Màn đêm dần buông xuống, Tuệ San nằm co mình trên chiếc giường lớn, ánh
mắt cứ thế trân trân nhìn ra bầu trời bên ngoài, sau cánh cửa sổ nhỏ có
khung thành chắc chắn. Nữ nhân lại liếc lên góc tường, chiếc camera ấy
vẫn luôn bật để theo dõi nhất cử nhất động của cô, thật khiến người ta
cảm thấy không có tính riêng tư, cũng đúng thôi vì bản thân Tuệ San đang là “con tin”, đang bị bắt cóc – cô cứ nằm nghĩ ngợi mấy thứ linh tinh
như vậy
Bất giác phần đùi vết thương lại rung bật lên, truyền tới một cơn đau gắt khiến Tuệ San giật mình ngồi dậy, cô từ từ quan sát
phần đùi ấy rồi cảm nhận cơn đau dần một lớn. Nữ nhân bỗng hét lên một
tiếng rồi ngay sau đó là liên tiếp các đợt co giật mạnh như các dây thần kinh bên trong đang đứt đi. Chiếc camera kia cũng rất nhanh truyền đến
văn phòng giám sát, một vài tên đang túc trực ở đó liền thấy lạ rồi báo
ngay cho Mã Lê Thanh. Chưa đầy 2 phút sau, nam nhân mở mạnh cánh cửa
phòng ra rồi hấp tấp đi tới bên giường, cố trấn giữ cơ thể cứ quằn quại
của Tuệ San, khó hiểu:1
- Em... em sao thế? Em đau ở đâu ư? Nào, Tuệ San...
Trong khi đó
Tại bệnh viện dưới trướng Khuất thị, các bác sĩ cùng Châu Quả hồi hộp nhìn
vào màn hình, các chỉ số cơ thể Tuệ San dần hiện ra, bên cạnh đó là tọa
độ đang dần xác định nhưng sẽ mất thêm vài phút nữa. Châu Quả nhìn quanh một lượt màn hình rồi ngăn A Nghiêm:
- Khoan... đừng kích hoạt nữa, cơn đau đang tăng nhanh quá
A Nghiêm chú ý tới thông số đó, ban đầu vài cơn ngứa ngáy ở mức 1-2, lên
tới nhức nhẹ là 3 rồi đột nhiên cứ tăng lên 7-8. Anh ta nửa muốn dừng
nửa còn phân vân, nhìn sang khuôn mặt các vị bác sĩ cùng Châu Quả hết
sức căng thẳng vì tình hình bệnh nhân mình chữa trị, song liếc sang
Khuất Ngôn Chấn lại thấy hắn cứ điềm nhiên không ra vẻ gì là lo lắng. A
Nghiêm biết ý liền đáp lại nhỏ nhẹ:
- Châu Quả, xin lỗi... hãy để chúng tôi tiếp tục
Nói rồi anh quay ra phía người Khuất thị đang khởi động máy định vị, ra lệnh:
- Nhanh lên, mỗi giây mỗi phút chúng ta đang bỏ lỡ thì không chừng cô Đàm đang gặp nguy đấy
Khuất Ngôn Chấn ngồi giữa cả đám người xung quanh, hắn ta chạy dọc hai bên
dây thần kinh thái dương, hắn chú ý tới thông số cơn đau ấy hơn ai hết,
con số càng tăng, mức màu đỏ càng đậm nhưng thà để vật nhỏ đau như thế
rồi nhanh chóng cứu cô ra còn hơn là để thông tin cứ mù tịt. Sau một hồi khởi động, thiết bị ấy đã thu được tín hiệu, một căn nhà trên vách đá
bờ biển, lượng máu trong cơ thể Tuệ San vẫn đủ, không có dấu hiệu của
việc chảy máu nào, hô hấp đang dồn dập và cơ thể đang dần mất tỉnh táo
Ngay khi thu được những thông tin quý giá ấy, Khuất Ngôn Chấn an nhàn đứng dậy, cài lại cúc áo vest rồi nói lớn:
- Thu hết máy lại đặt lên xe, chúng ta tới căn nhà đó
Đám người phụ trách mảng công nghệ được hộ tống lên xe bán tải lớn, A
Nghiêm thay chiếc áo chống đạn vào, hai đùi găm khẩu súng lớn toan đi
theo sau thì Châu Quả liền giữ chặt tay anh lại, cô nhìn anh mà khuôn
mặt đỏ lựng, nói nhỏ:
- Ngài Khuất có biết cố chấp khởi động
thiết bị trong phần da đang tổn thương ấy... trên một cơ thể quá yếu,
thì sẽ gây tổn hại cho cơ thể Tuệ San sau này không?
A Nghiêm
thấy cực kì có lỗi với hành động này nhưng dù gì cũng là lệnh của Chủ
tịch, vả lại việc trước mắt là cứu sống và đảm bảo toàn vẹn cho Tuệ San
còn hơn là để cô hồi phục mấy hôm nữa rồi mới bắt đầu thiết bị định vị,
lúc ấy không biết nữ nhân đã bị hành hạ hay làm gì rồi? A Nghiêm sau
cùng nhẹ nhàng gạt tay Châu Quả ra, đáp:
- Em hãy nghĩ xa hơn,
việc gì quan trọng hơn thì chúng ta phải làm nhanh... Chủ tịch đâu phải
không biết cơn đau ấy đã lên tới kịch mức 10, nhưng vì quá lo lắng...
mỗi giây phút trôi qua chúng ta không thể biết cô ấy có còn sống hay
không?
Châu Quả sau cùng lặng lẽ chấp thuận, cô nói vài lời cuối
trước khi mạnh mẽ tiến về phía xe, ngồi yên vị bên cạnh các bác sĩ phụ
trách điều trị:
- Thôi được, nhưng em nói trước, nếu sau này Tuệ
San không thể nào tiếp tục múa hay chính là thỏa mãn đam mê với nghệ
thuật ấy của mình, thì chính ngài Khuất đã gián tiếp làm điều ấy... ngài lén lút cài thiết bị vào cơ thể Tuệ San, không chờ bình phục mà chọn
lúc cô ấy đau đớn nhất để bật máy... và chắc chắn, không có công nghệ
nào hồi phục được dây thần kinh bên trong đã bị liệt
Tại căn nhà bên vách
Tuệ San sau một hồi co giật lên xuống, cơ thể vần vã toát mồ hôi chảy thành dòng sau lưng rồi phần đùi non tím bầm hết lên thì cuối cùng đã chịu
yên vị trong vòng tay Mã Lê Thanh. Hắn cùng hai nữ điều dưỡng cùng mấy
tên mafia xung quanh đó từ nãy tới giờ đều rối trí, không thể biết cô là đang làm sao. Và dĩ nhiên nam nhân cũng không thể đưa cô tới bệnh viện
mặc cho một nữ điều dưỡng liên tục nói:
- Cơn đau này thực không biết từ đâu mà ra, điều tốt nhất chỉ có thể là đưa cô ấy tới bệnh viện
Mã Lê Thanh hoàn toàn không quan tâm, hắn chỉ biết chèn tay lên miệng Tuệ
San, tránh cô tự cắn lưỡi mình. Bây giờ thì ổn rồi, nữ nhân đã hết hẳn
cơn đau nhưng chỉ có điều là cơ thể như ma dại trong lòng Lê Thanh, ánh
mắt cô thất thần nhìn vô định trong khi xung quanh liên tục là các con
mắt tò mò, chỉ trỏ và sự quan tâm, có hay không “sự quan tâm” hay coi
đây là một hình phạt trả đũa thích thú?