Giọng nói này là của
Thược Dược, chúng thị nữ sửng sốt, nhanh chóng ngừng tay, nhìn về phía
Thược Dược. Thược Dược đứng ở cửa, bên người nàng ta còn đứng một người.
Đứng bên cạnh nàng ta là bạch y thiếu niên, đúng là chủ tử của Triều Hoa uyển, Bách Lí Triều Hoa.
Nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa, bọn thị nữ đều bị dọa ngây người, vội vàng quỳ
rạp xuống đất. Ngu Phương Linh thừa dịp các nàng không chú ý, lặng yên
không một tiếng động mà ngã xuống đất.
Bách Lí Triều Hoa nhíu mày nói: “Đi xem sao lại thế này.”
Thược Dược gật đầu, đi đến bên người Ngu Phương Linh, ngồi xổm bên người cô,
xem xét hơi thở, một lát sau, nàng ta đứng dậy: “Hồi Thất công tử, nàng
ngất xỉu.”
“Đỡ về phòng, mời đại phu tới đây.” Bách Lí Triều Hoa ném xuống những lời này, xoay người rời đi.
Thược Dược trừng mắt nhìn bọn thị nữ quỳ trên mặt đất, bọn thị nữ đều có
miệng mà khó trả lời, ai cũng không nghĩ tới, sẽ trùng hợp mà đụng phải
Bách Lí Triều Hoa như vậy. Bách Lí Triều Hoa tuy rằng không trách phạt
các nàng, nhưng cũng không hề kêu các nàng đứng lên, các nàng tất nhiên
không dám lộn xộn, đều cúi đầu, thành thành thật thật quỳ gối trong
viện.
Đại phu rất nhanh tới phủ, Ngu
Phương Linh sợ bị nhìn ra manh mối, làm bộ tỉnh lại trước. Đại phu xem
mạch cho cô, dặn dò vài câu, để lại một lọ thuốc trị ngoại thương.
Ngu Phương Linh đích xác cũng ăn vài cú đánh, cô cầm lấy bình thuốc đại phu để lại, vén tay áo lên, đầu ngón tay chấm chút thuốc mỡ, bôi lên chỗ bị thương.
Ăn phải mấy quyền, đổi một thân nhẹ nhàng, đáng giá.
Chút thương này so với vết thương trước kia khi cô đóng phim nhẹ hơn nhiều,
đi diễn chụp mấy năm, cơ hồ nhân vật gì cô cũng nhận, có cảnh nhân vật
nữ bắt buộc phải tự thân ra trận, cô mày không nhăn một chút, nên thế
nào thì làm thế đó, có một lần lăn trực tiếp từ trên sườn dốc lăn xuống, cả người đều bị trầy da, cũng không rơi tý nước mắt nào, đến đạo diễn
cũng phải bội phục tâm tính cứng cỏi của cô.
Kỳ thật cũng không phải Ngu Phương Linh kiên cường như vậy, mà là cảm giác đau của cô khác hẳn với người thường, người khác cảm giác thấy vô cùng
đau đớn, nhưng với cô mà nói, cũng chỉ là hơi đau mà thôi.
Cảm giác đau của cô, trì độn hơn so với người khác không ít.
Đặc biệt hiện tại cô còn dùng chính thân thể của Lục Mạn Thanh, bởi vì là
người chết đi sống lại, cô căn bản không cảm giác đau đớn mấy.
Ngu Phương Linh còn đang ngồi ngốc, cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng vang nhỏ, chậm rãi mở ra hai bên. Bách Lí Triều Hoa từ ngoài phòng đi vào, Ngu
Phương Linh vội vàng buông bình thuốc, đứng dậy chào hỏi.
Bách Lí Triều Hoa ngừng ở trước giường, nhìn cô một cái: “Thương thế sao rồi?”
“Đa tạ Thất công tử quan tâm, thương thế đã không còn trở ngại.” Ngu Phương Linh làm bộ biểu tình kinh sợ.
“Hôm nay đến tột cùng là chuyện như thế nào?” Bách Lí Triều Hoa khẽ cau mày, dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Ta muốn nghe lời nói thật.”
Nói thật đại khái chính là Ngu Phương Linh không muốn làm những việc nặng
việc dơ đó, cô muốn cho Bách Lí Triều Hoa biết cô bị bắt nạt, vì cô chủ
trì công đạo. Nếu cô trực tiếp đi tìm Bách Lí Triều Hoa cáo trạng, không có bằng chứng, chẳng những không có hiệu quả, còn thêm tội đi vu cáo
người khác, ngược lại sẽ làm ấn tượng về cô trong lòng Bách Lí Triều Hoa thấp đi.
Cô chính là muốn Bách Lí Triều
Hoa chính mắt thấy một lần, cô đã bị bắt nạt như thế nào. Cô liên tục
quan sát mấy ngày, phát hiện mỗi lần Bách Lí Triều Hoa đều sẽ ngay lúc
này trở về, cố ý chọc giận bọn thị nữ, dẫn ngòi phát nổ sự kiện lần này.
Vì muốn làm cho thương thế nhìn qua chân thật hơn một ít, cô còn trộm tới
thư phòng của Bách Lí Triều Hoa, lấy một ít mực đóng dấu của hắn, bôi
lên khóe môi, tạo thành hiệu quả hộc máu đánh vào thị giác.
Trên thực tế, kế hoạch của cô thành công, nhóm thị nữ đánh ẩu với cô giờ phút này vẫn còn bị phạt quỳ gối trong viện.
Đương nhiên, việc nói thật này Ngu Phương Linh không dám nói. Cô nghĩ nghĩ,
đáp: “Là ta không tốt, không quản tốt miệng lưỡi mà cãi nhau với họ, làm ngài tức giận. Thất công tử, ta biết sai rồi, lần sau sẽ không dám
nữa.”
“Cãi nhau cái gì?”
“Các nàng nói… Nói ta vào phủ là có dụng tâm khác.” Ngu Phương Linh ngẩng
đầu lên nói, “Không những như thế, các nàng còn liên hợp lại xa lánh ta, đem mọi việc nặng việc dơ đều quăng cho ta làm.”
Ngu Phương Linh không nói láo, những lời đó là do bọn thị nữ bố trí, xa
lánh cô cũng là do họ làm, Bách Lí Triều Hoa không cần đi hỏi chuyện,
cũng sẽ nghe được những tin đồn nhảm nhí đó.
“Vậy ngươi vào phủ là có dụng tâm khác sao?” Bách Lí Triều Hoa đột nhiên hỏi.
“Ta…” Ngu Phương Linh do dự, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, “Nếu theo tình hình thực tế của ta mà nói, sẽ bị trục xuất ra khỏi Bách Lí sơn trang sao?”
“Nếu như không trái với quy định của Bách Lí sơn trang, tất nhiên sẽ không.”
“Mơ ước sắc đẹp của Thất công tử, có tính là trái với quy định không?” Mặt Ngu Phương Linh càng đỏ hơn.
Bách Lí Triều Hoa ngẩn ra.
Ngu Phương Linh ngượng ngùng mà cúi đầu: “Kỳ thật các nàng nói cũng không
sai, ta từng ở đầu đường Trường An gặp qua Thất công tử một lần, ta…
Ngưỡng mộ phong thái của Thất công tử, cố ý mượn chuyện kinh mã, ăn vạ
bên người Thất công tử.”
Ngay cả thị nữ
trong phủ cũng có thể đoán ra, chuyện cô chạy ra giữa đường có thể là tự đạo tự diễn, thì Bách Lí Triều Hoa làm sao lại không nghĩ tới được. Cô
không có lai lịch rõ ràng, dụng tâm kín đáo, lấy vị trí hiện giờ của
Bách Lí sơn trang trên giang hồ, nhất định phải tiến hành điều tra cẩn
thận thân phận của cô.
Mà thân phận này
của cô chịu không nổi việc kiểm tra, không bằng theo suy đoán của nhóm
thị nữ, thừa nhận mình đối với Bách Lí Triều Hoa có tâm tư ái mộ. Ái mộ
Bách Lí Triều Hoa, ham mê sắc đẹp của Bách Lí Triều Hoa, không coi là
tội gì lớn, không phải lý do bị trục xuất khỏi Bách Lí sơn trang.
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sẽ
là đáp án này. Hắn thật là tới hưng sư vấn tội*, đến hỏi không phải tội
ẩu đả, mà là tội sao nàng lại muốn vào Bách Lí sơn trang.
*Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động quân đội đến để lên án, hỏi tội đối
phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.
Hắn đã từng cho người đi điều tra thân phận của Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh cũng không phải là ăn mày ở đầu đường Trường An, không ai biết
nàng từ đâu mà đến, sau khi nàng tới, liền lẫn vào trong nhóm ăn mày.
Thực hiển nhiên, một ngày ở đầu đường đó là do nàng cố ý. Nàng hao hết tâm
tư, muốn vào Bách Lí sơn trang đến tột cùng là vì sao.
Hiện giờ Ma giáo Hoa thần giáo càng ngày càng lớn mạnh, trong các đại môn
phái đều sẽ có gian tế được xếp vào, Bách Lí Triều Hoa lo lắng, Ngu
Phương Linh là gian tế mà Hoa thần giáo xếp vào.
Ngu Phương Linh thấy Bách Lí Triều Hoa hồi lâu không nói lời nào, ánh mắt
lộ ra chút kinh hoàng: “Chẳng lẽ mơ ước sắc đẹp của Thất công tử, thật
sự trái với quy định của Bách Lí sơn trang?”
Bách Lí Triều Hoa mang vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cũng không có quy định này.”
Ngu Phương Linh thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Bách Lí Triều Hoa tựa như muốn nói cái gì, nhưng chưa nói, hắn trầm mặc một
lát, nhìn chằm chằm vết đỏ còn lưu lại trên khóe miệng của Ngu Phương
Linh, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Lần sau nếu lại bị bắt nạt, trực tiếp
nói cho ta là được, không cần phải tới thư phòng của ta trộm mực đóng
dấu, cũng không cần phải đứng im giả ngất.”
Ngu Phương Linh:??!
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Bách Lí Triều Hoa cười, nốt ruồi dưới đáy mắt
tươi đẹp ướt át: “Ta cũng không phải không biết cái gì, nhưng cũng không phải người hồ đồ cái gì cũng không biết.”
Những việc dơ bẩn trong Triều Hoa uyển, chuyện tranh đấu gay gắt giữa nhóm
nha đầu, hắn đều biết rõ ràng, chỉ là không rảnh để ý tới thôi.
Thiếu niên giữa mày như ngưng sương tuyết, vừa cười, băn khoăn như gió xuân hóa tuyết, trăm chuyển phong tình.
Ngu Phương Linh nhìn ngây người.
Đây là Bách Lí Triều Hoa mười sáu tuổi, thiếu niên thuần tịnh như nước, mặt mày đều là vẻ mát lạnh.
Cô nhớ tới bản vẽ Bách Lí Triều Hoa thời kỳ thanh niên, vẫn là gương mặt
kia, thậm chí có thể nói, sự thành thục càng làm cho ngũ quan của hắn
tăng thêm mị lực, nhưng ở trên khuôn mặt đó, lại không bao giờ gặp lại
thời kỳ thiếu niên thanh triệt tươi đẹp như này nữa.
Hắn rốt cuộc đã gặp phải việc gì, mới có thể biến thành bộ dáng về sau kia.
“Thất công tử, U Lan đã trở lại, nàng mang về một phong thư của Tam tiểu thư, nói muốn tự tay giao cho ngài.” Ngu Phương Linh đang ở thời điểm ngây
ngốc, giọng nói của Thược Dược ở bên ngoài vang lên.
U Lan là thị nữ bên người Bách Lí Triều Vân, lúc trước cùng đi theo gả
vào Hàn gia, là tâm phúc Bách Lí Triều Vân tín nhiệm nhất. Bách Lí Triều Hoa luôn có quan hệ tốt nhất với vị Tam tỷ này, Bách Lí Triều Vân nếu
gặp việc gì khó, cũng chỉ cùng nói với người đệ đệ này. Nàng ta kêu U
Lan trở về, còn mang theo một phong thư, chắc lại có đại sự gì rồi.
Bách Lí Triều Hoa nghe vậy, xoay người bước ra khỏi phòng.
Ngu Phương Linh từ trên giường đứng dậy, đuổi tới cửa, nhìn thấy Bách Lí
Triều Hoa đứng ở dưới bóng cây, mở ra thư U Lan mang đến. Mặt mày mang ý cười của hắn trong quá trình đọc thư đã biến mất, đọc đến cuối, giữa
mày gắt gao nhăn lại, chất đầy không vui.
Bách Lí Triều Hoa rời khỏi Bách Lí sơn trang, là khi hắn nhận được bức thư của Bách Lí Triều Vân.
May mà khi hắn rời đi đã hạ mệnh lệnh, hắn đi rồi, mấy nha đầu của Triều
Hoa uyển không còn xa lánh Ngu Phương Linh, cũng không còn lấy việc nặng việc dơ ném cho cô làm.
Các nàng thay đổi loại phương thức mới tới biểu đạt bất mãn với Ngu Phương Linh —— Không thèm quan tâm cô.
Các nàng không muốn phản ứng tới Ngu Phương Linh, hai tai Ngu Phương Linh vừa vặn được thanh tịnh.
Bách Lí Triều Hoa để Thược Dược sắp xếp cho cô đi quét tước đình viện, đúng
mùa vạn vật bồng bột sinh trưởng, sân chỉ có chút lá rụng linh tinh, Ngu Phương Linh quét xong lá rụng, lau đi tro bụi trong một góc, trên cơ
bản cũng không còn việc gì để làm.
Không có việc gì làm, cô liền ngồi dưới cây ngô đồng ở trong sân kia, nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cây ngô đồng trong Triều Hoa uyển đã được trồng từ lâu, thân cây cần phải
hai đứa trẻ ôm mới có thể ôm hết, Ngu Phương Linh ra sau cây nằm, nương
thân cây cùng đá tảng bên cạnh che lấp, không chý ý mà đi vòng qua, căn
bản sẽ không phát hiện cô đang nằm ở đó.
“Thất công tử hôm qua đọc xong thư liền rời đi, là đi tìm Tam tiểu thư sao?”
“Còn không phải à, nếu hỏi trên đời này ai quan tâm Tam tiểu thư nhất, không gì hơn Thất công tử.”
“Thất công tử ngày thường đối với ai cũng lạnh như băng, duy độc đối với Tam
tiểu thư là quan tâm săn sóc. Thấy hơi kỳ quái, Thất công tử cùng tam
tiểu thư cũng không phải do một mẫu thân sinh, sao quan hệ lại tốt như
vậy?”
“Nghe nói Thất công tử khi còn bé
từng rơi xuống nước, may mắn có Tam tiểu thư ra tay cứu giúp. Lúc ấy
đúng lúc mùa đông khắc nghiệt, cũng bởi vậy mà Tam tiểu thư có thêm tật
xấu là luôn lạnh tay chân.”
“Thì ra là
thế. Mẹ đẻ Thất công tử khó sinh mà chết, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có
Tam tiểu thư quan tâm hắn, Thất công tử như thế, xem ra cũng có thể lý
giải.”
Hai thị nữ ngồi dưới tàng cây bát quái, căn bản không biết, sau cây còn có Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh mở to mắt, nhìn thoáng qua ánh nắng trên đỉnh đầu xuyên qua lá cây rơi xuống, lấp lánh, hóa ra Bách Lí Triều Hoa còn có một đoạn
chuyện cũ như vậy.
Hai thị nữ kia bát
quái xong quan hệ của Bách Lí Triều Hoa cùng Bách Lí Triều Vân, lại bắt
đầu bát quái sang hôn sự của Bách Lí Triều Vân. Bách Lí Triều Vân gả cho Hàn Lãng, xem như là gả thấp, mấy năm nay Hàn Lãng trở nên nổi bật, lên làm minh chủ Võ lâm, cuối cùng cũng nâng danh lên bằng Bách Lí Triều
Vân.
Hai thị nữ bát quái cũng không phải
do ánh mắt Bách Lí Triều Vân, mà là đoạn yêu hận tình thù dây dưa không
rõ giữa Bách Lí Triều Vân cùng Hàn Lãng.
Về đoạn bát quái này, Ngu Phương Linh còn biết rõ hơn mấy nàng, cô dùng
thân thể của Lục Mạn Thanh, cũng là nhân vật phong vân trong chuyện bát
quái đó, ngọn nguồn dẫn đến yêu hận tình thù của Bách Lí Triều Vân cùng
Hàn Lãng.