nhiên áp sát vào như vậy, anh còn tưởng rằng Đoàn Chấp lại muốn hôn anh.
Nhưng Đoàn Chấp không có.
Đoàn Chấp cách anh rất gần, ánh mắt ái muội lại dịu dàng nhưng lại kiên
quyết không vượt qua ranh giới cuối cùng kia, khiến anh có muốn mắng
cũng không tìm được lý do.
Thật là trò đùa giỡn của người trẻ tuổi.
Trong lòng anh biết rõ bản thân mình còn có thể bình tĩnh chỉ trích loại thủ
đoạn đùa giỡn này, nhưng anh lại không có tiền đồ thật sự bị trêu chọc
đến mặt đỏ tim đập. Quý Thư Ngôn giơ tay chạm vào trái tim mình, cái thứ bên trong lồng ngực này vẫn còn hoảng loạn không biết phải làm thế nào
cho phải, biết bao nhiêu cảm xúc dường như vẫn còn tồn tại ở đây. Anh
không khỏi hoài nghi chính mình có phải lâu lắm rồi không yêu đương, anh dường như đã nghe đồng nghiệp của mình nói rằng những người lâu quá
không yêu sẽ rất dễ rơi vào trạng thái thất thường, sinh ra ra ảo giác
động tâm, nhưng điều đó thật ra chỉ do mình phóng đại, không tính là
tình cảm chân chính.
Có lẽ anh cũng vậy.
Tình cảm của Đoàn Chấp quá nồng cháy, mãnh liệt, vậy cho nên anh mới bất ngờ bị cuốn vào.
Quý Thư Ngôn xách theo túi công văn lên lầu, về phòng tắm rửa những vẫn
không ngủ được nên dứt khoát uống một viên thuốc ngủ, một đêm không mộng mị đến bình minh.
.
Hai ngày sau anh không có ca phẫu thuật nào, cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái
hơn một chút, đến giờ tan làm vào hôm thứ bảy một đồng nghiệp hỏi anh có muốn cùng đi ăn tối hay không.
Anh nghĩ một lát rồi từ chối, "Hôm nay không được rồi, tôi muốn về nhà ăn một cái gì đó đơn giản rồi xem TV và ngủ một giấc."
Đồng nghiệp lắc đầu, "Bác sĩ Quý, đừng suốt ngày chỉ về nhà, chúng ta là người trẻ tuổi vẫn cần có cuộc sống sinh hoạt về đêm."
Quý Thư Ngôn nhắc nhở anh ta, "Tôi đã 33 rồi."
"Tuổi 33 thì làm sao chứ" Đồng nghiệp chẹp miệng một tiếng, "Theo như thời
đại bây giờ, 33 là tuổi mới vừa bắt đầu tìm kiếm đối tượng yêu đương,
hay phát triển sự nghiệp đều thích hợp cả, thế nên tinh thần phải phấn
chấn một chút."
Quý Thư Ngôn trả lời anh ta, có lệ gật gật đầu, "Cậu nói đúng, nhưng tôi vẫn muốn về nhà."
Anh đứng lên thu dọn đồ đạc bất chấp ánh mắt đầy đau đớn của đồng nghiệp,
cầm theo cặp đi mất. Chiếc xe anh vẫn hay lái bị trục trặc còn đang được sửa chữa, hôm nay đổi thành chiếc xe việt dã không thường xuyên lái,
còn có chút không quen, trong lòng anh thầm tính toán hôm nay Quý Viên
không gọi điện nói muốn về nhà, chắc là tối nay chỉ có mình anh, bữa tối có thể làm đơn giản một chút, rán một miếng thịt gà là được.
Nhưng mà, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.
Khi chỉ còn cách cửa nhà gần mười mét, di động của anh rung lên nhảy ra một cái tên Quý Viên, ngay khi anh bắt máy liền nghe thấy Quý Viên vui vẻ
hỏi, "Cậu ơi, cậu có về nhà không?"
Quý Thư Ngôn lái xe vào gara nhà mình, "À, cậu vừa về tới, làm sao vậy?"
"A, vậy cậu mau lên, con với Đoàn Chấp đang ở nhà rồi, chúng con chuẩn bị
lẩu chỉ đợi cậu tan làm trở về thôi." Quý Viên thúc giục anh, "Bọn con
mua nhiều đồ ăn lắm."
Cái tay đang rút chìa khoá xe của Quý Thư Ngôn chợt cứng đờ.
Mặc dù mấy ngày trước Đoàn Chấp nói muốn tới nhà chơi, nhưng thế này cũng
quá nhanh rồi, thật sự coi thành nhà riêng của mình sao?
Trong khoảnh khắc, Quý Thư Ngôn thật sự hối hận vì đã không nhận lời mời đi
ăn cơm cùng các đồng nghiệp. Nhưng bây giờ đổi ý cũng không còn kịp nữa
rồi, Quý Viên ở trong điện thoại lại nói, "Cậu ơi, con vừa mới thấy xe
của cậu, sao cậu vẫn còn chưa lên vậy?"
Anh đứng ở cửa gara do dự vài giây mới đẩy cửa đi ra, quả nhiên, cửa vừa mở anh đã ngửi thấy mùi lẩu từ phía nhà ăn bên kia bay đến, không đến mức
khiến cả nhà ăn đều có mùi nồng nặc nhưng vẫn có một chút cay mũi. Quý
Thư Ngôn treo túi cùng áo khoác lên sau đó đi qua nhà ăn, cách cánh cửa
kính anh thấy Đoàn Chấp đang ở trong bếp xắt rau, còn Quý Viên đang
luống cuống tay chân ở bên ngoài bày biện bàn ăn.
Anh đẩy cửa đi vào, thấy Quý Viên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, "Cậu ơi."
Cậu đặt rau dưa cùng với thịt xuống lại nói, "Cậu mau rửa tay đi, có thể ăn luôn được rồi đấy."
Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua bàn ăn, nồi lẩu là kiểu uyên ương, đồ ăn đã được dọn lên, rau dưa cùng với đồ ăn kèm cũng không sai biệt lắm, những thứ
anh thích ăn dường như đều có cả. Nhưng cái gì anh cũng không nói, vén
tay áo lên đi vào trong phòng bếp, một bên rửa tay một bên hỏi Đoàn
Chấp.
"Còn có gì cần phụ nữa không?"
Anh cố gắng hỏi sao cho được tự nhiên nhưng những lời này lại quá tự nhiên
rồi, giống như Đoàn Chấp vốn dĩ là người trong nhà. Anh nói ra rồi mới ý thức được, lại không kịp thu hồi, cũng may Đoàn Chấp không nhân cơ hội
này phát huy cái gì, chỉ nhìn anh cười cười, "Không có gì, chỉ còn nấm
kim chi thôi, một chút là xong rồi."
Quý Thư Ngôn không nói thêm gì nữa đi ra bên ngoài nhà ăn, một phút sau, Đoàn Chấp đem mâm đồ ăn cuối cùng bưng đi lên.
Quý Viên nhìn đồ ăn đầy bàn cảm thấy mỹ mãn, "Thật tốt, con rất thích ăn lẩu, tất cả đều là thịt."
Cậu ừng ực ừng ực rót pepsi cho ba người, lại nói với Quý Thư Ngôn, "Vốn dĩ con còn gọi cho hai người còn lại trong ký túc xá của bọn con, gọi cả
lão nhị cùng lão tam tới ăn, nhưng cả hai đều có người yêu, nói là đã có hẹn. Chỉ còn có con cùng Đoàn ca thôi."
Hai người còn lại trong ký túc xá của Quý Viên, Quý Thư Ngôn cũng từng gặp
qua, năm trước anh còn mời bọn họ cùng ăn cơm nhưng hiện giờ đã không
nhớ nổi mặt.
Anh nói, "Vậy để lần sau đi, cùng lắm thì rủ cả bạn gái qua đây, dù sao nhà ta cũng rộng rãi."
Trước kia anh không thích người nhiều, hiện tại lại cảm thấy nhiều người một
chút cũng tốt, ít nhất có thể kéo dãn khoảng cách giữa anh cùng Đoàn
Chấp.
Quý Viên nghe được
ngây ngẩn người, nghĩ thầm cậu của mình từ khi nào lại nhiệt tình hiếu
khách như vậy. Nhưng cậu cũng không hỏi ra miệng, rất nhanh dời sự chú ý bắt đầu trò chuyện với cậu mình về việc ra nước ngoài, trường của bọn
họ mỗi năm đều có hạng mục xuất ngoại trao đổi, đều là giao lưu cùng với những trường học có danh tiếng trên thế giới, cạnh tranh rất ác liệt,
hiện tại cậu cũng đang bắt đầu chuẩn bị.
Quý Thư Ngôn vẫn luôn nghĩ nên cho Quý Viên xuất ngoại nhiều một chút để
học tập, thậm chí không nhất định phải có thành tựu trong việc này, chỉ
cần trải nghiệm một khoảng thời gian nơi xứ người, có hoàn cảnh sinh
sống cùng những góc nhìn và lối sống khác biệt cũng mang lại rất nhiều
kiến thức.
Quý Viên thì
thầm nói với cậu mình mấy cái ưu điểm cùng nhược điểm của các hạng mục,
tự hỏi đi nước Mỹ hay đi nên đi nước Anh, nói được một nửa lại hỏi Đoàn
Chấp ở bên cạnh, "Anh Đoàn, cậu muốn đi đâu?"
Quý Thư Ngôn nghe vậy nhìn về phía Đoàn Chấp, "Cậu cũng đi sao?"
Đoàn Chấp do dự nói, "Vẫn chưa xác định, mới chỉ đang tính toán vậy thôi."
Quý Viên kỳ quái nói, "Không phải ngay từ năm nhất cậu đã lên kế hoạch rồi
sao, việc tớ muốn xuất ngoại cậu còn cho tớ vài kiến nghị, sao bây giờ
lại còn chưa xác định?"
Trường học của bọn họ dựa vào xếp hạng cùng với tài nguyên của các hạng mục
rất phong phú, mỗi năm giao lưu có rất nhiều người tham gia, khi cậu mới bước chân vào đại học vẫn còn là người trên mây, chỉ nghĩ năm đầu tiên
cứ chơi đã, nhưng Đoàn Chấp đã lên kế hoạch đâu vào đấy, vạch ra con
đường tương lai rất rõ ràng.
Cậu còn tưởng Đoàn Chấp nhất định sẽ đi.
Đoàn Chấp cũng không giải thích nhiều, dùng đũa gắp một miếng thịt viên bỏ
vào trong bát Quý Thư Ngôn, "Ý nghĩ rồi cũng sẽ thay đổi, tớ tự có tính
toán của mình."
Quý Viên "A" một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Quý Thư Ngôn lại nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang bốc hơi nóng, như đang suy tư gì đó.
Ăn xong cơm tối, ba người đơn giản thu dọn phòng bếp một chút, Quý Thư
Ngôn nhìn nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, cảm thấy bản thân không còn
việc gì nữa liền tính toán đi lên lầu. Nhưng anh vừa định rời đi lại bị
cháu trai kéo kéo góc áo.
"Cậu ơi, cậu không thể đi." Quý Viên yếu ớt nói.
Quý Thư Ngôn cúi đầu xuống, "Vì sao?"
"Bởi vì con và anh Đoàn muốn xem phim kinh dị, nhưng cả hai đều sợ." Quý
Viên phụng phịu, mười phần nỗ lực hướng cậu mình làm nũng, "Cậu ơi, cậu
là tốt nhất, cùng chúng con xem phim đi, làm chỗ dựa tinh thần cho con
đi mà."
Quý Thư Ngôn vi diệu nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp.
Anh biết Quý Viên là người nhát gan, đứa nhỏ bất hạnh nhà mình không sợ tàu lượn siêu tốc, không sợ nhện với chuột, chỉ sợ những thứ ma quỷ kinh dị đầy khủng bố, lại còn cố tình càng sợ càng thích chơi, rất thích xem
phim kinh dị, khi còn nhỏ nhìn thấy liền oa oa khóc lớn chui thẳng lên
giường của anh, khóc lóc kêu trời kêu đất nói không bao giờ xem nữa, kết quả chưa đầy hai tháng lại xảy ra lần nữa.
Nhưng còn Đoàn Chấp...... Anh nhìn Đoàn Chấp người cao 1m9, thật sự rất khó tin người này cũng sợ ma.
"Cậu sợ phim kinh dị à?" Anh nhắc nhở Đoàn Chấp, "Lần trước nửa đêm cậu còn đưa tôi về nhà."
"Cháu sợ." Đoàn Chấp tự tin nói mà không hề đỏ mặt chút nào, "Cháu đặc biệt
sợ ma, bình thường đi đường vào ban đêm còn đỡ, nhưng vừa thấy phim kinh dị sẽ suy nghĩ linh tinh."
Quý Thư Ngôn vẫn không tin.
Anh cúi đầu hỏi Quý Viên, "Trước kia hai đứa từng cùng nhau xem phim kinh dị chưa?"
Quý Viên sửng sốt không rõ Quý Thư Ngôn hỏi cái này làm gì, nhưng cậu vẫn
vùi đầu suy nghĩ, "Hình như không có ạ, năm ngoái con đều xem ở nhà."
Được rồi, thật hay giả đều không thể kiểm chứng.
Quý Thư Ngôn rất không cam lòng nhưng Quý Viên không quan tâm mà kéo anh đi về phía phòng khách, "Đi nào, cậu cũng nên xem phim để thư giãn một
chút chứ, sau bữa tối Đoàn Chấp còn mua thêm cả món tráng miệng đó, là
bánh hạt dẻ cười mà cậu thích, vừa đúng lúc có thể vừa ăn vừa xem."
Quý Thư Ngôn bị Quý Viên ấn ngồi xuống ghế sô pha.
Nhìn thấy Quý Viên vui sướng bắt đầu chọn phim, Quý Thư Ngôn ôm cánh tay
trong đầu vẫn còn đang kịch liệt suy nghĩ, vẫn nên tìm một ngày đẹp trời nào đó đuổi Quý Viên ra khỏi nhà.
Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này ai muốn lấy thì lấy đi.