Thời gian nhoáng cái đã cuối tháng 9, vài ngày nữa trường Quý Viên sẽ được nghỉ.
Mấy năm Quốc Khánh gần đây Quý Thư Ngôn đều không được nghỉ, lần này không
ngừng đẩy nhanh tiến độ công việc, muốn dùng năm ngày nghỉ lễ để đưa Quý Viên đi du lịch, anh gọi điện thoại cho cha mẹ mình hỏi họ có muốn cùng nhau đi chơi hay không.
Nhưng hiện tại ông cụ đang đắm chìm trong cuộc sống sinh hoạt nhàn tản khi về hưu, đối với lời mời của anh khinh thường nhìn đến, "Mỗi ngày của ta
đều là ngày nghỉ, mới không hiếm lạ gì cái kì nghỉ Quốc Khánh náo nhiệt
này, chờ qua mấy ngày Quốc Khánh cho bớt người, ta mang mẹ anh đi vào
núi ở vài ngày, quá dễ chịu. Anh dẫn theo Quý Viên chơi thật vui, nó còn phải học hành sau này muốn chơi cũng không được, mấy năm nay đi nhiều
cũng tốt."
Quý Thư Ngôn: "......"
Thật tốt, từ cuộc điện thoại này anh cũng có thể cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc khi về hưu của ba anh.
Điện thoại xong, Quý Thư Ngôn nhìn lên cây xương rồng trên bệ cửa sổ, gương
mặt vốn lãnh đạm như bị sương giá làm đông cứng, tràn ngập phiền muội.
Tưởng tượng đến ba mươi năm sau cũng không thể trải qua sinh hoạt nhàn
tản tự tại như ba, anh lại không ngăn được bi thương trong lòng. Nhưng
nếu ba mẹ anh không tham dự, anh sẽ giao toàn bộ kế hoạch du lịch cho
Quý Viên, đối với anh, đi du lịch chỗ nào cũng giống nhau, chỉ đơn giản
là muốn có thời gian gần gũi với Quý Viên, để bồi đắp tình cảm gia đình.
Quý Viên luôn miệng đồng ý, thời gian nghỉ đều ở trong ký túc xá lên kế hoạch.
Còn hai người khác ở cùng ký túc xá là Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ, kì nghỉ Quốc Khánh này cả hai cũng không ở trường học, một người về nhà một người đi chơi với bạn gái, chỉ dư lại một mình Đoàn Chấp lẻ loi.
Quý Viên nhìn vlog du lịch trên máy tính, quay đầu hỏi Đoàn Chấp: "Anh
Đoàn, cậu thật sự chỉ ở lại ký túc xá thôi à? Buổi chiều tớ gặp được Tần Chiếu và Uông Linh ban 2, hai người bọn họ đều ước được đi chơi Quốc
Khánh với cậu đấy."
Hai
người này đều là người theo đuổi Đoàn Chấp, còn là một nam một nữ cùng
lúc theo đuổi, gần nửa năm nay cũng không chịu từ bỏ, lại cố tình có
tính cách tương tự nhau, đều là người có cá tính táo bạo, có việc gì
liền lao đến tìm kiếm độ tồn tại, nếu không phải Đoàn Chấp đủ bình tĩnh
không đáp lại ai, chắc có lẽ đã thành mối quan hệ tay ba không từ giới
tính, lâu lâu khéo lại được lên báo.
Đoàn Chấp cầm cái bánh quy lên, cầm nó như một vật phẩm thay thế điếu thuốc, răng rắc răng rắc cắn vài cái hết: "Không đi, quá phiền."
Hắn nghĩ một lát, lại cười nhạt một tiếng: "Tớ cứ đi ra ngoài với ai, quay về liền thành đối tượng yêu đương luôn."
Khi hắn nói chuyện sườn mặt thập phần lạnh lùng, ánh mắt cũng không có tia ấm nào.
Hai người khác trong ký túc xá đều thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy
tên này vừa kiêu ngạo vừa thiếu đánh, nhưng bọn họ không thể không phục
bởi vì Đoàn Chấp xác thực là tư bản, từ khi Đoàn Chấp vào trường học,
chất lượng ký túc xá của bọn họ đều tốt lên không ít, người thích Đoàn
Chấp cả trai lẫn gái lâu lâu sẽ tới tặng quà, Đoàn Chấp không lấy cũng
không trả, quanh co lòng vòng thành bạn cùng phòng được lộc ăn.
Không phải nói, ngày qua ngày đều không tồi.
Nhưng mà những người khác không biết tình hình thực tế, cho rằng Đoàn Chấp là tên lãng tử đào hoa, bọn họ là bạn cùng phòng nên biết rất rõ, Đoàn
Chấp cùng bề ngoài hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng ham chơi nhiều
anh em bạn bè, sinh hoạt cá nhân lại sạch sẽ như hòa thượng.
Thật là làm người ta không biết phải nói gì mới tốt.
Lưu Tư Nguyên nhịn không được nói: "Lão Đoàn, mày thật sự muốn độc thân như vậy đến hết bốn năm đại học sao? Nhiều người theo đuổi như thế, mày thử xem xét một người cũng không được à."
Sở Hạ ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, mỗi lần bọn tao đi hẹn hò đều dư lại mày, anh em không đành lòng nha."
Đoàn Chấp còn chưa nói cái gì, Quý Viên ở bên cạnh đã không nhịn được căm
giận nói: "Sao các cậu không quan tâm đến tớ, tớ cũng không có người
yêu!"
Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ nhìn gương mặt đáng yêu trắng trẻo của Quý Viên, nhất trí im lặng.
Tuy rằng lý trí đều biết Quý Viên với bọn họ không khác nhau là mấy, nhưng
mà bọn họ nhìn Quý Viên cứ có cảm giác như chưa thành niên, giảng dạy
những đề tài "màu vàng" đều sợ dạy hư cậu ta.
*màu vàng = hoàng thư/ chủ đề 18+
Hai người bọn họ cùng nhau có lệ nói: "Cậu còn nhỏ, đừng nghĩ linh tinh."
Quý Viên càng tức.
Đoàn Chấp ở bên cạnh cười một tiếng, thấy hai người khác trong ký túc xá
đang nhìn chằm chằm cậu, lười biếng nói, "Không thích liền không tìm,
thà thiếu chứ không ẩu, hiểu không?"
"Không hiểu" Lưu Tư Nguyên tấm tắc lắc đầu, "Để xem mày muốn tìm vị thiên tiên nào."
Đoàn Chấp cũng không phản bác, nhớ tới gương mặt không dính khói lửa bụi
trần của Quý Thư Ngôn, còn không phải là thiên tiên sao.
Rất nhanh Quý Viên đã làm xong công tác chuẩn bị, đem mấy điểm đến cùng lộ
trình đã ghi sẵn, kèm theo vé máy bay đặt trước đều gửi cho Quý Thư Ngôn xem. Quý Thư Ngôn không có ý kiến, nghe Quý Viên lảm nhảm nói một lúc,
thật ra đầu óc anh không để ở nơi này, trong lòng còn đang suy nghĩ đến
việc bệnh viện muốn mua thêm một số thiết bị chữa bệnh tiên tiến.
"Đều ổn, chỉ cần những nơi cháu muốn đến đều có là được." Quý Thư Ngôn nhìn
chằm chằm đơn báo giá trên tay, lời nói có chút qua loa.
Quý Viên cũng biết cậu mình bận, thở dài, "Cậu căn bản không chịu nghe con nói, đến lúc đi cậu đừng có hối hận."
"Sẽ không."
Ít nhất Quý Thư Ngôn cũng nhìn qua những điểm đến một lần, trừ bỏ công
viên giải trí không thể gợi lên được hứng thú của anh, những cái khác
đều ổn, khách sạn và vé máy bay đều do anh mua, cũng sẽ không nảy sinh
vấn đề gì. Nhưng anh vẫn muốn gọi điện thoại trước cho yên tâm, lại đột
nhiên nhớ tới một vấn đề: "Đúng rồi, Quốc Khánh này Đoàn Chấp vẫn ở lại
ký túc xá sao?"
Quý Viên
không rõ đề tài sao lại đột nhiên nhảy đến người Đoàn Chấp, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời, "Vâng, cậu ấy cũng không đi đâu ạ."
Quý Thư Ngôn do dự một chút.
Bút máy ở trên tay anh dạo qua một vòng lại lạch cạch một tiếng dừng trên
mặt bàn gỗ đặc, tạo ra tiếng kêu thanh thúy. Anh nghiêm túc suy nghĩ vài giây, mới nói: "Vậy cháu rủ cậu ấy xem có muốn đi cùng không, nếu đồng ý trên đường đi cháu cũng có bạn."
Qua vài giây Quý Viên mới hiểu được, cậu của mình đây là kêu mình mời Đoàn
Chấp cùng nhau đi du lịch. Môi Quý Viên hơi mấp máy, thập phần khiếp sợ, thật ra cậu loáng thoáng cảm giác được thái độ của cậu mình đối với
Đoàn Chấp tốt lên không ít, cậu của Qúy Viên từ trước đến nay tri thư
đạt lễ(1), đối với mọi người tuy không cục cằn thô lỗ nhưng cũng cũng
tương tự như thế, vòng tròn xã giao cực kì đơn giản, đối với mọi người
đều xa cách khách sáo, kéo khoảng cách hàng trăm dặm với người khác.
(1)"tri thư, đạt lễ" có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi.
Vốn dĩ Đoàn Chấp cũng thuộc phần tử xa cách khách sáo kia. Nhưng gần đây
cũng không hiểu sao, cậu cảm thấy cậu của mình đối Đoàn Chấp tùy ý không ít.
Cậu giỡn nói: "Cậu
ơi, quan hệ của cậu và Đoàn Chấp đột nhiên tốt vậy, hai người không phải có giao tình bí mật nào giấu con chứ."
Nhưng trong đầu anh lại không khống chế được mà nhớ tới cái đêm say rượu đó,
tại gian phòng tắm ở khách sạn kia trên mặt nhịn không được nóng lên.
"Cậu của cháu cùng cậu ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, Đoàn Chấp cũng
không ít lần đến nhà chúng ta." Anh nói với Quý Viên, "Quốc Khánh sắp
tới, Đoàn Chấp một mình ở ký túc xá cũng rất nhàm chán, nếu hai đứa có
quan hệ tốt cùng nhau kết bạn du lịch cũng coi như việc tốt, tốt nghiệp
rồi rất khó có cơ hội nữa."
Quý Viên cũng nghĩ vậy.
Nhưng cậu không nghĩ Đoàn Chấp sẽ đồng ý, bèn nói với Quý Thư Ngôn: "Con đã
sớm muốn mời cậu ấy, nhưng một là sợ cậu không thích có thêm người
ngoài, hai là sợ anh Đoàn cũng không muốn. Cậu ấy không thích gây phiên
toái cho người khác, nói gì tới du lịch cùng phụ huynh của bạn mình, cậu ấy nhất định không thể không biết xấu hổ đồng ý."
Quý Thư Ngôn ở trong đầu nhớ lại cái tính cách như khổng tước xoè đuôi kia của Đoàn Chấp.
Xấu hổ?
Anh chẳng thấy xấu hổ chút nào!
"Vậy để cậu gọi cho cậu ta." Quý Thư Ngôn nói, "Có gì mà phải ngại ngùng,
lần trước ngủ lại ở nhà chúng ta cũng không thấy thẹn thùng đâu."
Nói xong, Quý Thư Ngôn liền cúp điện thoại.
Quý Viên mờ mịt cầm điện thoại trên tay, ủa này, không phải Đoàn Chấp đã tới nhà mình rất nhiều lần sao?
Nhưng mà cậu không rõ, cậu tự hỏi cùng Quý Thư Ngôn hỏi có gì khác nhau?
Chẳng lẽ cậu của mình còn thân với bạn cùng phòng của mình hơn so với mình?
Quý Thư Ngôn xác thật so với Quý Viên thì thân hơn nhiều. Vốn dĩ Đoàn Chấp
không tính toán đi, mặc dù cậu thích Quý Thư Ngôn nhưng cũng không đến
mức không biết chừng mực đi du lịch cùng gia đình nhà người ta. Hơn nữa
chuyện này hơn phân nửa là yêu cầu của Quý Viên, nhìn thấy hắn không về
nhà vào kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh nên mới không đành lòng để hắn một mình ở
lại ký túc xá nhàm chán, mà Quý Thư Ngôn lại chiều chuộng Quý Viên tự
nhiên cái gì cũng đồng ý.
Nhưng bản thân Quý Thư Ngôn chắc là không chào đón hắn.
Hắn không tiếng động mà cười cười, ánh mắt có chút buồn: "Giúp cháu cảm ơn ý tốt của Quý Viên, cảm ơn vì đã nhớ đến cháu, nhưng mà cháu không muốn
quấy rầy mọi người, chắc chú Quý cũng muốn đi chơi với Quý Viên thôi?"
Quý Thư Ngôn nhướng mi, cảm thấy thằng nhóc này thật không biết điều.
"Cháu nghĩ vớ vẩn cái gì đấy, vốn dĩ là do tôi muốn Quý Viên mời cháu, tôi
thì có cái gì không vui chứ." Quý Thư Ngôn lạnh lùng nói, "Quý Viên đoán được tính tình của cháu, nói cháu nhất định không đồng ý nên tôi mới
hỏi. Nếu cháu không muốn đi cũng không cần lấy cớ, tôi cũng không muốn
làm khó dễ cháu."
Giọng nói của Đoàn Chấp lộ vẻ không thể tin: "Chú mời cháu, vì sao?"
Quý Thư Ngôn so với hắn càng thấy kì lạ hơn "Chuyện này còn cần nguyên nhân sao? Cháu với Quý Viên là bạn bè, cùng nhau đi chơi có gì mà vì sao?"
Quả thật Đoàn Chấp không biết nên nói gì nữa.
Nếu hắn nhớ không nhầm, năm ngoái hắn tới nhà chào hỏi gia đình họ chứng
khiết phích cùng ý thức bảo vệ lãnh thổ của Quý Thư Ngôn lại phát tác,
tới cả việc nhận cái ly cũng phải tránh chạm tay nhau, giống như chỉ cần chạm vào thôi cũng khiến cả người anh khó chịu.
Kết quả nửa năm qua đi hắn không chỉ có thể ở lại phòng ngủ của Quý Thư Ngôn, thậm chí còn có thể cùng gia đình họ đi du lịch.
Đây vẫn là Quý Thư Ngôn sao?
Đoàn Chấp cắn xuống đầu lưỡi một cái, ánh mắt khó lường, đôi mắt màu hổ phách trầm xuống như hòa vào cùng căn phòng tối.
Quý Thư Ngôn thấy Đoàn Chấp chậm chạp không trả lời, kiên nhẫn đã bị mài mòn hết, lát nữa anh còn có hội nghị giải phẫu.
"Cháu rốt cuộc có đi hay không?" Anh hỏi, "Không đi thì thôi."
"Đi." Lần này Đoàn Chấp trả lời đến dứt khoát lưu loát.
Quý Thư Ngôn vừa lòng, "Tôi sẽ nhắn cho Quý Viên thêm cả cháu vào lộ trình, hai đứa tự trao đổi lại với nhau một chút."