Ngu Phương Linh lấy
lại bình tĩnh, nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa đang hôn mê, nhẹ giọng
nói: “Từ sau khi người này trở thành tù nhân của thánh giáo, hắn gàn
bướng hồ đồ mọi người đều đã lĩnh giáo qua, chỉ sợ có dùng bao nhiêu khổ hình, cũng không thể từ trong miệng hắn bức ra kiếm phổ. Những tên tự
xưng là xuất thân danh môn chính phái, đại đa số ăn mềm không ăn cứng,
Bách Lí Triều Hoa hẳn cũng giống như vậy. Cho nên thuộc hạ lớn mật ra vẻ làm cố nhân của Bách Lí thị, cứu hắn ra, lừa gạt tín nhiệm của hắn, một khi hắn dỡ xuống phòng bị với thuộc hạ, thuộc hạ suốt ngày bên hắn
không rời, nhất định sẽ học được tất cả ba mươi sáu chiêu thức trong
kiếm pháp Vô Song, hiến cho giáo chủ.”
Phù Loan là giáo chủ của Hoa thần giáo, không dễ lừa gạt như những người
khác, Ngu Phương Linh cũng không dám cam đoan, hắn có thể tin lời mình
nói hay không. Nhưng trước mắt cô lại vừa vặn bị bắt ngay trước mặt Phù
Loan, đây cũng là phương pháp tự cứu duy nhất.
“Cũng là kế hay.” Sau một lúc lâu, Phù Loan gật đầu.
“Giáo chủ đây là đồng ý đề nghị của thuộc hạ?” Ngu Phương Linh chế trụ kích động, thần sắc bình tĩnh hỏi.
“Cho ngươi ba tháng, bất luận thành công hay không, mạng của Bách Lí Triều Hoa đều không thể giữ.”
“Đa tạ giáo chủ, thuộc hạ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của giáo chủ.”
Trong lòng Ngu Phương Linh đại hỉ. Cô biết rõ Phù Loan yêu võ,《 Kiếm pháp Vô Song 》 với hắn mà nói, lực dụ hoặc cực lớn, một khi cô đưa ra kế sách này, hắn sẽ không thể không động tâm.
Thời gian ba tháng vậy là đủ rồi, thời gian nhiệm vụ của cô cũng chỉ có ba
tháng. Ba tháng này, cô nhất định có thể đưa Bách Lí Triều Hoa đến nơi
an toàn, trị liệu xong vết thương cho hắn, thuận tiện bắt kiếm phổ về
tay.
“Giáo chủ, như vậy không ổn…” Chúc
Lan Nhược ôm quyền, còn muốn nói, ánh mắt Phù Loan đảo qua, nàng ta ngậm miệng, lời nói kế tiếp tất cả đều nghẹn ở trong họng.
Ngu Phương Linh lại nói: “Sau khi thuộc hạ mang Bách Lí Triều Hoa rời khỏi
thánh giáo, còn thỉnh giáo chủ phái ra sát thủ, cùng thuộc hạ làm tràng
diễn.”
Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa chịu đủ đả kích, chưa chắc sẽ tín nhiệm cô.
Đưa ra kiến nghị này, sẽ giúp gia tăng tín nhiệm của Phù Loan, làm hắn tin
tưởng, cô thật sự chỉ đang diễn kịch ở trước mặt Bách Lí Triều Hoa; thứ
hai, cũng là gia tăng tín nhiệm của Bách Lí Triều Hoa đối với cô, bỏ
quan hệ giữa cô với Hoa thần giáo sang một bên.
Cứ vậy là một công đôi việc.
Phù Loan gật đầu, xem như đồng ý đề nghị của cô.
Sau khi Ngu Phương Linh bái chào Phù Loan xong, cõng Bách Lí Triều Hoa lên, dưới ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú của Chúc Lan Nhược, rời khỏi Hoa
thần giáo.
Dưới chân núi dừng lại một
chiếc xe ngựa cũ nát, trước xe đứng một tiểu đồng áo xanh, tiểu đồng đi
lên trước, dâng tay đưa ra roi ngựa, cung kính nói: “Đây là giáo chủ
lệnh tiểu nhân chuẩn bị cho hữu hộ pháp đại nhân.”
“Thay Dao Hề cảm tạ giáo chủ.” Ngu Phương Linh nhận roi ngựa.
Cô đặt Bách Lí Triều Hoa vào bên trong xe, vội vàng lên xe ngựa, chạy tới thị trấn phụ cận gần đây nhất.
Thương thế trên người Bách Lí Triều Hoa không thể kéo dài được nữa, nên nhanh chóng đi tìm đại phu giúp hắn trị liệu.
Trong y quán, tay lão đại phu đáp ở trên cổ tay của Bách Lí Triều Hoa, vuốt chòm râu tuyết trắng, cau mày, than vài khẩu khí.
Ngu Phương Linh đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm gò má trắng bệch của Bách Lí Triều Hoa, đôi tay không tự giác mà giao vào nhau, khẩn trương hỏi:
“Lão tiên sinh, thương thế của hắn thế nào?”
“Hắn là gì của ngươi?”
“Hắn? Hắn là huynh trưởng của ta.” Ngu Phương Linh nghĩ nghĩ, trả lời.
Hiện giờ Bách Lí Triều Hoa cùng tuổi với cô, vì duyên cớ chịu khổ hình,
khuôn mặt thoạt nhìn tiều tụy đi rất nhiều, nói là huynh trưởng của cô
cũng không quá.
“Tình huống không lạc
quan lắm.” Lão đại phu lắc đầu, “Lấy thương thế của hắn, vốn đã là một
người chết, còn may có người kịp thời cho hắn dùng thuốc, giữ lại một
hơi. Nếu muốn giữ được tính mạng của hắn cũng không khó, vết thương trên người nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt, cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là kinh mạch tứ chi của hắn đều đứt… Lão hủ thấy lòng bàn tay phải
của hắn đều là vết chai, hẳn là một kiếm khách, cho dù có nối lại được
kinh mạch, từ nay về sau, chỉ sợ cũng không còn nắm được kiếm. Không
những như thế, một ít đồ hơi nặng, hắn cũng không thể cầm, càng đừng nói là ra ngoài làm việc.”
Thần sắc Ngu Phương Linh cứng đờ.
Khó trách lão đại phu muốn hỏi cô là gì của hắn, nếu cô là thê tử của hắn,
hắn như vậy sinh hoạt không thể tự gánh vác, cô còn phải chăm sóc hắn cả đời. Còn nếu là muội muội, muội muội sớm hay muộn cũng phải gả cho
người, kéo theo một huynh trưởng phế nhân, sợ là không ai dám lấy, nếu
phải gả ra ngoài, trừ phi nhẫn tâm vứt bỏ người huynh trưởng này. Lão
đại phu nghe cô nói ra đáp án, lúc này mới lộ ra thần sắc thương xót
tiếc hận, hắn là đang cảm thấy lo lắng vì tương lai người trẻ tuổi này.
“Lão tiên sinh, mặc kệ dùng tới biện pháp gì, phải tốn bao nhiêu tiền, mong
ngài tận lực chữa khỏi cho hắn.” Ngu Phương Linh nghẹn ngào trong họng,
không thể tin được Bách Lí Triều Hoa sẽ biến thành một phế nhân. Cô còn
nhớ rõ trong kế hoạch trò chơi từng giới thiệu, tương lai Bách Lí Triều
Hoa là cao thủ đệ nhất giang hồ, cao thủ đệ nhất giang hồ sao có thể sẽ
là phế nhân!
“Cô nương yên tâm, lão hủ
tất nhiên tận lực.” Lão đại phu cũng là lần đầu nhìn thấy người bệnh có
thương thế nặng như thế, nơi này của ông ấy thường xuyên tiếp nhận người trọng thương, không có ai lại giống như thanh niên này, thương thế như
vậy, nếu không có ý chí kiên định, chỉ sợ không thể tiếp tục kiên trì.
Vị lão tiên sinh này là đại phu có y thuật tốt nhất trong toàn bộ trấn
trên, kinh nghiệm cùng tư lịch của ông ấy đều giỏi hơn những đại phu
khác, được ông ấy bảo đảm, Ngu Phương Linh giải sầu rất nhiều.
Bách Lí Triều Hoa là vai chính trong trò chơi này, sẽ không dễ dàng biến
thành phế nhân như vậy, Ngu Phương Linh tin tưởng, đây chỉ là một kiếp
trong cuộc đời của Bách Lí Triều Hoa, hắn nhất định có thể trị tốt.
Thừa dịp lão tiên sinh trị liệu cho Bách Lí Triều Hoa, Ngu Phương Linh ra ngoài một chuyến.
Lấy tình huống trước mắt của Bách Lí Triều Hoa, cần phải tốn một đoạn thời
gian dưỡng thương rất dài, tứ chi hắn đều phế, không thể hoạt động tự
nhiên, Ngu Phương Linh nhìn xem có thể mua được xe lăn cho hắn hay
không.
Ở cổ đại cũng có xe lăn, chỉ là
không tiên tiến như hiện đại, Ngu Phương Linh ra cửa một chuyến, thật
đúng là tìm được xe lăn. Cái xe lăn này là làm cho một người bệnh khác,
Ngu Phương Linh cần dùng gấp, bỏ thêm chút tiền mua về đây.
Khi đi qua một cái sạp, Ngu Phương Linh ngừng lại, chọn một tấm mặt nạ màu bạc ở trên sạp, đeo lên mặt.
Cô dùng chính là thân thể của Sở Dao Hề, ngàn vạn không thể bại lộ thân
phận trước mặt Bách Lí Triều Hoa, bằng không Bách Lí Triều Hoa lại thọc
cô thêm một kiếm.
Huống hồ, cô hiện tại
đi theo Bách Lí Triều Hoa, cũng là bụng dạ khó lường. Cô không chỉ muốn
cứu Bách Lí Triều Hoa, còn muốn lấy kiếm phổ trong tay hắn, kiếm phổ đó
có liên quan đến việc cô có thể tích cóp đủ 100% tiến độ xuyên qua hay
không.
Ngu Phương Linh đẩy xe lăn trở lại y quán.
Lão đại phu đã nối lại kinh mạch cho Bách Lí Triều Hoa, miệng vết thương
trên người hắn cũng được xử lý lại một lần, Ngu Phương Linh lần này đi
ra ngoài còn mua y phục mới, cô bỏ ra chút bạc, gọi hai tiểu dược đồng
giúp Bách Lí Triều Hoa thay xiêm y.
Bận
việc một ngày, sắc trời dần tối. Gió đêm phất qua cành liễu, bóng trắng
phản chiếu ngược ở bờ sông. Trong lòng Ngu Phương Linh nhớ Bách Lí Triều Hoa, bữa tối ăn một ít liền buông xuống, cô đẩy cửa phòng ra, đi đến
bên giường, nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa đang nằm trên giường.
Bách Lí Triều Hoa vẫn còn hôn mê, đại phu cho hắn uống thuốc, sắc mặt trắng
bệch cuối cùng cũng khôi phục một ít khí sắc. Ngu Phương Linh cởi bỏ
đoản đao bên hông, gác lên đầu giường, tìm băng ghế nhỏ, dựa vào mép
giường ngồi xuống.
Đã là thời tiết cuối
xuân, cánh hoa héo tàn, trong không khí còn lưu lại hương thơm từ cánh
hoa, gió đêm đưa hương thơm tràn vào trong nhà.
Ngu Phương Linh vội cả một ngày, trên mặt nổi lên vài phần ủ rũ, liền dùng
tay chống đầu, nhắm hờ hai mắt, ngửi cả phòng mùi hoa, gió đêm thổi, ý
thức dần dần phiêu tán.
Không biết ngủ bao lâu, bên tai truyền đến tiếng vang lớn, ý thức của Ngu Phương Linh bị âm thanh này làm tỉnh, mở choàng mắt.
Đoản đao vốn dĩ gác ở tủ đầu giường đã ra khỏi vỏ, rơi trên mặt đất, âm
thanh mới vừa rồi kia chính là đoản đao nện trên mặt đất phát ra.
Ánh mắt Ngu Phương Linh cứng lại, ngước mắt nhìn về phía giường, Bách Lí
Triều Hoa sớm đã tỉnh lại, dùng cặp mắt đen nhánh hung ác mà trừng mắt
nhìn cô.
Ngu Phương Linh đã gặp qua đôi
mắt này vô số lần, gặp qua đôi mắt này phiếm băng tuyết lạnh lẽo, cũng
gặp qua đôi mắt này đựng đầy ánh trăng ôn nhu, duy nhất chưa bao giờ gặp qua ánh mắt tràn ngập hận ý như vậy.
Vô số thù hận quay cuồng ở đáy mắt hắn, hóa thành giận diễm ngập trời.
Bị ánh mắt như vậy nhìn một cái, cơ hồ có loại ảo giác bị thù hận ngập trời thiêu đến tan xương nát thịt.
Thế cho nên Ngu Phương Linh sửng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng, thẳng đến khi chóp mũi cô ngửi được mùi máu tanh.
Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía cổ tay của Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa đang mặc một bộ bạc sam, vạt áo che lại hai tay, lúc này
phía trên cổ tay áo lộ ra vài phần đỏ thắm.
Hai tay giấu dưới vạt áo không chịu được mà run rẩy.
Hắn nỗ lực mà nâng lên cổ tay của mình, nhưng bất luận hắn dùng lực như thế nào, tay đã từng cầm kiếm đều không thể phát ra được nửa phần sức lực.
Ngu Phương Linh không biết hắn làm thế nào lại bắt được thanh đao ở đầu
giường, còn rút được nó ra, tình trạng này làm kinh mạch ở hai cổ tay
của hắn lại lần nữa đứt gãy, máu tuôn như suối.
“Ngươi đổ máu!” Ngu Phương Linh đại kinh thất sắc, bổ nhào vào bên giường, vén vạt áo của hắn lên.
Cổ tay phía dưới vạt áo được quấn vải bố trắng đã bị nhiễm thấu màu máu,
Bách Lí Triều Hoa vất vả lắm mới khôi phục lại vài phần khí sắc trên
gương mặt, bởi vì mất máu cùng đau nhức lại lần nữa trở nên trắng bệch.
Vào lúc Ngu Phương Linh bắt lấy hắn, hắn ra sức mà giãy giụa, ánh mắt giống như một cây đao, hung hăng mà xẻo Ngu Phương Linh.
Hắn vừa tỉnh liền thấy một nữ nhân mang mặt nạ ngồi ở đầu giường, tất nhiên hoài nghi nàng là người trong Ma giáo, phản ứng đầu tiên của hắn là
cướp lấy thanh đao ở đầu giường kia, giết nàng.
Nhưng hắn đã quên, chính mình đã thành một phế nhân, đừng nói là nắm đao, chỉ cần nâng cánh tay một chút, cũng có đau nhức xuyên tim từ cổ tay truyền đến.