Trong những năm 1970, động vật không thể được nuôi theo ý muốn, con thỏ
này không thể ăn, không thể nuôi, để cho thấy rằng cô không phải là một
phù thủy tàn nhẫn sẽ ăn thịt thỏ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào, Ôn
Hân đùa giỡn với con thỏ nâu nhỏ một lúc, đã phóng sinh nó. Chú thỏ nhỏ
tìm được đường sống trong chỗ chết, giống như một tia chớp biến mất
trong bụi cỏ.
Hai người từ trong bụi rậm đi ra con đường lên núi, tiếp tục đi lên núi, Bối Nhĩ ngốc nghếch không tìm được ổ chồn, lại
trông thấy thỏ nhỏ được phóng sinh, cũng gục đuôi đi theo hai người đi
lên núi.
"Là chồn, không phải thỏ!" Triệu Thắng Quân cố gắng giáo huấn với chó nhỏ của mình, vươn một ngón tay không ngừng chỉ thị cho
nó.
"Anh nói nó có thể nghe hiểu sao?" Ôn Hân nhìn một người một
chó này, khí chất rất thống nhất, đều mạo hiểm ngốc nghếch như nhau.
Sau khi Triệu Thắng Quân giáo huấn chó nhỏ một phen, nó lại vẫy đuôi nhanh chóng chui vào trong núi.
"Nó biết." Triệu Thắng Quân tương đối chắc chắn.
Không bắt được chồn, Triệu Thắng Quân mang theo Ôn Hân dọc theo đường đi bố
trí mấy kẹp săn bắt cùng bẫy săn, sau đó đề nghị trước tiên dẫn cô đi
lên Đại Miếu trên núi tham quan, thuận tiện ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi
mắc câu.
Miếu Sơn thần ở giữa sườn núi, hai người lần lượt đi lên khoảng một tiếng đồng hồ đại khái liền đến một mảnh đất bằng phẳng
tương đối rộng lớn, trên mặt đất rộng lớn cỏ dại mọc um tùm, thoạt nhìn
nhiều năm không có ai đến, ở giữa có một ngôi miếu nhỏ, ẩn mình trong
một cây cổ thụ, gạch tường màu xám đất, tường bò đầy thảm thực vật xanh
tươi, bởi vì địa thế thoáng đãng, tiếng chim hót, tiếng ve kêu càng rõ
ràng. Khi Hai người đi đến gần, Ôn Hân nhìn thấy trên cổng miếu cổ kính
viết ba chữ lớn Sơn Thần Miếu, nhưng cũng không phải tấm biển gỗ, mà là
khắc chữ bằng đá, trên câu đối hai bên viết: Tọa trấn Thanh Sơn hỉ thấy
ngô hương nhiều cẩm tú, máy mắn làm bảo toạ hẳn bạn nơi đây vĩnh tường
hoà! Phông chữ không phải là từ giản thể, thoạt nhìn vẫn là trông có
chút lâu đời rồi.
Triệu Thắng Quân dường như thường xuyên đến đây, quen thuộc mở cửa miếu, mang theo Ôn Hân đi vào.
Ôn Hân bước qua cánh cửa, vuốt ve cửa miếu, quay đầu nhìn thấy trên cửa có chút dấu hiệu đổ nát, nhưng cũng không phải dấu vết của mưa gió bào
mòn, thoạt nhìn giống như vết thương mới, trên cửa gỗ nặng nề cổ xưa có
mấy chỗ đập bị thương, lộ ra vân gỗ tương đối mới.
Ôn Hân bước
qua cánh cửa, nhìn đồ đạc trong miếu, trên xà nhà còn có thể nhìn thấy
một ít thần khí cổ xưa được chạm khắc hoa văn, màu sắc loang lổ, nhưng
vẫn có thể nhìn ra kỹ nghệ lúc đó.
"Miếu này có chút lâu đời rồi." Ôn Hân vừa ngẩng đầu nhìn vừa hỏi Triệu Thắng Quân đã đi vào.
Triệu Thắng Quân thu thập đồ đạc trong miếu, không biết từ đâu lấy ra hai cái cọc gỗ, ôm ra đặt ở cửa, "Ừm, đúng là rất lâu rồi, bất quá cụ thể cũng
không biết là triều đại gì. Trong thôn lưu lại nói là trước kia Dương
Thạch Tử chúng ta xuất hiện một tú tài, trước khi hắn vào kinh thi chính là ở trên núi này mỗi ngày học tập, sau đó thi liền trúng cử làm quan,
về sau còn làm đại quan, lúc hắn phong quang trở về thôn vì cảm tạ sơn
thần ở trên núi này nên xây dựng sơn thần miếu này, ngọn núi này cũng từ lúc đó bắt đầu gọi là Đại Miếu Sơn. ”
Không nghĩ tới sau lưng lại có một câu chuyện có động lực như vậy.
Triệu Thắng Quân dọn ra một chỗ sạch sẽ, "Leo núi nửa ngày, cô cũng mệt mỏi
rồi, đến đây ngồi xuống nghỉ ngơi, không khí bên trong không tốt, ngồi ở cửa này đi. Dù sao kẹp đã được bẫy rồi, đợi lát nữa chúng ta đi xem một chút, nói không chừng có thể bắt được một nửa số bẫy kẹp, những con
chồn này rất thích ăn trộm, đều là chạng vạng tối mới đi ra ngoài hoạt
động. ”
Một đường leo lên núi quả thật có chút mệt mỏi, Ôn Hân đi qua ngồi xuống, Triệu Thắng Quân từ trong túi xách vạn năng của anh tìm ra một cái bình thủy quân đội, mở ra đưa cho Ôn Hân, "Uống nước đi,
nước này chưa từng dùng qua, tôi đi vừa nãy còn vừa mới rửa, sạch sẽ. ”
Ôn Hân cũng không nhăn nhó, nhận lấy, ngửa cổ lên, nước trong bình nước chảy vào miệng Ôn Hân.
Triệu Thắng Quân ngồi đối diện nhìn cô gái nhỏ kia, lúc này cô ngửa cổ, lộ ra cái cổ vừa nhỏ vừa dài, giống như một con nai nhỏ cổ dài, cái cổ mềm
mại kia chậm dãi theo nước uống chậm rãi giật giật. Triệu Thắng Quân vội vàng dời tầm mắt đi, anh liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy miệng khô
lưỡi khô.
Ôn Hân uống nước xong, đem bình nước trả lại cho anh,
Triệu Thắng Quân cũng học theo bộ dáng Ôn Hân, không có điêng cuồng rót
nước vào trong miệng, uống thoải mái hơn nhiều.
"Hai người một
trái một phải ngồi trước cửa miếu, Ôn Hân mò mẫm một chỗ chém ở cửa bên
cạnh, "Chuyện này là sao vậy? Không phải không có ai đến ngôi miếu này
sao? Không phải do từ xưa đã có... Phải không! "Ôn Hân quay đầu ngồi bên cạnh Triệu Thắng Quân không biết vì sao có chút không tự nhiên.
Triệu Thắng Quân buông bình nước xuống, sửng sốt một chút, nhìn chỗ Ôn Hân
chỉ vào, "À, đó là do đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia..."
Nói nửa câu, Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân một chút, điều chỉnh lý do một
chút, "À, ý tôi là, năm ngoái có mấy người trẻ tuổi, nói là đến diệt trừ mê tín dị đoan phong kiến phá bỏ cùng càn quét ngưu quỷ xà thần, xách
rìu lên núi, khi đó chém thành. ”
Ôn Hân nhìn tượng thần và bàn
thờ hương án vẫn còn hoàn chỉnh như lúc ban đầu trong miếu, ngoại trừ
mấy chỗ tổn thương trên cửa, kỳ thật tổng thể mà nói bảo tồn vẫn rất
tốt, "Vậy cứ như vậy chém hai búa là xong rồi sao?" Với sự hiểu biết của Ôn Hân về lịch sử, biết rằng nếu một khi những điều như vậy bắt đầu,
tất nhiên không thể kết thúc như vậy.
Triệu Thắng Quân ngồi ở chỗ đó ngữ khí tùy ý thoải mái, " Tôi đuổi bọn họ xuống núi, lại giày vò lung tung họ một hồi! ”
Ôn Hân nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Triệu Thắng Quân, tưởng tượng
khi đó, Triệu Thắng Quân trước mắt này làm thế nào để đuổi những người
cầm rìu xuống núi.
"Vì sao?"
Triệu Thắng Quân giương mắt nhìn Ôn Hân, sửng sốt: "Cái gì vì sao? ”
Ôn Hân mở to hai mắt nhìn anh hỏi, "Vì sao lại đuổi bọn họ xuống núi? "Cô
có chút tò mò trước mắt cái thôn bá mạnh mẽ những năm bảy mươi này đến
tột cùng là nghĩ cái gì vậy, có phải thật sự giống như mẹ Hắc Tử nói,
anh là người đàn ông tốt nhất mà ở Dương Thạch Tử đều không tìm ra được
người nào khác ngoài anh!
Triệu Thắng Quân thần sắc không rõ nhìn Ôn Hân một cái, cúi đầu cười khổ một chút, nhưng ngữ khí vẫn thoải mái: "Đây đều là thứ tốt mà tổ tiền lưu lại, Đại Miếu Sơn không có miếu, còn gọi gì là Đại Miếu Sơn? Tôi biết tôi không đủ thông minh! Nhưng tôi chỉ không muốn nhìn họ chà đạp. ”
Ôn Hân nhìn người đàn ông bướng
bỉnh đang cúi thấp đầu trước mắt này, đột nhiên phát hiện bên dưới bề
ngoài cứng rắn của anh lại có một trái tim mềm mại. Biểu hiện giương
nanh múa vuốt của anh chỉ là vì bảo vệ những người thiện lương gầy yếu
kia. Những thôn dân vô tội trong thôn, những con thỏ nhỏ mềm mại trên
núi, còn có sơn thần miếu được đúc bằng đá này, đều là thứ anh đang bảo
vệ.
Ôn Hân nhìn thôn bá như vậy, trong lòng không thể nói là cảm
giác gì, vừa cảm động vừa đau lòng. Trong lòng nghĩ, nam nhân tốt như
vậy, vì sao không thể là nam chủ đây? Nghĩ lại, cũng may anh không phải
nam chủ, bởi vì mình là nữ phụ. Lại nghĩ đến anh chính là người chồng
ban đầu của cô ở cuốn sách này, nhất thời cảm thấy thật sự là một chuyện tuyệt vời.
Ôn Hân đang suy nghĩ, nửa ngày không nói gì, Triệu
Thắng Quân đợi một lúc lâu không thấy Ôn Hân trả lời, ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt sâu không thấy đáy mang theo một tia kiên định, trầm
giọng nói, "Có phải cô cũng cảm thấy tôi hay không..."
"Không,
anh đã làm đúng! Nếu tôi cũng có mặt ở đó, tôi sẽ đứng về phía anh, sau
này nếu có một chuyện như vậy xảy ra, hãy nhớ gọi cho tôi!" Ôn Hân ngắt
lời anh, mỉm cười nhìn anh.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Triệu
Thắng Quân sửng sốt, ánh mắt nhìn Ôn Hân nhất thời nhu hòa xuống, lại
hiện lên một tia mừng rỡ.
Ôn Hân kiên định nhìn Triệu Thắng Quân, " anh nói đúng, những thứ này đều là di sản quý giá của tổ tiên lưu
lại, cần các thế hệ chúng ta đi bảo vệ nó thật tốt, từ ngày nó xây dựng
cho đến bây giờ đã trải qua nhiều năm mưa gió đều sừng sững không ngã,
chúng ta đương nhiên không thể để nó hủy trong tay thế hệ chúng ta! ”
Một tia mừng rỡ trong mắt Triệu Thắng Quân dần dần phóng đại, dần dần kéo
dài, đến cuối cùng khóe miệng đều nhịn không được nhếch lên, càng lúc
càng lớn, lúc nhìn cô trong mắt lóng lánh ra rất nhiều ngôi sao.
Triệu Thắng Quân không thể tin được cô gái nhỏ trước mắt lại nói ra lời trong lòng anh, mấy năm nay anh một mình ở Dương Thạch Tử kiên trì, loại
trạng thái tư tưởng không hợp nhau này anh đã thành thói quen, lúc này
đột nhiên tìm được một tri kỷ, vẫn là cô gái nhỏ thường xuyên khiến anh
hồn vía ngày đêm thương nhớ này, anh chưa từng dám có kỳ vọng như vậy,
lúc này trong lòng quả thực là một trận mừng như điên, tim đập thình
thịch.
Ôn Hân đem cọc gỗ của mình chuyển đến vị trí gần anh một chút, cô muốn nhìn rõ trong mắt anh rốt cuộc có bao nhiêu ngôi sao.
Triệu Thắng Quân cũng choáng váng, không vì Ôn Hân tới gần đỏ mặt tránh né
như thường lệ, hóa đá mặc cho Ôn Hân đến gần nhìn mấy ngôi sao. Sức
quyến rũ nữ tính của Ôn Hân được khẳng định, nhìn bộ dạng ngốc nghếch
này của Triệu Thắng Quân, càng muốn trêu chọc anh! Chớp chớp ý cười
trong suốt tiến lại gần, chỉ thấy anh há mồm.
"Ừ?" Ôn Hân nghe
không rõ ràng, cảnh đẹp giờ đẹp như thế, Ôn Hân thập phần tò mò người
đàn ông cứng rắn này đến tột cùng có thể nói ra lời yêu thương mang theo hương vị thập niên 70.
Ôn Hân lại đến gần một chút, chợt nghe
thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Triệu Thắng Quân, "Sơn Thần thật sự rất linh thiêng! ”
Ôn Hân: "..."
Không đợi Ôn Hân đáp lại những lời không giải thích được của anh, Bối Nhĩ đã cắn ống quần Triệu
Thắng Quân kéo lên. Chó cỏ độc thân mũi rất linh hoạt, luôn có thể xuất
hiện kịp thời vào thời điểm quan trọng.
Triệu Thắng Quân phục hồi tinh thần lại, chỉ số thông minh của anh đã lên đến mức cao rồi sao,
mới phát hiện khuôn mặt cô gái nhỏ xinh đẹp gần đó, nhất thời trên mặt
ửng đỏ một mảnh! Vội vàng nghiêng người, một cái bất ổn, từ trên gò gỗ
ngã xuống đất, bộ dáng chật vật kia làm cho Ôn Hân không nhịn được cười.
Con chó nhỏ thấy Triệu Thắng Quân có phản ứng, liền xoay người vẫy đuôi bỏ chạy.
Triệu Thắng Quân khuôn mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nửa ngày, " Tôi.. Tôi... Đi xem Bối Nhĩ, phỏng chừng đã tìm thấy chồn rồi. ”