Tuệ San co một chân huých lên mạn sườn phải của Ngôn Chấn, hắn vì cơn
đau bất ngờ mà buông lỏng cơ thể nữ nhân. Ngay tức khắc cô thoát được
khỏi vòng tay nam nhân đang chế ngự mình, chỉnh chang lại quần áo rồi
lùi ra xa, quay sang chiếc tivi lớn trước mặt thì cơn giận lại bùng lên
lần nữa, Tuệ San vớ lấy bình hoa lớn bên cạnh rồi ném thẳng về phía
trước.
“Choang”...
Tiếng đổ vỡ của bình, hoa kèm nước bên
trong lọ bắn tóe ra kèm cả màn hình lớn bị nứt vỡ tạo thành một hiện
trường cực kì hổ lốn. Chính điều này cũng khiến Khuất Ngôn Chấn phải bất ngờ, hắn xoa nắn chỗ mạn sườn của mình với vẻ mặt đờ đẫn nhưng rất
nhanh đã lấy lại phong thái kiêu ngạo của mình, vẫn thái độ dửng dưng
như vậy, hắn lên tiếng:
- San nhi, sao lại thẹn đến thế... ha?
Tuệ San đi tới trước mặt Khuất Ngôn Chấn, hắn ngồi đó nhìn lên cô mà lặng
lẽ quan sát đôi mắt Tuệ San đã đỏ ậng, chóp mũi cũng phình nhẹ, hơi thở
nữ nhân hồng hộc đầy cơn tức mà không thể làm gì được. Bất giác Tuệ San
thẳng thừng giáng xuống nam nhân một cú tát điếng người, cả khuôn mặt
Ngôn Chấn lệch hẳn sang một bên, vài giây sau đã lằn lên rõ cả 5 ngón
tay.
Tuệ San bắt đầu lên tiếng, giọng nói đầy uất nghẹn:
- Đống video kia... anh đã có ý đồ từ bao giờ? Sao anh có thể làm thế? HẢ?
Ngôn Chấn xoa nhẹ lên vùng má đang đau nhức của mình, không có vẻ gì là hối hận, đáp:
- Kể từ khi tôi biết mình có tình cảm với em, tôi đã nghĩ mình phải dùng
đến kế sách này rồi. Tuệ San, tôi gắn bó với em lâu như vậy, chẳng lẽ
không hiểu cá tính em... một khi không có tình cảm, em sẽ rất quyết
đoán, em sẵn sàng đoạn tuyệt với tôi, bỏ tôi đi... em không nghĩ đến
những lúc chúng ta từng vui vẻ ra sao ư?
Vừa nói Khuất Ngôn Chấn
vừa đứng dậy, bước lùi về phía cô như chuẩn bị tạo áp lực lên nữ nhân
trước mặt. Tuệ San trái lại với lời tâm sự hèn mòn ấy thì cũng thẳng
thắn bộc trực:
- Khuất Ngôn Chấn, anh còn mạnh miệng!... Nếu anh
không cài cắm thứ thiết bị chết tiệt kia, và ngay từ đầu không lừa dối
việc chữa trị cho bà ngoại tôi, xin thề có trời có đất... tôi sẽ tận
hưởng từng giây phút ở bên anh chứ không phải bề ngoài thì thỏa mãn còn
bên trong phải hao tâm tính kế đâu
Khuất Ngôn Chấn nhún vai, bắt
đầu nhe nhóm vài điều bứt rứt trong lòng vì bị Tuệ San nói trúng, là do
hắn từ đầu lo sợ thành ra hành động nôn nóng, cũng do hắn muốn ép buộc
cô theo cách tổn thương nữ nhân nhất mới dẫn đến cơ sự này. Tuệ San
không ngừng nghỉ một giây phút nào cho cuộc tranh luận này, tiếp tục
hỏi:
- Đoạn video kia... anh sẽ gửi cho bà ngoại xem, hay công bố ở đâu đó để hạ uy tín tôi, phải không?
Khuất Ngôn Chấn gãi nhẹ trên chán, bặm môi rồi chỉ có thể giải thích:
- Ừ, vì yêu em mà tôi đã hèn hạ như thế đấy...
Tuệ San nghe tới đây thì thất vọng tràn trề, cô khóc lên nhưng cố nhịn lại
vào trong để bình tâm suy nghĩ, nữ nhân đi đi lại lại rồi vẫn đứng lại
vị trí cũ lên bên cửa sổ, ánh mắt đìu hiu trông ra bên ngoài đường tuyết ngày một dày, chưa có dấu hiệu ngừng. Tuyết càng phủ lớp dày bao nhiêu
thì nỗi niềm buồn tủi trong lòng Tuệ San lại dâng lên bấy nhiêu. Bà
ngoại mới khỏi bệnh được khoảng 1 năm nay, sẽ không thể chịu tiếp những
thông tin tiêu cực gì nữa, thêm vào đó thì Tuệ San chỉ còn mỗi bà là
người thân duy nhất trên đời. Bất giác nữ nhân nhớ lại cuộc trò chuyện
trước đây của hai bà cháu, nhiều lần bà ngoại luôn nói nhớ Thành Đô,
muốn về lại căn nhà cũ, thăm lại mộ của con rể, con gái bà – bố mẹ Tuệ
San.
Nữ nhân đứng đó suy nghĩ một hồi rồi chịu thỏa hiệp, cô suy
đi tính lại, có đấu trí hay ương ngạnh thế nào, Khuất Ngôn Chấn cũng
không buông bỏ mối quan hệ này. Bà ngoại cô lại đang rơi vào câu chuyện
giả tưởng mà hắn dựng lên, vui vẻ khi biết cháu gái có điểm tựa để nương náu cuộc đời rồi, Tuệ San không thể cho bà biết nhiều chuyện rối rắm
hơn nữa.
Tuệ San đưa tay lau đi hai dòng nước mắt cứ liên tục chảy, giọng nói cũng nghẹn bứ lại, thủ thỉ:
- Được, Ngôn Chấn... chúng ta cùng về Thành Đô
Khuất Ngôn Chấn như không tin vào tai mình, sao nữ nhân mới đó đã có thể thay đổi nhanh như vậy, tạm bỏ qua tất cả mâu thuẫn giữa cả hai, nam nhân
ngay lập tức chạy lại phía Tuệ San, ôm trầm lấy cô từ phía sau như tên
gàn dở, không giấu nổi vẻ vui sướng:
- Tuệ San, thật sao? Em đã chấp nhận cùng tôi về lại đại lục... ha
Tuệ San quay lại đối diện với nam nhân trước mặt, tự hỏi 2 năm qua hắn đã
khổ sở hay hao tâm ra sao mà vẫn cố chấp đến vậy, cố chấp đến đem tất cả mọi thứ có thể làm điểm yếu của Tuệ San ra để níu kéo cô ở lại, trói
buộc cô bên cạnh bằng mọi cách. Nữ nhân lặng lẽ thở dài, phó mặc:
- Tôi không còn lựa chọn nào khác, anh thắng rồi
Khuất Ngôn Chấn nghe tới đây cũng không coi đó là sự đả kích nặng nề mà chỉ
vui vẻ ôm ấp nữ nhân trong lòng, hít hà lại hương thơm trên mái tóc,
dưới mang tai hay rờ vào bầu má mịn của tiểu thỏ, trầm mặc:
- Tuệ San, tôi với em sẽ làm lại từ đầu... Chúng ta yêu nhau một lần nữa, tôi sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp mình có cho em