Khi nói ra lời này, ánh mắt cô lạnh nhạt lướt về quá khứ. Một người đàn ông đứng khuất trong
bóng tối, hơn phân nửa khuôn mặt bị bóng đen bao phủ, khóe môi anh mím
lại, xương quai hàm càng gầy gò hơn.
Bên
phải chóp mũi anh có một nốt ruồi nhỏ, cô đã từng cực kỳ yêu thích nó,
mỗi lần nằm trên người anh đều thích thú dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng
gảy, sau đó còn không chút kiêng kỵ mà chế giễu nốt ruồi của anh giống
hệt của mấy bà mai mối.
Khi đó, nam sinh
còn trẻ trung sung sức, biểu đạt tình yêu bằng cách thức đơn giản mà thô bạo. Trên chiếc giường gỗ nhỏ liền kêu “cọt kẹt” khi động, anh đè lên
cô mà dây dưa đến chết đi sống lại, nhìn cô quyến rũ dùng đôi môi đỏ
mọng nói ra những lời lăng lơ trêu chọc người khác, móng tay sắc nhọn
của cô vẽ ra từng đường rớm máu trên da thịt của anh.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô vài giây, khóe môi đã mím chặt thành một đường.
Anh tiếp nhận điếu thuốc từ tay cô, xoay người liền ném thẳng vào trong
thùng rác, động tác gọn gàng dứt khoát, ánh mắt cũng lạnh đến thấu
xương, không quay đầu lại đi về phía trước.
“Cố Dực.”
Cô khẽ gọi một tiếng rất nhẹ từ phía sau anh.
Lưng của người đàn ông trước mặt bỗng chốc cứng đờ, tạm dừng vỏn vẹn đúng
một giây, bàn tay nhỏ bé của cô đã từ phía sau nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo, lực đạo rất nhỏ, yếu đuối không có lực.
Ngay khi cho rằng giây sau đó tình tiết nhận lỗi, làm lành bắt đầu mở màn
thì cô gái đằng sau lưng anh lại nhàn nhạt nói một câu: “Đã lâu không
gặp như vậy, anh đối xử với bạn bè như thế sao?”
Ánh mắt Cố Dực trầm xuống, trong nháy mắt như rơi thẳng xuống vực băng không đáy.
Bạn bè?
Anh cười bật thành tiếng, hai bàn tay rũ xuống hai bên hông siết chặt tạo thành nắm đấm, nổi gân xanh đến mức dọa người.
Bóng lưng của anh thẳng tắp cứng ngắc, thân hình cao ráo, săn chắc hơn nhiều so với cái thời còn là học sinh. Ngón tay cô gái cợt nhả mà xuyên qua
lớp vải mỏng manh, chạm vào cơ lưng săn chắc, trái tim cô không khỏi
nhảy dựng một phen. Cô nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay của mình trượt xuống
thắt lưng của anh, ngón trỏ một chút lại một chút câu lấy thắt lưng của
anh, như thể đang tán tỉnh.
Cổ họng cô
lúc này có chút khô khốc, cơ thể càng ngày càng nóng, những ký ức tưởng
chừng đã bị niêm phong cất vào kho trong trí nhớ bấy lâu nay cũng dần
khôi phục lại trong một lúc.
Lòng bàn tay nóng bỏng như đang đốt cháy da thịt lạnh buốt của người đàn ông, trong
không khí ngập tràng dục vọng khiến con người ta miệng lưỡi khô khốc.
Anh không nhúc nhích, cũng không từ chối. Người phụ nữ “được một tấc lại
muốn tiến thêm một thước”, cô liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, giày
cao gót vừa tiến lên thêm được một bước thì anh bỗng nhiên xoay người
lại, cô còn chưa kịp phản ứng liền bị người đàn ông vẻ mặt âm trầm mạnh
mẽ túm lấy cổ tay kéo vào lối đi thoát hiểm cách đó vài bước.
Cánh cửa sắt nặng nề bị mở ra, cô liền bị anh hung ác đẩy một cái thật mạnh. Cơ thể cường tráng của anh đè lên người cô, gắt gao ép cô lên trên mặt
bức tường lạnh như băng.
Ánh sáng nơi cầu thang lờ mờ, lúc sáng lúc tối, làm nổi bật lên sự âm u lạnh lẽo của khung cảnh khiến người ta phát sợ.
Cô không nhìn rõ được mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc vô
cùng nặng nhọc, cùng với… lòng bàn tay lạnh lẽo đang dò xét mà tiến vào
giữa hai chân, khiến toàn thân cô rùng mình.
“Phát dục sao?”
Anh khinh miệt nói một câu, ngón tay linh hoạt len vào khe hở đóng chặt,
theo con đường quen thuộc mà cách lớp vải mỏng trêu chọc điểm mẫn cảm
nhất của cô.
Cơ thể cô hiện tại không thể chịu được bất kỳ sự trêu chọc nào, hơn nữa lại còn là người đối với cơ
thể cô quen thuộc đến tận bên trong, Hạ Hữu Thất cắn môi “Ưm” một tiếng, cơ thể mềm nhũn, hai chân khẽ dang ra, cửa thành được mở rộng, kẻ địch
phối hợp thuận theo đó tiến vào.
Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi vô hại: “Có một chút.”
Ánh mắt người đàn ông trước mặt dường như bùng nổ mãnh liệt, thời gian yên lặng trong mấy giây.
“Ầm.”
Tiếng động thật lớn vang lên như bị nổ tung bên tai trái của cô, thậm chí cô còn nghe rõ cả tiếng xương cốt bị rạn nứt.
Nắm đấm của anh nện lên trên mặt bức tường cứng rắn, tiếng thở dốc của anh
càng ngày càng dồn dập, giống như một con sư tử đang kiềm chế cái thú
tính điên cuồng, muốn đem con mồi trước mặt xé tan làm trăm mảnh.
Anh vươn bàn tay to, dày rộng khóa chặt lấy cái cổ mảnh mai của cô, anh
tiến gần đến mặt cô, hơi thở nóng hổi phả lên cằm cô, gằn ra tiếng tiếng đầy sự hung tợn.
“Hạ Hữu Thất, tôi thật sự muốn bóp chết cô.”
Năm ngón tay liều mạng bóp lấy xương cốt mỏng manh, sức lực mỗi lúc một
mạnh, cảm giác nghẹt thở, thiếu oxy càng hiện rõ ở trong não.
Nếu như nói trên đời này đến 99% phụ nữ gặp được loại tình huống này sẽ vô
cùng hoảng sợ và bất lực, thì Hạ Hữu Thất tuyệt đối là ở 1% còn lại cũng những kẻ biến thái.
Ngay cả hành động né tránh, giãy giụa cô đểu không có, dù cho gương mặt này đã có màu đỏ
tím, khóe môi cô vẫn không ngừng mỉm cười.
Có lẽ chê anh ra tay chưa đủ tàn nhẫn, cô phối hợp rướn cổ lên, làm ra một bộ dáng cừu non nhỏ bị làm thịt.
Hơi thở của người đàn ông lại càng nặng nề, một giây trước khi bóp chết cô, lý trí biến mất của anh cuối cùng cũng quay trở về.
Anh có chút tuyệt vọng, nhắm hai mắt lại, bàn tay đang bóp cổ cô cũng dần dần mất đi sức lực, lạnh lùng buông ra.
Cô gái ho nhẹ hai tiếng, máu ngưng tụ trên đỉnh đầu truyền ra toàn thân.
Cô lười biếng dựa vào tường, nâng mắt nhìn anh, giọng nói khàn khàn:
“Anh chính là không nỡ…”
Cho dù là tám
năm trước hay là hiện tại, cô vẫn mãi là cái dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao
tại thượng, từng lời nói ra chắc chắn đều là những lời cực kỳ đáng ghét.
“Thật đáng tiếc…”
Giọng điệu có chút thương tiếc, cô gái cười yếu ớt lắc đầu: “Nhiều năm như vậy, anh vẫn yêu em đến thê thảm như vậy.”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, bàn tay dính máu tùy tiện chùi lên trên áo
quần. Anh cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nụ cười rạng rỡ mà
vênh váo của cô.
“Con mẹ nó, bớt làm người khác buồn nôn đi.”
Hạ Hữu Thất không tức giận chút nào, ngược lại còn nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Cố tổng giám đốc thật hài hước.”
Cố Dực nhất thời cảm thấy tẻ nhạt, nhàm chán, anh nhếch môi nở nụ cười
giễu cợt chính mình, sau đó kéo cánh cửa sắt trực tiếp đi ra ngoài, để
cô một mình giữa hành lang trống trải, gió thổi từng cơn lạnh buốt.
Sau khi người đàn ông rời đi, Hạ Hữu Thất lấy từ trong túi ra một điếu
thuốc, châm lửa, trong không khí còn vương lại hơi thở của anh dùng sức
hít một ngụm lớn, khói trắng phun ra lượn lờ.
Trước mắt cô chậm rãi phác thảo ra hình dáng thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống.
Thực ra, trước kia bọn họ cũng không như thế, khi ở cùng một chỗ đều rất ngọt ngào.
Ở căn phòng nhỏ cũ kỹ ấy, tiếng nhạc Heavy Metal* “đinh đinh bang bang”
vang lên trong bếp. Hạ Hữu Thất bị nhốt ở bên ngoài, nghĩ rằng anh muốn
làm nổ tung cả căn phòng bèn dùng mấy cước đạp đổ, gần như phá vỡ cánh
cửa gỗ lung lay sắp đổ.
*Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.
Vài giây sau, vị thiếu gia mặt mày đen nhẻm bưng một bát cơm chiên màu sắc kì lạ đi tới.
Hạ Hữu Thất liếc mắt nhìn anh một cái, lại nhìn về phía đống hỗn độn trong phòng bếp ở đằng sau anh, cô khoanh hai tay, nâng cằm lên: “Anh vào
phòng bếp đào than sao?”
Cố Dực trợn mắt
nhìn cô, dùng mu bàn tay lau chùi vết đen trên mặt, rồi bưng bát cơm đưa đến trước mặt cô như dâng bảo vật: “Nếm thử một chút cơm rang do bản
thiếu gia dùng công thức bí mật làm đi.”
Hạ Hữu Thất thờ ơ: “Không cần, em còn muốn sống thêm hai năm.”
Nữ sinh không thèm cho anh một chút mặt mũi: “Anh rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy?”
Cố Dực thoáng xụ mặt xuống, tiện tay đặt cơm chiên lên bàn, sau đó liền cầm ba lô xoay người muốn đi ra ngoài.
Hạ Hữu Thất gọi anh ở phía sau: “Này.”
“Đừng để ý tới anh, ông đây chính là rảnh rang quá nên đến tìm em nghe mắng.”
Nữ sinh nhìn cái bóng lưng đang tỏ vẻ kiêu ngạo của anh bỗng thấy buồn cười.
Không phải là muốn đi sao?
Sao lại “giậm chân tại chỗ” ở cửa như thế chứ?
Cô đi đến, từ phía sau ôm lấy eo của anh: “Trong ba giây, anh mà ồn ào nữa thì em sẽ không dỗ nữa.”
Cố Dực hừ lạnh: “Nói như em đang dỗ dành anh vậy.”
Cô thò đầu ra từ bên hông anh, nhíu mày hỏi: “Sao anh lại đột nhiên chạy đến đốt nhà của người ta vậy?”
Hai bên tai của thiếu niên đỏ, có chút không được tự niêm mà quay đầu đi:
“Hôm nay chẳng phải là sinh nhật em sao? Tặng em quà thì em lại không
chịu nhận, nên anh liền học lén mẹ cách chiên cơm, cái này không hề tốn
tiền.”
Hạ Hữu Thất híp híp mắt, đi đến
trước người anh dùng sức xoay mặt anh đối diện với mình, vân vê lỗ tai
đang nóng lên của anh, trêu đùa: “Anh làm ra vẻ thiếu niên ngây thơ làm
gì?”
Nam sinh bị nói khiến mặt càng đỏ hơn, giận dỗi nói: “Em đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu!”
Đáy mắt Hạ Hữu Thất như lóe sáng, bước chân đến hôn lên đôi môi hồng nhạt
của anh, giây tiếp theo cô không nhịn được mà liếm liếm khóe môi anh,
sau đó đột nhiên nhảy lên một cái, trực tiếp treo trên người anh.
Ba lô trong tay anh trượt xuống, hai cánh tay thuận thế mà nâng cặp mông
mật của cô lên, đôi chân dài trơn bóng của cô quấn lấy eo anh.
“Lại phát điên?” Anh khẽ nhíu mày.
Hai tay cô ôm lấy khuôn mặt của anh, hỏi anh: “Sao anh biết được hôm nay là sinh nhật của em?”
“Có hết trên thông tin cá nhân học sinh, anh cũng không mù.”
Hạ Hữu Thất nhướng mày: “Ồ, thì ra đã sớm có mưu đồ bất chính với em?”
Cố Dực bóp mạnh mông của cô: “Em có thể khiêm tốn chút không?”
Hạ Hữu Thất cà lơ phất phơ mà cười cười.
“Sau này anh đừng làm cơm nữa.”
Cô cúi đầu cắn lấy khúc xương nhỏ trên yết hầu của anh, âm thanh nuốt nước bọt mơ hồ vang lên, giọng cô mềm nhũn: “Làm tình đi, em càng thích cái
này hơn.”
Sống lưng nam sinh căng cứng
run lên, bước hai bước đè cô lên trên cánh cửa, hô hấp có chút gấp gáp,
hơi thở trầm thấp: “Ăn chưa đủ no, đúng không?”
“Ừm.”
Cô gái nhỏ lúc này tươi cười gật đầu, ngũ quan xinh đẹp quyến rũ, bờ mông
lắc lư mềm mại, tiếp tục thủ thỉ: “Đói quá, đói quá, đói quá đi.”
“Làm.”
Anh vội vàng mà đẩy quần lót của cô ra, ngón tay chạm vào nơi ẩm ướt bởi
dâm thủy, ánh mắt anh tối đi, hai ngón tay thô bạo mà đâm thật sâu, cô
ngửa đầu, thoải mái mà rên rỉ ra tiếng.
Anh cắn chặt răng, buồn bực lên tiếng: “Sao em lại lẳng lơ như thế chứ?”
Hạ Hữu Thất ôm lấy cổ anh, ướt át và mềm mại bao trọn lấy ngón tay đang ra vào liên tục của anh, cố ý ghé vào lỗ tai anh thở gấp: “Cảm ơn thiếu
gia đã khích lệ.”
Màn sương trắng trước mặt dần tan hết.
Tất cả mọi thứ lần nữa trở lại về hiện thực.
Hành lang lạnh lẽo, gió lạnh đâm lên làn da của cô. Lại một điếu thuốc nữa,
cô hút một hơi, thời gian còn lại, cô hạ mắt xuống nhìn nó tự cháy cho
đến khi hoàn toàn dập tắt.
Cái đêm trước
khi về nước, cô đã uống say mèm, người bạn đồng tính Brie nhân cơ hội cô đang ngà ngà say mà hỏi cô tại sao lại về nước?
Cô trầm mặc một lúc thật lâu.
Lát sau, khi một ly rượu lớn vào bụng, cô hút điếu thuốc, ánh mắt mơ hồ vô định, nhìn nơi tối đen như mực ở hướng đông.