Tiểu Hắc Tử đi lên thị trấn để đến lớp vào buổi sáng, vừa đi đến cổng
làng Dương Thạch Tử, liền đụng phải anh Thắng Quân của cậu.
" Anh Thắng Quân~~~" Tiểu Hắc Tử vui vẻ chạy tới, gần đây vận khí của cậu
thật đúng là may mắn, mỗi ngày đều có thể gặp được anh Thắng Quân thân
yêu của cậu.
"Ừm, buổi sáng ăn gì?" Triệu Thắng Quân cùng Tiểu Hắc Tử đi đến cửa thôn, vừa đi vừa giống như vô tình hỏi.
Tiểu Hắc Tử đeo cặp sách nhỏ vui vẻ, "Mẹ em làm bánh bột ngô."
Triệu Thắng Quân hai tay cho vào trong túi, chân đá một tảng đá trên mặt đất, "Hai loại bột trộn với nhau à? ”
Tiểu Hắc Tử không biết vì sao gần đây anh Thắng Quân đặc biệt cố chấp với
bữa ăn nhà mình, mỗi ngày vừa gặp mặt đều hỏi, buổi sáng ăn gì, buổi tối ăn cái gì, buổi trưa ăn cái gì?
"Không phải, có bánh bột ngô,
cháo kê và củ cải muối, mẹ em, em cùng em gái, còn có chị Ôn Hân cùng
nhau ăn." Tiểu Hắc Tử thành thành thật thật trả lời một chuỗi dài, bởi
vì dựa theo kinh nghiệm mấy ngày nay, nếu như mình không trả lời hết,
thì sẽ đều bị hỏi tới từng cái một.
Quả nhiên sau khi trả lời
xong câu hỏi này, anh Thắng Quân của cậu không dây dưa về vấn đề này
nữa, lại cùng cậu đi bộ vài bước, dặn dò cậu vài câu học tập chăm chỉ,
rồi thả cậu đi học.
Triệu Thắng Quân nhìn bóng lưng Tiểu Hắc Tử,
lông mày hơi nhíu một chút, liên tục mấy ngày, trong nhà Tiểu Hắc Tử còn đang ăn tạp lương. Triệu Thắng Quân có chút ngồi không yên, đến buổi
chiều tan công, lại từ chỗ người anh em của mình trong trấn mua một túi
bột mì trắng, khiêng đến nhà Tiểu Hắc Tử.
Ôn Hân đang ở trong
phòng cùng mẹ Hắc Tử học cách nhào bột, gần đây mẹ Hắc Tử nấu cơm luôn
làm hai phần, nhà mình làm một phần lương thực thô, còn lại làm cho cô
một phần lương thực mịn, khiến cho Ôn Hân mỗi lần đều cảm thấy ngượng
ngùng. Bởi vậy hôm nay cô đặc biệt đến cùng mẹ Hắc Tử nấu cơm, miễn lại
cho mẹ Hắc Tử lại nấu thêm hai phần cơm.
"Thắng Quân tới rồi." Mẹ Hắc Tử cười chào hỏi.
Triệu Thắng Quân nhìn thấy Ôn Hân trong phòng rõ ràng sửng sốt một chút, tiếp theo tầm mắt liền rơi xuống cục bột trên tay Ôn Hân, cục bột kia cũng
trắng như tay cô gái nhỏ kia, anh lặng lẽ yên tâm. Nhìn thấy tầm mắt Ôn
Hân quay ra, anh vội vàng liếc mắt một cái, cũng không dám nhìn kỹ cô
nữa, không nói lời nào, đem túi bột mì trắng kia đặt trên mặt đất.
" Này sao lại đưa tới một túi nữa, ngày đó túi kia còn chưa ăn hết đâu." Mẹ Hắc Tử vội vàng đi ra ngoài.
"Trong nhà có bốn người, không có việc gì đâu, ăn đi! Đừng ăn lương thực thô
kia nữa, Hắc Tử cùng Hắc Muội đang trong thời điểm thân thể phát triển,
ăn nhiều lương thực mịn mới tốt", Triệu Thắng Quân nghiêm túc nói.
Triệu Thắng Quân liên tiếp đưa tới bột mì trắng, sự nhiệt tình này làm cho mẹ Hắc Tử có chút sợ hãi, lẩm bẩm ăn lương thực mịn tốn rất nhiều tiền.
Nhưng Triệu Thắng Quân cũng không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu với Ôn Hân
coi như chào hỏi, buông lương thực xuống liền ra cửa, mẹ Hắc Tử vội vàng đuổi theo ra cửa.
"Thắng Quân, cái này sao có thể cho con đưa
lương thực mịn, không được không được, con cầm về đi, nếu mà để cho cha
con biết ông ấy lại cùng con cãi nhau." Thời đại này bột mì trắng một
hào hai một cân, một bột mì trắng này năm mươi cân, được sáu đồng, tiểu
hắc tử năm trước học học phí mới có năm đồng, bởi vậy đối với một nhà
Tiểu Hắc Tử mà nói, đúng là vật phẩm quý giá.
"Thím, con không
phải lấy từ nhà con, thím yên tâm, một túi bột mì trắng, cho thím ăn thì thím cứ ăn đi! Ăn hết con lại đưa tới, không có việc gì, đừng tiếc mà
để không ăn. "Triệu Thắng Quân lau mồ hôi trên đầu.
Mẹ Hắc Tử
nhìn Triệu Thắng Quân, quay đầu nhìn cửa phòng, hạ thấp thanh âm nhỏ
giọng nói, " con yên tâm, hai ngày nay thanh niên trí thức Ôn ăn đều là
lương thực mịn, ta đã nói với cô ấy rồi, nói đều là lương thực con đưa
tới. ”
"Thím, người nói cái gì vậy, con mang đến là để cho một
nhà mọi người ăn, con không có...Không có ý đó, được rồi, cứ như vậy đi, con... Con đi trước. "Cũng không đợi mẹ Hắc Tử nói gì nữa, Triệu Thắng
Quân chạy trốn khỏi nhà Tiểu Hắc Tử.
Mẹ Hắc Tử đứng ở cửa, nhịn không được nở nụ cười, đúng là người trẻ tuổi.
Mẹ Hắc Tử trở về phòng, thấy Ôn Hân còn đang nhào bột, chỉ trong chốc lát, cô đã nhào được ba cục, tất cả đều là bột mịn, đủ cho cả nhà ăn. Mẹ Hắc Tử vội vàng đi qua tiếp nhận công việc trong tay cô, nhẹ nhàng cười
nói, "Hai người các người đó, thật đúng là giống nhau, đều rất tốt bụng! ”
Ôn Hân ngẩng đầu, "Hả? ”
Mẹ Hắc Tử biết đứa trẻ này da
mặt mỏng, cũng không nói nữa, lắc đầu một bên khuấy đầy máy ép mì vừa
nói chuyện phiếm với Ôn Hân, "Ý ta là, Thắng Quân này là một đứa trẻ đặc biệt tốt bụng. ”
"Phải không? Thím à, thím là người ăn ít nhất
đó" Ôn Hân thuận miệng trêu ghẹo, trong lòng cô đều sáng tỏ làm sao nhìn không ra Triệu Thắng Quân đang thích mình, đương nhiên cũng biết mẹ Hắc Tử lại đang nói tốt giúp anh trước mặt cô. Các chàng trai trong thôn ấy mà, kịch bản này cùng Lương Cao Tử và Vương Đại Lực bọn họ đều không
sai biệt lắm, đưa đồ ăn cho cô, đưa đồ ăn cho người xung quanh cô, là
đang theo đuổi cô ấy mà.
Mẹ Hắc Tử nhìn Ôn Hân một cái, " thanh
niên trí thức Ôn, vậy là lời này của cô không đúng rồi, ta cũng không
phải bởi vì một túi bột mì trắng này mà giúp nó nói tốt, ta từ nhỏ cũng
là người đã gặp qua nhiều thứ đồ tốt rồi, sao có thể thiển cận như vậy
được. ”
Ôn Hân cười cười, bỗng nhiên nhớ tới mẹ Hắc Tử cũng là con gái nhà địa chủ.
Bởi vì sợ Ôn Hân hiểu lầm, mẹ Hắc Tử vội vàng nghiêm túc thanh minh, "
thanh niên trí thức Ôn cô cũng đừng cho rằng Thắng Quân nó mang bột mì
trắng đến cho nhà ta là vì lâý lòng cô, lại hiểu lầm một mảnh tâm ý của
đứa nhỏ này. Kỳ thật đứa nhỏ này là một người có tấm lòng tốt, bình
thường đối với nhà ta cũng đặc biệt tốt. Ta nói cho cô biết, cô đừng
nhìn trong thôn có người nói nó hỗn, nói nó đánh nhau, mỗi ngày đối
nghịch với cha nó. Nhưng thím nói cho cô biết, nhiều năm như vậy, ta mưa gió gì còn chưa từng trải qua, người như thế nào ta còn chưa từng thấy
qua, ta muốn nói, ta thấy qua nhiều người như vậy rồi, trên trấn Dương
Sơn này đều tìm không ra một đứa trẻ nào tốt như Thắng Quân. ”
Mẹ Hắc Tử thấy Ôn Hân không tin, vì thế vội vàng nói, "thanh niên trí thức Ôn cô cũng đừng không tin, cô xem cái chân què này của ta đi, hiện tại
ta còn có thể giữ được nó, có thể bước đi khập khiễng như vậy, ta đều
phải cảm ơn nó đấy, nếu không có nó, có lẽ ta đã không thể giữ lại được
một chân què này. ”
Ôn Hân nhìn cái chân què mà mẹ Hắc Tử cố ý
vươn ra, lại nhìn mẹ Hắc Tử, "Thím, chân này của thím là bởi vì tại sao
mà bị què vậy ạ? "Kỳ thật cô vẫn muốn hỏi chuyện nhà bà một chút, nhưng
cuối cùng lại nghĩ đó là vết sẹo của người ta, nên chưa bao giờ hỏi ra
miệng, lúc này mẹ Hắc Tử đặc biệt có ý tứ muốn tâm sự, Ôn Hân vội vàng
thuận thế hỏi.
" Mẹ Hắc Tử nhào bột, giống như là lâm vào trong
hồi ức, từ từ nói, " cô cũng biết, thành phần nhà ta không tốt, ba đời
làm địa chủ, khi đó toàn bộ Dương Thạch Tử này đều là của nhà ta, ngay
cả trấn trên hiện tại cũng có nửa con phố của nhà ta, về sau không phải
địa chủ cùng nhà tư bản đều bị lật đổ sao, đất cùng ruộng đều chia ra,
chia thì chia, dân nghèo thì nghèo, nhưng tất cả mọi người ai cũng đều
nghèo, cũng trải qua vài năm sống thoải mái. Về sau cũng không biết tại
sao nữa, trong thôn bắt đầu chỉ trích, đánh địa chủ, mỗi ngày họ náo
loạn đến hung dữ, cha Hắc Tử là bộ đội, nhà chúng ta ngay từ đầu còn
không có chuyện gì.... Ai...., cũng là mệnh của ta không tốt, sau đó cha Hắc Tử ở trong bộ đội xảy ra chuyện, nhà cũng không còn chỗ dựa, khi đó Tiểu Hắc Tử tám chín tuổi, Hắc Muội mới hai ba tuổi, hằng ngày chứng
kiến cảnh gia đình chịu tội, ta cũng chính là vì mấy đứa nhỏ này, mới có thể từng ngày chịu đựng được, chân này chính là bị thương vào lúc đó.
Khi đó Thắng Quân cũng mới mười sáu mười bảy, ngăn cản không để cho cha
nó làm như vậy với chúng ta, nhưng lúc đó đâu chỉ mỗi ở Dương Thạch Tử
bị như vậy, thôn khác cũng như vậy. Sau đó, trong thôn có một cuộc bạo
động gây ra mạng người,Thắng Quân liền đi lên đem nhóm kia, đập nát đấu
đài, lúc ấy ta ở trên đài kia, thấy nó còn động thủ với cha mình. Sau
khi ta được thả về nhà, ta mới có thời gian xử lý vết thương trên chân
một chút, đem máu mủ đều nặn ra. Nhưng đài đập đi còn có thể dựng lại,
không quá hai ngày trong thôn đã có người la hét còn muốn dựng đài,
Thắng Quân chính là từ lúc đó bắt đầu đánh nhau với người khác, nhiều
lần đầu đều chảy máu, sau đó trong thôn rốt cuộc không ai dám đánh lại
nó nữa, mọi người đều nói đứa con trai thứ hai nhà họTriệu này sắp chết, chúng ta những thành phần không tốt này cũng dính một chút hào quang
của nó, ta mới đem được cái chân què này cứu lại được. Thôn chúng ta từ
đó cũng không còn dựng lại đấu đài nữa, cô phải biết rằng các thôn khác
vẫn dựng đài đấu thật lâu, khiến cho bao nhiêu người phải chịu tội. Cho
nên cô vừa mới tới Dương Thạch Tử này, thoạt nhìn còn tưởng rằng Thắng
Quân chính là tên côn đồ, nhưng kỳ thật Dương Thạch Tử bao nhiêu người
đều nói nó tốt đó. Cho nên ta mới nói ở Dương Thạch Tử này cũng không
tìm ra được một đứa trẻ tốt như Thắng Quân, đây thật sự không phải là
thím nói bậy. ”
Mẹ Hắc Tử đang kể lại một câu chuyện cũ đầy bụi
bặm cách đây nhiều năm, tuy rằng rất nhiều chi tiết đều mơ hồ, nhưng Ôn
Hân ở bên cạnh nghe đến mê muội, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh
thiếu niên lên đấu đài đập phá, cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng
khi đó có bao nhiêu cuồng nhiệt, chính là chỉ ở chỗ này nghe mẹ Hắc Tử
kể lại, trái tim Ôn Hân cũng không khỏi đập thình thịch theo. Thì ra
thôn bá là từ vậy mà ra! Trong hoàn cảnh như vậy, anh dám đứng ra nói
chuyện cho những người như mẹ Hắc Tử, điều này đòi hỏi cần bao nhiêu sự
dũng cảm, mà anh làm được, những gì anh ấy làm còn hơn nhiều so với việc anh nói.
"Kỳ thật đứa nhỏ Thắng Quân này không phải là một đứa
trẻ hỗn lão, năm đó còn thiếu chút nữa là thành quân nhân rồi. Lúc trước trong thôn có mấy danh ngạch có thể tham gia quân ngũ, khi đó tham gia
quân ngũ được ăn ngon! Sao có thể đến phiên nhà ta loại thành phần này
không tốt đây, cũng đều là do Thắng Quân, cảm thấy cha Hắc Tử đã mất,
nhà ta không có chỗ dựa, liền... Đem danh ngạch của nó nhường cho con
trai lớn của ta Đại Hắc, cũng bởi vì thế mà trở về còn cùng trong nhà nó cãi nhau một trận! Ai, lại nói tiếp cũng là Đại Hắc vô phúc, về sau
cùng cha nó ra đi không rõ ràng. Thắng Quân còn bởi vì trong lòng này
băn khoăn, đối với nhà ta càng tốt hơn, đem Tiểu Hắc Tử đối đãi như em
trai trong nhà! Đối với thím ta đây còn thân hơn một đứa con ruột. " Mẹ
Hắc Tử nói đến lời này, trong giọng nói đều là vui mừng.
Sau khi
Nghe xong câu chuyện của thôn bá nhỏ trong vùng nông thôn hẻo lánh này,
Ôn Hân không khỏi dâng lên một cảm xúc khác biệt đối với tên côn đồ này. Nói anh là một tên côn đồ thường xuyên đánh nhau, nhưng anh có một loại khí chất thổ phỉ cổ điển, đánh nhau quyết liệt nhưng cũng rất hào hiệp.
Mẹ Hắc Tử nói xong, sợi mì phở cũng vừa lúc làm xong, nhìn bộ dáng Ôn Hân
như có điều suy nghĩ, bà cười, " cô và nó nha, đều giống nhau, đều rất
tốt bụng. ”
Ôn Hân nhớ tới bộ dáng vừa rồi khi anh vào cửa sắc
mặt ửng hồng lại cứng rắn, thanh niên nhiệt huyết trong đầu toàn thân
tản mát ra hào quang cùng thân ảnh anh giao hòa, nhất thời lại có chút
cảm giác không chân thật.