Tuệ San đương định cãi lại thì thấy Ngôn Chấn đẩy nhẹ cửa bước vào, ngay lập tức cô thay đổi thái độ đến chóng mặt, nữ nhân trở nên nhún nhường
rồi tự dưng bấu nhẹ vào băng bó trên vai, cơn đau nhẹ truyền lên gây xúc cảm cho Tuệ San diễn:
- Aiss... ui da, sao đau quá
Khuất Ngôn Chấn ngay tức khắc chạy lại, hắn từ tốn đỡ vật nhỏ nằm nghỉ rồi hỏi han:
- San nhi, mới tỉnh lại sao đã nổi đóa rồi... nào, từ từ thôi, tôi đỡ em1
A Nghiêm trông cảnh tượng trước mặt thì ngờ nghệch, bất giác Tuệ San còn
tranh thủ lúc Ngôn Chấn không để ý mà lè lưỡi châm chọc A Nghiêm, anh ta tức tối mà cũng đành chịu, chỉ chống nạnh như ông cụ non rồi quay đi
chỗ khác rồi lẩm bẩm gì đó
Sau cùng, Khuất Ngôn Chấn chủ động đi
vòng qua phía A Nghiêm rồi thẳng tay túm gáy áo vest của cấp dưới rồi
lôi ra ngoài, khuôn mặt hắn lừ lừ nhưng đối với Tuệ San trước khi rời
khỏi đây vẫn cẩn trọng nhắc nhở:
- Em đợi tôi một chút, tôi sẽ về sớm
Cánh cửa đóng sầm lại rồi Tuệ San mới thở ra một hơi dài thả lỏng, cô đồng ý rằng A Nghiêm chắc chưa nhìn thấy những thứ không nên thấy đâu nhưng
Khuất Ngôn Chấn sẽ “dạy dỗ” anh ta một chút, vì lúc nãy nam nhân này lớn tiếng chảnh chọe lắm mà, chỉ xui là đúng lúc tên biến thái kia nghe
được. Nữ nhân cũng không đổ thêm dầu vào lửa làm gì, mách tội không đúng cho A Nghiêm khéo khi Ngôn Chấn còn tức tối hơn nữa.
Rồi bữa tối cũng đã đến, y tá đưa đồ ăn vào, cẩn thận bày biện, hỏi thăm:
- Hôm nay trưởng khoa khám qua bảo em hồi phục tốt lắm... bây giờ em thấy vẫn ổn chứ?
Tuệ San gật gù, cái tính hóng hớt vẫn không hết, liền nói:
- Vâng, em thấy ổn... chị vào đây thế có thấy Chủ tịch bên ngoài không?
Với anh thư kí của ngài ấy, hai người họ đang làm gì thế?
Nhắc tới đây y tá liền bụm miệng cười, chị ta vừa cẩn thận sắp đồ, chuẩn bị khăn giấy cho cô, vừa kể:
- Hì, Chủ tịch đang bắt A Nghiêm làm động tác Squat... mặt anh ấy đỏ au
vì ai đi qua cũng nhìn thấy mình đang bị phạt... thấy Chủ tịch bảo A
Nghiêm phải làm 100 cái lận, như này á chỉ tổ sướng mấy đứa thực tập
sinh hay y tá chưa chồng, chưa người yêu thôi hì hì
Tuệ San uống một ngụm nước rồi nóng lòng thắc mắc:
- Sao lại thế hả chị? Họ ngắm ai, Chủ tịch ư?
Y tá ngồi bên mép giường, chủ động kể ra đầy thân tình:
- Lạy hồn, cho họ 10 con mắt cũng không dám... em không thấy A Nghiêm đẹp trai vậy à? Cậu ấy vừa trẻ, vừa giỏi lại hòa đồng hơn, hay quan tâm đến công việc thay Chủ tịch Khuất nên thân thiết với tụi chị lắm. Chị nhớ
có một lần...
Nữ y tá kể ra mấy năm trước đây, A Nghiêm từng một
lần bảo vệ Khuất Ngôn Chấn mà bị sượt ngay một vết dao chém sâu sau
lưng, khi ấy các bác sĩ thăm khám không thấy có gì nguy hiểm thì giao
lại công việc cho y tá trưởng xử lí. Ngay tức khắc đám y tá tranh nhau
công việc ấy, cả mấy nữ sinh thực tập cũng nhân cơ hội rằng cần xem khâu vết thương thế nào nên nghiêm chỉnh trong bộ đồ sát trùng, bu lại xung
quanh A Nghiêm. Vết thương thì chưa thấy khâu mà cứ rôm rả hỏi thăm nhau suốt thôi, sau cùng A Nghiêm cũng hết kiên nhẫn mà hét lên:
- Mấy bà cô cho tôi lạy, nhanh lên tôi sắp chịu hết nổi rồi, trò chuyện gì tính sau đi...
Chị y tá tên Châu Quả, vừa kể vừa sung sướng như chuyện vui mới hôm qua, nói:
- Sau cùng anh ấy kéo tay chị lại, rất mãnh liệt mà rằng “Châu Quả, khâu
giúp anh... mấy người kia lui đi”... Đám con gái ấy bị A Nghiêm tức lên
mà không giận, ngược lại còn thích thú rồi ghen tị vì mỗi chị được ở lại trong phòng
Châu Quả bỗng nảy lên ý nghĩ, hỏi thêm:
- Mà nay kể lại chị mới để ý, sao A Nghiêm nhớ tên chị nhỉ? Anh ấy nói rất to, chị còn đứng rìa ngoài... hì
Tuệ San nhún vai, tập trung bữa ăn rồi cũng tinh ý đáp lại cho Châu Quả vui:
- Có khi A Nghiêm để ý chị mà chị không biết ý... Nhưng em thấy anh ta chẳng đẹp, chẳng bằng một góc ngài Chủ tịch
Châu Quả ẩn nhẹ vào mặt trán phẳng lì của Tuệ San, phụng phịu:
- Ờ, Chủ tịch của em đẹp nhất... vẻ đẹp chỉ nằm trong đôi mắt của kẻ si
tình. Mình đã ưng ai thì khuyết điểm cũng là điểm đáng yêu, hì hì
Tuệ San giật mình, vội ăn rồi lái chuyện:
- Gì... gì mà “Chủ tịch của em”, chị nói gì lạ thế? Em là sinh viên của DeLU, em bị thương thì ngài ấy quan tâm thôi
Châu Quả biết cô ngại nhưng vẫn không buông tha, cố tình bới móc:
- Chị để ý em từ lần em giả bộ đau bụng vào đây rồi, ngài Khuất biết sự
thật mà kể từ lần đó vẫn ở bên em chứ như mấy người trước là đã bay tới
tận hành tinh nào rồi
Bất giác Khuất Ngôn Chấn mở cửa bước vào,
cuộc nói chuyện giữa hai nữ nhân ngưng bặt lại vì vẻ căng thẳng trên nét mặt nam nhân, hắn nói với Châu Quả:
- E hèm, cô ra ngoài với A Nghiêm nhé... cậu ta cần cô giúp, nhất là lúc này
Châu Quả cũng nhanh chóng dọn bữa ăn, trả lại không gian riêng tư cho Khuất
Ngôn Chấn với Đàm Tuệ San. Cô chưa kịp ngó nghiêng gì thì nam nhân đã
đóng chốt cửa lại, ung dung ngồi bên cạnh nữ nhân. Tuệ San hỏi đến A
Nghiêm đâu thì hắn lại an nhàn trả lời
- Mới tụt huyết áp, làm
đến cái 95 thì ngất nên tôi mới bảo Châu Quả ra đỡ vào cấp cứu luôn...
tiện ghê, ngất ngay trong viện nên nhập phòng luôn, khỏi lo haha
Ngôn Chấn không nói không rằng cởi cúc áo Tuệ San ra, vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ nên Tuệ San giật mình giữ tay hắn lại, lắp bắp:
- Này... đồ biến thái, ngài không thấy em bị thương nặng vậy sao... còn... còn dám manh động?
Khuất Ngôn Chấn nhăn mày vẻ vô tội, cốc vào đầu cô một cái thành tiếng rồi tiếp tục cởi áo, tà tà:
- Trong đầu em cứ ở cạnh tôi là nghĩ đến việc đen tối đấy à? Tôi chỉ muốn xem vết thương của em như nào mà em cứ linh tinh
Tuệ San xấu hổ, sau cùng để mặc nam nhân này ngắm nghía qua, bàn tay thô
ráp lại ấm nóng rờ qua thớ da cô liền nhạy cảm mà run nhẹ. Khuất Ngôn
Chấn nhìn dải băng quấn kĩ trên ngực trái thì thở dài, sau cùng cẩn thận cài cúc áo cho Tuệ San, tâm tình:
- Là tôi quá chủ quan mới hại
em bị trúng đạn... trong vụ kiện của Mã Thành Xuyên và Delyn, những nhân chứng đứng ra tố cáo đã vài lúc bị đe dọa bởi nhóm mafia Hong Kong
nhưng sau Khuất thị đứng ra thì không thấy chúng ho he gì nữa... cứ nghĩ vậy là hết
Tuệ San thở dài, tâm trạng có trùng cũng cố an ủi Ngôn Chấn:
- Em vẫn không nguy hiểm gì, vả lại bác sĩ còn bảo em hồi phục rất nhanh, ngài không cần tự trách... Hmm, bây giờ việc cấp bách nhất là mau chóng bắt được Mã Lê Thanh
Khuất Ngôn Chấn chắc nịch trả lời:
- Em chỉ cần nghỉ ngơi thôi, tôi sẽ không để hắn lông luẩn quá lâu...
việc Mã Lê Thanh muốn làm nhất hiện tại, thứ nhất là ra tay với em một
lần nữa, thứ hai là cướp ngục cứu ba mình... Bệnh viện và nhà giam, hai
địa điểm này đã có rất nhiều người của Khuất thị tập trung
Một hôm nọ
Châu Quả ẩn xe lăn Tuệ San dưới công viên bệnh viện cho cô ra ngoài một
chút, tiện là tập đi lại cho quen. Chị cẩn thận đỡ Tuệ San thật chắc rồi căn dặn từng li từng tí một:
- Em bước nhỏ thôi, đúng rồi... đi lên mặt đất phẳng ấy, nhấc đùi nhẹ thôi... từ từ...
Hai người đi xung quanh rồi cuối cùng cũng nghỉ ngơi, Châu Quả tiếp tục ẩn
xe cùng Tuệ San đi thăm thú xung quanh, cô không tiếc lời mà khen ngợi:
- Chị Châu Quả, kiến trúc bệnh viện thật đẹp... đã mấy toà cao ốc lớn
nhưng vẫn có một khoảng sân thoáng đãng như vậy, đất cũng thật tốt đi,
trông được bao nhiêu loại cây trái luôn
Cả hai nói chuyện vui vẻ
rồi từ xa hai người đàn ông chạy lại, họ trong bộ y phục của nam sinh
thực tập, đưa ra trước mặt Chân Quả bản báo cáo gì đó, hồ hởi:
- Chị Quả, em gửi bài tập, chị chấm điểm cao cho chúng em nhé
Chân Quả lớ ngớ cầm lấy, cô có đứng lớp cho một nhóm y tá nhưng toàn là nữ,
đâu ra hai vị con trai trẻ trung như vậy. Chị mở tập báo cáo ra xem thì
không hiểu viết gì, chưa kịp hỏi lại thì một tên lập tức rút trong túi
là máy chích điện, dí ngay vào ngang bụng rồi Chân Quả ngay lập tức ngất đi. Tuệ San mới quay đi, chưa định thần lại cũng bị chích ngay một
luồng điện vào bên vai, trực tiếp lịm im. Hai tên này bấy giờ mới rất
nhanh động thủ, một tên bế thốc Tuệ San lên, tên kia đặt Chân Quả ngồi
gọn lên xe lăn. Toàn bộ diễn ra trong thời gian quá ngắn, bọn chúng nhân lúc thời gian đầu chiều nên vắng vẻ mà manh động, bộ quần áo cũng đặt
may dởm để trà trộn vào đội ngũ y bác sĩ, sinh viên thực tập
Hai
tên này không đi bằng cổng chính mà có cả bọn đợi bên ngoài, sau tường
cao đã có thang bắc sẵn, nơi góc khuất chúng trèo vào. Tuệ San vốn nhẹ
nên một tên vừa đỡ cô vừa leo qua thang là không khó, tất cả lên một
chiếc xe đen rồi cứ thế tẩu thoát.
Thời gian trôi qua trưa rồi
tới tận chiều, Châu Quả bấy giờ mới vật vờ tỉnh, chị tả ngả ngốn trên
ghế xe lăn rồi bất giác giật mình, liếc nhìn xung quanh rồi hoảng hốt
chạy ngay lại bệnh viện, náo loạn cả văn phòng lễ tân:
- Gọi điện... gọi tới Chủ tịch Khuất... NGAY!
Trong khi đó
Tuệ San cũng đến giấc phải tỉnh, cô mở từng con mắt uể oải rồi nhìn chung
quanh, một căn phòng tối um, có ánh đèn lờ mờ bên dưới, nữ nhân bấy giờ
mới nhận thức tình thế của hiện tại, giật bắn lên ngồi dậy. Cuối phòng,
người đàn ông chầm chậm gọt táo, con dao sắc lẹm cứ lia qua thành từng
miếng, thấy cô đã tỉnh, liền vui vẻ:
- Tuệ San, em dậy rồi... ha, lâu lắm rồi anh mới được gặp lại em, “bạn gái”