Chiếc váy hai dây bị xé dọc một vạt lớn ngay trước ng*c, Tuệ San luống cuống che lại rồi hét lớn:
- Ngài Khuất!
Nam nhân bấy giờ mới ngừng lại, hắn như thức tỉnh sau hành động nóng vội
vừa rồi, bấy giờ liền thở dài một hơi trấn tĩnh, ôm chặt nữ nhân sớm đã
lõa lồ. Ngôn Chấn thủ thỉ bên tai tiểu thỏ:
- Em... em định sẽ
tiếp cận Mã Lê Thanh nếu gặp hắn ta ư? Em có biết tên đó là loại người
như nào không? Hửm... nếu em có chuyện gì, tôi phải làm sao đây?
Tuệ San khó hiểu, cô áp chặt cơ thể đang run nhẹ vào vòm ngực Khuất Ngôn Chấn, bất giác bông đùa:
- Ứ hừm... ngài lo gì chứ? Với cả nếu em có chuyện gì thì có người của
ngài bố trí rồi sao, haha... Ngài nhớ nhé... KHÔNG... TÌNH... YÊU
Khuất Ngôn Chấn nghe vậy bỗng hẫng nhẹ, hắn dấy lên nghi vấn trong lòng sao
mới nghe Tuệ San nói tiếp cận Mã Lê Thanh, bản thân liền ghen tức. Cho
đến vừa rồi cô nhắc lại nguyên tắc “Không tình yêu” thì lại man mác
buồn, mong rằng chính hắn không bị ngã ngựa hay vì một tiểu thỏ này mà
hạ thấp bản thân. Nam nhân gật gù, trả lời:
- Ừ... tôi nhớ
Ngôn Chấn bây giờ lại tiếp tục công việc đang dở dang, bàn tay thô ráp rờ
dọc hõm lưng của nữ nhân, đi qua một nấc thịt lại bóp nhẹ để Tuệ San
nhạy cảm mà rướn cao hơn về phía hắn. Nam nhân hài lòng với biểu hiện
này, hít hà hương thơm dưới dái tai ấy rồi trầm mặc:
- San nhi... mỗi ngày tôi đều nhớ mong gặp em đến nhường nào, em biết không?
Tuệ San cười khẩy, ranh ma cắn lên sụn tai Ngôn Chấn một cái nhẹ, nói:
- Ngài nhớ cơ thể này thôi... không nhớ “em”
Mới nghe lời nói ấy, Khuất Ngôn Chấn liền cúi xuống cắn thật mạnh vào đầu
n*m hồng bé nhỏ của Tuệ San, hai tay cô bị hắn ép chặt dưới mặt bàn,
chiếc váy còn che lấp bên dưới thì nam nhân liền kéo vật nhỏ đứng dậy,
quay lưng về phía mình rồi tà tà:
- Hôm nay... Đổi tư thế đi
Tiểu đệ luôn trong khí thế sẵn sàng lâm trận, mới thoát khỏi chiếc quần đùi
đã vươn tới bầu m*ng mịn của Tuệ San mà áp vào đầy nóng hổi. Nữ nhân bé
nhỏ trong lòng Ngôn Chấn có cố né tránh cũng khó, bèn mở lời:
- Ngài... Chậm chậm... Ưm...
Khuất Ngôn Chấn đưa tay xuống mò mẫm dưới tư m*t, mới vài cử chỉ động chạm
qua từng thớ thịt ban nãy đã khiến Tuệ San sớm tiết d*ch, hắn đôi lúc
thấy việc quan hệ của hai người quá nhàn rỗi vì tiểu thỏ này chỉ chịu
kích t*nh một lúc là đã ẩm ướt, giúp Ngôn Chấn thuận lợi tiến vào.
Hắn tức mình, đổi ý mà bế Tuệ San lại vào lòng, đem ra ghế sofa ngồi đối
diện trước gương lớn rồi nắm chắc bắp chân nữ nhân dang rộng sang hai
bên, gằn hỏi:
- San nhi... Em d*m đãng như này từ bao giờ, hửm? Tôi chưa động nhiều mà em đã tự chảy d*ch sao?
Tuệ San không rõ sinh lý bản thân, sò hu*ệt có tự tiện như thế thì cô cũng
đâu thể kiểm soát, hiện tại chỉ biết cơ thể với mọi điểm nhạy cảm lại bị soi chiếu trước gương, ánh mắt Ngôn Chấn sau lưng cô nhìn đầy vẻ phẫn
nộ càng khiến nữ nhân xấu hổ. Cô quay đầu lại, rơm rớm nước mắt:
- Ng... Ngài Khuất... Đừng mà... Mau bỏ em ra
Khuất Ngôn Chấn thấy làn da mặt này hồng nộn lên, hai mắt nhắm tịt rồi cái
đầu khó nhọc cúi dụi xuống hốc cổ hắn chính bởi cô không chịu nổi tư thế bị phô trương hết ra như vậy. Nam nhân liền cười vẻ nhan hiểm, ép cô
nhìn thẳng vào gương rồi khàn khàn:
- Hôm nay tôi phạt em... Không thể buông bỏ
Nói đoạn, tiểu đệ hướng thẳng lên điểm đích rồi chen dần cả cây gậy lớn vào nộn th*t chật chội ấy, hai nơi giao hòa nhau như nào, thủy d*ch tràn
trề chảy ra sao hay hai bầu v* lớn rung rinh đáng yêu thế nào, tất cả
được khô bày trước tấm gương lớn. Khuất Ngôn Chấn vừa thỏa mãn bản thân, vừa bóp chặt khuôn cằm Tuệ San để ép cô hướng thẳng tầm mắt nhìn cả hai quan hệ đang phản chiếu lại. Hắn bỉ ổi:
- Nào... San nhi, mau tiết thêm d*ch ra... Chẳng phải cơ thể em giỏi nhất việc ấy sao?
Tuệ San khó thoát khỏi vòng tay của Ngôn Chấn, hai bắp tay hắn nổi gân cuộn dọc cho thấy bản thân đang dùng sức bức ép cô nhiều đến mức nào. Nữ
nhân bên dưới bị thúc sâu tới tận điểm G, đầu gậy đã đ*m vào lại càn
quấy bên trong hết sức mạnh, mỗi lần thúc vào lại có vẻ sâu hơn, y như
tên biến thái sau lưng cô độ dài ấy, kích thước ấy không giới hạn
Nữ nhân nỉ non:
- Ngài... Hức... Ah... Um... Ngài bức em... Hức
Khuất Ngôn Chấn lại cười lớn lên man rợ sau tiếng trách móc yếu ớt ấy của
tiểu thỏ, bàn tay hắn cúi xuống lân la tìm hạt ngọc hồng, sau cùng thấy
được liền bóp mạnh để đầu viên th*t nộn này bắn ra thủy d*ch ra phía
trước. Khung cảnh này khiến Tuệ San đỏ gắt cả mặt, lại thêm cả lời nói
kích bác của nam nhân:
- San nhi... Tôi bức em sao? Vậy đây là gì... Hửm... Là do em kích t*nh mà ra... Còn trách tôi? Hửm...
Mỗi lần nói ngón tay Ngôn Chấn lại bóp chẹt lại, d*ch thủy từ viên ngọc nhỏ ấy chưa tuôn ra hết, mỗi lúc tay hắn thả ra thì phụt ra dòng thủy rất
mạnh, khi bị nắm lại liền ứ đọng dưới tư m*t hại Tuệ San gia tăng khoái
cảm mà bản thân không mong muốn. Lại thêm cả tiểu đệ bên dưới làm việc
rất năng suất, đ*m thúc liên tục khiến khuôn bụng nhỏ phập phồng mấy lần
Sau cùng, cô không chịu nổi kích thích này mà van cầu:
- Ah... Không... Không phải ngài... Ah... Ngài... Chậm... Chậm hức... um...
Khuất Ngôn Chấn vốn thương tiểu yêu tinh trong lòng bị hắn đem ra nhục d*c
đến xay xẩm đầu óc nhưng nam nhân càng ngày càng mê đắm cơ thể này. Một
đêm quan hệ cứ không muốn ngừng lại, sáng ra toàn nhân lúc nữ nhân còn
ngủ say mà tiếp tục việc dang dở, hại cho hu*ệt nhỏ đáng yêu này lúc nào cũng đỏ au lên, lớp th*t nộn cũng bị mỏng đi rồi xây xát nhẹ vì ngón
tay hắn lúc nào cũng chà mạnh
Hắn đối với lời nói vừa rồi, ngược lại không những không chịu buông tha cho Tiểu San, còn ép cô thú nhận mấy lời trơ trẽn:
- Vậy Tuệ San... Mau nói là do em d*m đãng, em quá kích t*nh vì tôi... Bởi vậy mà San nhi luôn nổi hứng khi có tiểu đệ phục vụ