Cường Sủng Nam Thê
Hạ Trường Ninh không nói gì nhún nhún vai,
_ Quyết định cũng nhanh nhanh chút cho tôi biết.
Cậu nói xong liền không ngó ngàng tới người Doãn gia nữa, đứng dậy trở về phòng,
_ À.., đúng rồi, tôi đã tìm luật sư xử lý tốt mọi thủ tục theo pháp luật, ngày mai sẽ đưa tới, các người xem một chút đi, không có ý kiến, thì ký tên.
Hạ Trường Ninh nói xong đầu cũng không quay đầu lại bước đi.
Bà Doãn vừa rồi nóng nảy mà nhảy cẫng lên lớn tiếng mắng Hạ Trường Ninh
không lương tâm, vong ân phụ nghĩa, súc sinh không bằng, cứ coi như bà
ta không chê mệt có mắng ba ngày ba đêm, cũng không có được cái gì.
Doãn Chi Niên cúi thấp đầu một câu cũng không nói, ông kỳ thật đã thấy rõ,
Bà Thương và cậu cả Thương gia thật ra sáng tỏ mọi chuyện sẽ không để
Doãn gia nhúng tay vào chỗ sính lễ cho Hạ Trường Ninh, mà Hạ Trường Ninh cũng không định đem giao cái gì cho bọn họ quản lý. Cho nên có ồn ào
gây chuyện thế nào cũng là vô bổ. Mẹ cùng vợ ông trách mắng căn bản
không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, mà ngược lại cách làm này càng
đem Hạ Trường Ninh đẩy ngày một xa hơn, thậm chí đã đẩy mọi chuyện đi xa đến mức không thể sửa chữa được.
Ông dường như lờ mờ cảm thấy
tất cả mọi chuyện lần này Hạ Trường Ninh biểu hiện đều là muốn cho ông
biết rõ một điều, đó chính là chỉ cần Hạ Trường Ninh bước ra khỏi Doãn
gia một bước, thì cả đời này đều sẽ không quay đầu lại.
Ông và đứa con này triệt để mất hết mọi thứ liên quan, một chút cặn cũng không có.
Trở lại trên lầu, Hạ Trường Ninh đơn giản đem sự tình cùng dì Tần giảng
giải một lần, để cho dì Tần an tâm, chỉ chọn những chuyện quan trọng nói rõ một lần, nhìn dì Tần an tâm, mới để dì Tần đi nghỉ ngơi.
Mặt trời dần ngả về tây, những ngọn đèn cũng từ từ bật lên. Bầu trời một
mảnh đen như mực, lác đác vài ánh sao, tĩnh mịch, yên ắng vô cùng, không khí trong đêm mát mẻ mang theo chút gió nhẹ chầm chậm thổi qua, tâm
tình xúc động được vỗ về an ủi.
Trí óc cậu lướt lại hết thảy sự
việc trong ngày gặp mặt hôm nay, bà Thương rất khôn khéo và quyết đoán,
Thương Ngự Thượng trầm ổn kiên định, Thương Quốc Chương một thân khí thế của người làm việc lớn, vợ ông ấy mặc dù nói không nhiều nhưng mà cũng
là người không dễ chịu. Mà một gia đình như vậy mình gả vào thật có thể
suôn sẻ sao? Sẽ thuận lợi để mình kết hôn sao?
Bà Thương cho cậu những sính lễ kia có ý gì? Hạ Trường Ninh suy đi nghĩ lại bản thân vẫn
không hiểu rõ, cho dù là vì không thể cho mình một hôn lễ tốt nhưng vì
vậy mà bồi thường đi nữa,.. thì những bồi thường kia cũng không phải để
cho người có thể dễ dàng tiêu hóa được.
Vậy là còn có nguyên nhân gì, để bà Thương làm như vậy?
Còn có một loạt biểu hiện của Thương Ngự Thượng hôm nay cũng làm Hạ Trường Ninh không thể tưởng tượng.
Trong ký ức, cậu và Thương Ngự Thượng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cậu
không nhận thấy mình có mị lực đến mức có thể để cho một người từng thấy qua không ít khuê tú, tiểu gia bích ngọc thậm chí là hào hoa công
tử.....làm cho cậu cả Thương gia đối với mình nhất kiến chung tình. Vậy
anh ta hôm nay tất cả hành động là có ý gì chứ?
Nhớ tới lúc anh
ta nắm lấy tay cậu, đồng tình an ủi và âu yếm, ánh mắt anh ta chất chứa
quan tâm, yêu thương, Hạ Trường Ninh không phải không cảm giác được, chỉ là xúc cảm trong lòng cậu không hiểu rõ khiến tự cậu cảm thấy khó chịu. Vuốt vuốt lông mày, cậu vẫn quyết định cùng với Thương Ngự Thượng nói
chuyện cởi mở chân thành một chút. Quyết định xong cậu liền cầm điện
thoại định gọi điện cho Thương Ngự Thượng, ting ting hai tiếng vang lên, điện thoại được kết nối, bên trong truyền tới thanh âm trầm trầm nam
tính
_ A lô, Trường Ninh.
Hạ Trường Ninh ổn định tinh thần,
_ Ừm, là tôi.
_ Có việc?
_ À ừ, tôi muốn cùng anh nói chuyện.
_ Được, ngày mai buổi sáng 9 giờ, tôi đến đón cậu.
_ Không cần, anh cho tôi biết địa chỉ, chính tôi tự qua là được.
_ Đợi tôi.
Thẳng đến khi di động truyền tới thanh âm tít tít, Hạ Trường Ninh mới phát
hiện cậu còn chưa nói được lời nào, liền bị ngắt điện thoại, chớp chớp
mắt mấy cái,
_ Thương Ngự Thượng thật sự là ngang ngược mà.
Khi không điện thoại đang kết nối lại bị ngắt ngang như vậy, Hạ Trường Ninh liền mở ra máy tính đăng nhập vào tài khoản, Trên QQ tin tức liền vang
không ngừng, nhìn xuống chút, đều là biên tập hối thúc bản thảo.
_ Thanh Thủy à, tại sao? Tại sao? Tại sao? Trả lời, trả lời đi.
_ Thanh Thủy ơi, tại sao? Cậu còn sống không??
_ Thanh Thủy à cậu lại không nói lời nào bà đây muốn báo mất tích nha.
_ Thanh Thủy, nô gia vì "ngài" hầu tẩm, "ngài" liền ân sủng, thưởng câu gì đi.
_ Thanh Thủy, cậu lại không giao bản thảo, bà đây quyết định đêm nay đi đến trước giường cậu treo cổ cho cậu xem.
‧ ‧ ‧ ‧ ‧ ‧