[Hp] Ngã Ba Đường
Trước khi khuất dạng cùng những người khác tại nơi giao cầu thang, Draco hơi cúi người, nói bên tai Lime một vài lời.
" Mai nhớ chờ tôi dưới Phòng Sinh hoạt chung, tôi sẽ dạy câu một ít quy
tắc cơ bản. Không thể để cậu làm mất mặt tôi được. Rõ rồi chứ? "
" Em biết rồi. "
Nghe được lời đáp, hắn vừa lòng đứng thẳng dậy, bàn tay khẳng khiu trắng
nhợt đưa ra phía sau lưng cậu, cứ như động viên mà vuốt nhẹ một cái, nhẹ đến nỗi Lime hầu như chẳng cảm thấy, rồi cứ như tuyết đầu mùa vội vã
tan đi. Đến khi nhận ra thì bóng dáng của hắn đã biến mất từ bao giờ,
chỉ còn lại đám học sinh lác đác vẫn thong dong.
Pansy đến bên cạnh Lime, cô gái nhẹ nhàng đẩy sau vai cậu.
" Về phòng thôi chàng trai, kí túc xá nam bên tay trái, năm nhất tầng 2,
em có thể tự về được chứ? À, tốt lắm, vậy mau đi nghỉ đi, ngày học đầu
tiên bao giờ cũng là một ngày dài. "
Thế là Lime một mình đi về phòng.
Phòng của cậu không gần không xa, ở khúc giữa hành lang tầng hai. Bên cửa còn để cái kệ, bên trên đặt một bình hoa thuỷ tiên đang đà nở to thật to.
Việc trở thành lãnh đạo năm nhất đã cho cậu đặc quyền ở riêng 1 phòng,
vì cái bảng tên đính trên cửa chỉ có tên cậu và một chỗ trống lớn bên
dưới, trông như vừa mới được thay đổi.
Tâm trạng Lime hiện tại
đang thả lỏng ghê gớm. Cậu vừa hoạt động mạnh, và có lẽ, cậu đã chạm tay đến một phần tri thức mới mà cậu sẵn sàng theo đuổi nó trong suốt mấy
năm tiếp theo. Nhưng hiện tại, tất cả những gì cậu cần chỉ là một bồn
tắm nước nóng và một cái giường mềm mại, nếu nó có mùi gỗ trầm thì càng
tốt.
Có lẽ vì mong ước quá lớn, thế nên khi mở cửa và trông thấy
căn phòng ngổn ngang không thành hình, lông ngỗng rơi tơi tả, các đồ
dùng gãy hỏng vương vãi đầy đất, cùng với nhưng vết cào nông sâu trên
bức tường dán vải màu xanh lục, đầu óc Lime trắng xóa và đứng đực ra đấy trong cơn hoảng hốt.
Phía góc tường, bên dưới cái cửa sổ dài, là một con chó đen gầy trơ xương, mình mẩy đầy vết thương. Máu của nó văng tứ tung trên sàn và trên tường. Nó dùng ánh mắt hoang dại, như thể loài thú vật bị bỏ đói lâu năm, nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước vào,
là cậu.
Ấy không phải Shuck. Lime nghĩ.
Cậu vội vã lao vào và đóng cửa phòng lại, khóa chặt chốt cửa.
Sau khi làm xong, Lime căng thẳng lia mắt tìm kiếm. Chưa kịp để cậu phản
ứng, một thân thể đầy lông có thân nhiệt lạnh buốt đã dán vào bên người
cậu.
Con Shuck, bằng cách thần kì nào đấy, trở nên to lớn hơn
sáng nay rất nhiều, nó to gần bằng một con bò non, đôi mắt thì đỏ rực và dựng thẳng. Lưng nó cong lên, đầu cúi sát sàn, chăm chú quan sát con
chó trong góc với thái độ thù địch.
Lime nheo mắt, sau đó cậu
nghĩ đến bài báo, và những tờ poster truy nã. Cậu đưa tay vuốt ve lông
Shuck để khiến cho nó bình tĩnh xuống. Ngay khi không khí trong phòng
bắt đầu dịu đi, chẳng kịp để bất cứ ai phản ứng, Lime rút đũa phép từ
trong túi áo trùng, hướng thẳng về vị khách mời lạ mặt.
" Petrificus Totalus ( Lời nguyền trói toàn thân)! "
Con chó gầy ốm ấy chỉ kịp rú lên một tiếng đau đớn rồi đông cứng thành 1 pho tượng nằm bất động trên mặt đất.
" Thề có Merlin!!! " Lime nguyền rủa. Cậu túm lấy lông gáy của Shuck,
khích lệ lay lay hai phát. " Làm tốt lắm, nếu mày không phá phòng của
tao thì còn tốt hơn nữa. "
Shuck kháng nghị kêu một tiếng. Người
nó từ từ co lại, rồi trở về kích thước của một con chó bình thường, đồng tử lại là màu sắc đen nhánh, lưỡi thè ra thở hồng hộc, trông đến đần
độn.
Lime không để ý đến thú cưng của mình nữa. Cậu bước lên phía trước, lúc đi ngang qua đống đồ đạc lộn xộn ngổn ngang trong phòng còn
không nhịn được chửi đổng, đến bên cạnh pho tượng chó. Rất hiển nhiên,
ma lực trong tay Lime không cao đến thế, vì bùa chú cậu dùng không có
tác dụng hoàn toàn, đôi mắt của cái kẻ đột nhập kia vẫn đang di chuyển,
hơn thế nữa còn đang trừng trừng nhìn cậu với dáng vẻ hận thù.
" Merlin ơi... "
Lime nhăn mày nhăn mặt, vơ bừa tấm khăn trải không biết của bàn hay của ghế
rồi phủ nó lên người con chó lạ mặt, cứ như chỉ cần không nhìn thấy nó
thì đầu cậu sẽ bớt đau đi một chút.
Ầy, thật ra cũng có tác dụng ra phết.
Cậu đứng thẳng, mệt mỏi thở dài, rồi vung đũa phép.
Nói gì thì nói, thế mạnh của Lime vẫn luôn là cổ ngữ, và trận pháp, những
bùa chú thông dụng cậu lại không hiểu lắm. Như một lẽ đương nhiên, việc
sửa chữa căn phòng ngủ trông như vừa bị cướp ghé ngốn của Lime một đống
thời gian. Ít nhất, khi cậu dừng tay, đi tắm và ngồi bên cái ghế sô pha
đơn lau tóc thì cũng đã qua nửa đêm từ lâu.
Lò sửa âm tường bập
bùng cháy, rát lên tấm thảm nhung dưới sàn một màu cam ấm. Con Shuck nằm ngay dưới chân cậu, ngủ đến ngửa bụng.
Tiện tay vắt khăn lên tay vịn bằng gỗ, Lime bước chân trần đến bên dưới cửa sổ, chỗ ấy nhô lên
thành hình dạng rõ ràng dưới tấm khăn trắng. Lime lật lên nhìn thử, con
chó ấy đã nhắm chặt mắt. Dù rằng bùa trói đã mất công dụng, nhưng có lẽ
do đói lâu và mất máu, con chó ấy đã không chịu được mà ngất đi.
Lime yên lặng nhìn phần ngực trơ xương, cái bụng lép xẹp và đủ vết cắn lớn
nhỏ vẫn hở miệng trên khắp người nó, thở dài thườn thượt một hơi.
" Mình là đồ ngu. " Lime lẩm bẩm, rề rà lấy Ngã Ba Đường, dùng bùa chữa
trị đơn giản nhất, kiên trì lướt qua từng vết thương, đủ để nó khép
miệng, nhưng không chữa trị hoàn toàn cho nó, vì cậu không muốn con chó
này đủ sức phản kích lại cậu vào ngày mai. Dù rằng việc ấy có tốn công
sức của cậu gấp ngàn lần so với quyết định vứt cái sinh vật không rõ
nguồn gốc này ra ngoài.
Khi xong việc, cậu đặt nó vào cái đệm màu xám nhạt lẽ ra phải của Shuck. Bước về phía chiếc giường to, vùi mình
vào cái chăn lông ngỗng, cuối cùng Lime cũng có thể thả lỏng. Cậu phất
tay, màn che màu xám trên mái vòm lập tức phủ xuống, vây kín cả giường
và hình dáng cậu không một kẽ hở.
" Nhớ coi con chó kia. " Âm thanh của Lime truyền qua tấm mành.
Tiếng 'sàn sạt' do đuôi quét qua thảm nhung vang lên. Đôi đồng tử đỏ rực của con Shuck sáng lên trong căn phòng thiếu ánh đèn.
Khi Sirius tỉnh dậy, hắn còn chưa hoàn toàn nhận ra bản thân đang ở đâu.
Cơn đói, bùa chú, việc mất máu, và quan trọng nhất là mệt mỏi thời gian
dài đã khiến đầu óc hắn trở nên trì trệ. Phải đến mấy phút sau, những kí ức tối qua mới dồn dập ập vào trong não hắn.
Như một tia chớp,
hắn đứng bật dậy, dựng thân mình, chỉ để nhận ra bản thân đang nằm bên
trên một cái ổ chó màu xám mềm mại. Cơ thể hắn cũng chẳng còn đau nhức,
hoặc ít nhất, không còn ảnh hưởng đến hành động của hắn nữa.
Hiện tại có lẽ vừa mới sáng, ánh nắng vẫn chưa chiếu qua được mặt nước vào
phòng. Cả không gian thoang thoảng mùi hoa chuông rất dịu, khiến Sirius
không thể không thả lỏng.
Đột nhiên, một gương mặt chó to oành dí sát vào mặt hắn. Sirius giật nảy người, chưa kịp làm gì thì đã thấy con thú hôm qua còn cắn hắn không buông giờ đã quay người nằm vật ra bên lò sưởi tự chơi với đuôi mình.
Cái quỷ gì vậy.
Sirius tự hỏi.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra. Sirius cảnh giác rụt hẳn người vào trong nệm. Cậu bé có mái tóc hung hung kia thấy hắn tỉnh cũng chỉ lười biếng
liếc qua một cái, rồi vội vã lao đến bên cái bàn học dài kê dưới cửa sổ.
Lime chẳng hơi sức đâu mà đi kiếm chuyện với con chó kia. Cậu chuẩn bị muộn, và cậu không chắc nếu mình đến trễ thì có bị thiếu gia kiêu căng nào đó vặt đầu xuống không.
Nhanh chóng thu dọn sách vở vào trong túi sách, Lime đẩy tung cửa lao ra ngoài.
Sirius há hốc mồm, cứ thể yên lặng một hồi lâu. Khi hắn thò một chân xuống
khỏi đệm thì cánh cửa lại lần nữa bị mở ra một cách thô bạo chẳng kịp để hắn thu cái cẳng lại, chỉ có thể ngu ngốc đông cứng ở đấy.
Lime
bước vào như tên lửa, lục tìm thức ăn cho chó cậu cất ở hốc tủ, đổ vội
nó ra cái bát sành, rồi đặt xuống thảm, chỉ ngón tay vô giữa hai sinh
vật còn lại trong phòng, cảnh cáo.
" Đừng có đánh nhau. "
Sau đó lại một lần nữa gió cuốn mây bay mà đi mất.
Sirius há hốc mỏ, lắc lắc cái đầu chó. " Quả là một thằng nhóc không bình thường. Thế mà không nghi ngờ mình từ đâu ra. "
Nghĩ rồi, vị phù thủy này vui vẻ chạy chậm đến bên bát thức ăn cho chó, ngấu nghiến vùi đầu vào.
Sirius thì sướng rồi, nhưng còn Lime thì không chắc. Mặc dù chưa muộn, nhưng
Draco vẫn chẳng tha thứ cho việc Lime bắt hắn đợi đến 15 phút. Nói thẳng ra thì có ai dám để vị thiếu gia này đợi đâu. Ngay khi nhìn thấy bóng
dáng của nhóc năm nhất đáng ghét kia xuất hiện phía chân cầu thang,
Draco đã chẳng đợi được mà mở miệng châm chọc.
" Gì đây? Cậu ngã trong bồn tắm à? "
" Rất tiếc anh Draco, bằng việc em đang đứng sờ sờ ở chỗ này thì em không có ngã. "
Draco nhịn xuống việc nhét Lime vào lò sưởi, đau đớn từ bỏ việc uốn nắn Lime
dừng gọi hắn bằng tên cúng cơm, vì trông cái mặt ngốc nghếch kia là hắn
đau đầu.
Vị lãnh đạo năm ba này đứng dậy, khoác cặp sách da rồng
lên trên vai, chẳng đợi Lime kịp phản ứng mà đi về phía cửa ra vào. Lime thấy thế cũng vội vã đi theo, dù rằng cậu không thể bắp kịp đôi chân
dài của ai kia nên đã bắt đầu chạy chậm.
Hắn có năm ba. Lime trợn mắt. Tại sao cao đến như này.
Lúc xuyên qua lối vào âm u chật hẹp, đến hành lang chính, Draco không kiên nhẫn hỏi một câu.
" Tại sao muộn? Đừng có nói với tôi là cậu ngủ quên, tôi không dám chắc mình sẽ kiềm chế được việc vứt cậu ra ngoài cửa sổ. "
" Thật tiếc, anh Draco, không ngủ quên. " Lime đầu cũng chẳng ngẫng, mắt
mũi tập trung hết xuống cái gót chân đang nhấc lên nhấc xuống của người
đi đằng trước. " Chắc tại cho chó ăn tốn thời gian quá. "
" Con chó đần đần kia ấy hả? Nó ăn cái gì? " Draco trông có vẻ như khá kinh ngạc.
" Thịt, rau, thức ăn cho chó. Em không chắc lắm. "
"... Tôi tưởng nó không ăn mấy cái này. "
" Em cũng tưởng thế. " Lime lẩm bẩm.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, cửa của Đại sảnh đã ở trước mặt. Lúc bước vào
bên trong đã ngồi đầy người. Những Slytherin năm nhất khác đã được dẫn
đến đây từ sớm, ngồi thành nhóm ở gần cuối bàn dài. Lime không ngồi cùng họ, mà được Draco dắt đến chỗ trung tâm. Quanh khu vực ấy toàn là những người dưới quyền hắn, Pansy, Blaise, hai năm ba to như quả bóng, và
hiển nhiên, chị em nhà Greengrass.
Thấy họ tiến đến, Pansy ngẩng đầu cho hai người một nụ cười.
" Chào buổi sáng, Draco, Lime. "
Lime nhẹ giọng chào lại. Mà lãnh đạo năm ba đi cùng thì một chữ cũng không
nói, gật đầu lấy lệ rồi ngồi xuống chỗ đã được chừa sẵn cho hắn. Lime
cũng ngồi xuống bên tay trái hắn.
" Bé con, trông quầng thâm của em kìa, ngủ không ngon sao? " Pansy dịu dàng hỏi.
" Chắc vì khẩn trương. " Lime không đổi sắc nói xạo, cậu tự rót cho mình
một ly trà English Breakfast, cầm dao nĩa bắt đầu ăn sáng.
" Nhìn mặt cậu tôi không nghĩ khẩn trương ở đâu luôn ấy. " Draco cười lạnh. "
Mỗi ngày cậu phải có mặt ở dưới Phòng Sinh hoạt chung, học sinh năm nhất cần theo Lãnh đạo đến Đại sảnh, rồi lại đi đến phòng học. Dưới tình
huống không có những Thủ lĩnh, cậu là người họ sẽ đi theo, chứ không
phải ngồi ngây người đến suýt muộn giờ như ngày hôm nay. "
" Merlin chứng giám, 15 phút anh Draco. "
Dưới ánh mắt uy hiếp của Draco, Lime chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, lấy
lòng rót trà vào cái tách không trước mặt hắn. Thấy điệu bộ của cậu, năm ba xung quanh không khách khí cười khúc khích.
" Bỏ xuống đi
nhóc con, trông cậu như gia tinh ấy. " Draco không kiên nhẫn gõ tay
xuống mặt bàn. Lime nghe thế liền bắt đầu suy nghĩ về việc đá cẳng chân
hắn phát, dù mạng sống cậu sau đó còn không thì chưa chắc.
Trong lúc cậu xoắn xuýt, bàn tay thon dài tái nhợt của ai kia đã đưa đến trước mặt cậu.
Lime ngơ ngác hắn luôn, đần độn giơ tay mình lên, rồi để vào lòng bàn tay hắn.
Draco chết lặng, trên khuôn mặt xoắn xuýt giữa tức giận và bất lực, trộn lại
với vẻ đau đớn cùng lúc hiện lên, nghiến răng nghiến lợi đánh nhẹ vào mu bàn tay của Lime.
" Làm cái gì vậy? Đưa thời khóa biểu cho tôi, quỷ khổng lồ này. "
" Anh có thể nói luôn được mà. "
" Đầu óc của cậu chỉ để trưng thôi hả? "
Khi tờ giấy mỏng manh được đặt vào trong bàn tay hắn, vị Lãnh đạo năm ba
này mới thu hồi dáng vẻ giận dữ, có lệ nhìn quét qua hai cái, rồi trả
lại tay Lime, như vô tình mà bảo.
" Chiều nay năm ba có tiết cổ ngữ Runes. "
Ngay khi Lime kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên thì hắn ta đã quay đi, câu được
câu không mà nói chuyện với hai người Goyle và Crabbe.
Trong
lòng cuộn lên vị hơi chua và ngọt kì quái, Lime không khống chế được cảm giác muốn cười, sau đó cậu cũng làm vậy thật, khóe môi cứ nâng lên suốt cả bữa ăn sáng.