Tuệ San nghe vậy cơ thể đã có phản ứng, vành tai cô phiếm đỏ lựng rồi
nhột nhẹ vì hơi thở Ngôn Chấn đang phả bên cạnh. Nữ nhân giật mình chạm
lên vành tai, thắc mắc:
- Mà... mà sao ngài biết em giấu hồ sơ ở
bụng rồi con dao găm sau tóc? Mái tóc có thể ngài tinh ý nhận ra nhưng
lớp da giả thì không thể. Em chỉ có một...
Nữ nhân toan nói gì
tiếp liền im bặt vì cô sợ lỡ lời sẽ tiết lộ nhiều bí mật của một đặc
công. Điều không ngờ ở đây là Khuất Ngôn Chấn liền đáp ngay vế sau Tuệ
San định nói, đầy hảo sảng:
- Em chỉ có một lớp da giả, lại là loại da được cấy tế bào da gốc để trông giống thật, phải không?
Tuệ San bất giác hoảng hốt, cô quay lại nhìn vẻ mặt cà rỡn của hắn mà trong lòng nóng lên từng đợt, lắp bắp định hỏi sao tên biến thái này có thể
biết nhiều như thế thì Khuất Ngôn Chấn ngay tức khắc giải đáp với câu
nói lấp lửng đầy ẩn ý:
- Em nghĩ chỉ có em đi huấn luyện đặc công sao Tuệ San?
Cô đưa tay lên che miệng giấu đi sự bất ngờ cùng tò mò đang xâm chiếm lí
trí, bắt đầu đoán ra thêm vài phần chuyện gì đó mà bản thân chưa biết,
thủ thỉ:
- Hì, ngài... cũng từng thế à?
Khuất Ngôn Chấn
vắt tay ra thành ghế, coi đây như một mốc sự kiện để tôi luyện bản thân
trong những năm tháng tuổi 20 khi ấy, chậm rãi kể:
- Hoàn thành
chương trình Đại học ở Mỹ xong tôi liền bắt đầu khóa học đặc công, biệt
kích, trinh sát... rất nhiều thứ. Em là đặc công ngắn hạn trong 6 tháng, có sự bảo hộ của sếp lớn là quý ngài Maksim gì đó tôi không biết, nhưng em chỉ giới hạn trong thao trường tại Nga và được thực hành có sự sắp
xếp... Tôi thì khác, tôi mất tới 5 năm rồi mới quay trở về đại lục được
Tuệ San vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng lắng nghe từng lời kể tâm đắc của Ngôn Chấn. Hắn tiếp tục:
- Tôi được tiếp xúc với những cựu lính của SEAL, chúng tôi di chuyển ra
những vách núi Tây Colombia với những bộ đồ thiếu bảo hộ, qua Thái Lan
để dầm mình dưới đầm lầy và thực chiến tại các vùng giao tranh Trung
Đông
Tuệ San nghe kể đến vậy thì không khỏi trầm trồ, cô chợt nhớ ra điều gì đó rồi rờ lên vết sẹo dẹt ngang hàng lông mày của Ngôn Chấn, hào hứng hỏi:
- Thế vết sẹo này chắc chắn là trong đợt huấn
luyện phải không? Em xem ảnh ngài hồi bé thì thấy không có, vậy chỉ có
thể là tác động từ bên ngoài
Ngôn Chấn sờ lên vết sẹo nhỏ, may
không lồi và cũng không mất thẩm mỹ, ngược lại còn giúp khuôn mặt hắn
trở nên ngang tàng hơn với một bên ngài lẹm sắc, đáp:
- Ừ, một viên đạn nhỏ của khẩu PPK-20
Tuệ San buột mồm:
- May mà chỉ sượt qua lông mày, nhỡ trúng một bên mắt thì chẳng phải ngài là Chấn “Chột” sao?
Đang chìm đắm trong sự hồi tưởng một thời oanh tạc và khó khăn của bản thân
bỗng dưng lời nhận xét của tiểu thỏ khiến hắn nín bặt. Nam nhân nhìn
khuôn mặt cô ngây ngô rồi lẩm bẩm:
- Chột? Thế tên tôi là... Khuất Ngôn... Chấn “Chột”?
Tuệ San nghe thế liền phì cười, không khí trở nên vui vẻ và đùa cợt vì có vẻ nữ nhân rất thích biệt danh này, cô cứ thế vô tư:
- Khiếp, eo ơi... Chấn “Chột” nghe đần quá... Hihi, Chấn “Chột”, mai em sẽ kể cho A Nghi... ah ha, ư hức1
Nữ nhân chưa kịp thoải mái với ý nghĩ bêu xấu hắn thì một bên ng*c liền bị bóp chặt lại, bàn tay Khuất Ngôn Chấn lên dọc gân, dồn hết lực mạnh để
vê chặt lấy bầu thịt mọng này, hắn đè tiểu thỏ nằm úp xuống rồi bắt đầu
se se đầu n*m, trầm mặc:
- Vui vẻ thế à? Em mới bảo tôi đần sao? Thế em có thích thằng đần phục vụ mình không, hửm?
Dứt lời, Ngôn Chấn rúc xuống hốc vai mịn màng của Tuệ San, hít hà rồi liếm
láp nơi đây như viên kẹo ngọt, cả hai bầu ng*c sữa cùng bị chế ngự lại
thêm cơ thể nam nhân nằm đè lên thực sự rất nặng. Tuệ San sợ hãi liền
rối rít:
- Không, em sai rồi... em không đùa thế nữa ư hức
Tiểu đệ sau lớp quần âu đã rất nhanh nhô cao, liên tục cạ vào khe mông Tuệ
San, bên dưới có cảm giác e sợ ngay tức khắc, nữ nhân phải nhanh chóng
tìm cách ngắt đi cái ham muốn đang dâng trào của tên biến thái trên
người mình:
- Ngài Khuất... Um, ngày kia... Ngày kia em sẽ đi Pháp một tháng đó
Ngôn Chấn không ngừng lại động tác mà ngược lại còn làm lực mạnh hơn, an nhàn đáp:
- Ừ tôi biết
Tuệ San lắp bắp:
- Vậy... Vậy còn bà ngoại em?
Nam nhân lật ngửa người cô ra, vứt chiếc áo khoác cô đanh giữ khư khư che
mình sang một bên, cơ thể trắng nõn của tiểu thỏ cứ thế đập vào mắt hắn, hai mảnh đồ nội y trắng như điểm xuyết thêm vẻ ngọt ngào của tiểu yêu
tinh này. Khuất Ngôn Chấn tê liệt mọi ý nghĩ khác, chỉ tập trung vào thứ tăm tối trong đầu, mau trả lời:
- Bà em đang được điều trị
tại bệnh viện dưới trướng Khuất thị, tôi đảm bảo không ai có thể làm hại người nhà em... Việc của em là an toàn sang Pháp và theo học cùng Hội
đồng trong 1 tháng, vụ kiện cáo ở đây tôi lo
Dứt lời, Ngôn Chấn
cúi xuống khe ng*c múp máp ấy, đôi môi mỏng di qua di lại thớ da mịn
màng như đang massage, hai chân kẹp chặt không để tiểu thỏ chạy thoát.
Bất giác nữ nhân lại lí lẽ:
- Dừng... Dừng lại! Em không thích tạm bợ... Không thể ở đây được... Chúng ta về nhà ngài Khuất nhé?