Hai bên tai Nghiêm Nhất Thành đột nhiên ong ong lên vô cùng nhức nhối,
những ngón tay của anh gắt gao nắm chặt lấy bàn tay Hình Sở Nhan, thất
thần mở lời: “Sở Nhan, cậu nghe mình giải thích đã...”
“Mình
không thích.” Hình Sở Nhan thản nhiên cự tuyệt, thái độ hờ hững nhưng
quyết định vô cùng kiên định: “Cậu là bạn trai mình, cậu lại nói dối
mình để đi gặp người con gái khác, đổi lại là cậu thì cậu có vui nổi
không? Nếu như cậu thật lòng với mình, vậy tại sao ngay từ đầu không nói rõ, để khi bị mình phát hiện mới tỏ ra hối hận?”
Có điều, Hình
Sở Nhan không dễ bỏ qua như lần trước, nhưng khi thoáng qua trong tầm
mắt là gương mặt đang cau chặt mày của Thiên Tuệ, cảm xúc trong ánh mắt
cô thoáng chốc đã chuyển sang hàm ý khiêu khích.
Ở ngay vị trí Hà Chấn Kiệt đang ngồi, cảnh tượng diễn ra giữa Nghiêm Nhất Thành và Hình
Sở Nhan rõ mồn một, cậu ta kinh ngạc buộc miệng thốt lên: “What the
f...”
Hà Chấn Kiệt còn chưa kịp nói hết câu đã bị Cẩn Nam bịt
miệng ngăn lại, cậu ta trợn mắt quay đầu nhìn anh ta, tay liên tục chỉ
về phía cặp đôi đang hôn nhau kia.
Cẩn Nam hoàn toàn hiểu ý của Hà Chấn Kiệt nhưng chỉ gật đầu một cách bất lực, ngỏ ý muốn cậu ta cùng cam chịu.
Thiên Tuệ lướt mắt qua những người có mặt trong quán, bỗng dừng lại chỗ Hà
Chấn Kiệt đang ngồi trên đùi Cẩn Nam. Cô ta thở dài khó chịu một hơi,
ngoài mặt tỏ ra bình thản lên tiếng cắt ngang bầu không khí hiện tại:
“Em tiện đường ghé qua một lát, không làm phiền mọi người nữa, chiều
gặp.”
Ngay khi Thiên Tuệ vừa quay lưng, giọng nói của Cẩn Nam lập tức truyền tới: “Chiều nay em không cần đến đây làm nữa, đến nhận lương được rồi.”
Thiên Tuệ xoay đầu nhìn lại, nụ cười trên môi mất tự nhiên rõ rệt: “Tại sao ạ?”
Cẩn Nam chẳng chút tinh tế hay khách sáo, trực tiếp đáp: “Quán thừa người không cần thiết.”1
Câu này chính là muốn ám chỉ, Thiên Tuệ chỉ là người thừa.1
Hiểu bản thân bị đá xéo, Thiên Tuệ nhếch môi cười khẩy, từ tốn gật đầu: “Được, em hiểu rồi.”
Đợi sau khi Thiên Tuệ rời khỏi, Hà Chấn Kiệt lập tức giơ ngón cái tán
thưởng Cẩn Nam. Mà phía bên kia, Hình Sở Nhan cũng thẳng tay đẩy Nghiêm
Nhất Thành tránh xa mình ra.
Điều đầu tiên Hình Sở Nhan làm sau
khi mất nụ hôn đầu không phải là “đàm phán” với Nghiêm Nhất Thành, thay
vào đó cô nhìn qua phía Hà Chấn Kiệt, dụng ý nhắc nhở: “Chấn Kiệt, nếu
cha mẹ cậu biết chuyện cậu với Cẩn Nam thì sao?”
Không gian bỗng
nhiên chìm trong tĩnh lặng đến ngột ngạt, Hà Chấn Kiệt chần chừ một hồi
chợt đứng dậy, không tự tin đáp: “Thiên Tuệ sẽ không dám nói linh tinh
đâu.”
“Thật?”
Chỉ một chữ của Hình Sở Nhan, tiếng lòng mạnh mẽ của Hà Chấn Kiệt lập tức sụp đổ.
Cẩn Nam vẫn ngồi yên tại chỗ, nghe xong cuộc hội thoại vừa rồi, anh ta
ngang nhiên hướng tới Hà Chấn Kiệt, buông lời dụ dỗ: “Tôi có nhà riêng,
ba phòng ngủ.”
“Biến đi!” Hà Chấn Kiệt lườm anh ta một cái, quay ngoắc sang chỗ khác kéo ghế ngồi xuống.
Giữa lúc mọi sự tập trung đang đổ dồn lên Hà Chấn Kiệt, Nghiêm Nhất Thành
vẫn nhìn chằm chằm vào Hình Sở Nhan không rời mắt. Đợi mọi người nói
chuyện xong, anh bỗng siết chặt lấy tay cô, cẩn trọng cất tiếng gọi: “Sở Nhan...”
Nghe thấy giọng nói của Nghiêm Nhất Thành phát ra, Hình Sở Nhan mới chậm rãi xoay đầu lại nhưng biểu cảm vẫn lạnh nhạt như ban
đầu. Cô dứt khoát gỡ từng ngón tay của anh đang nắm lấy tay mình, có
điều càng gỡ anh lại càng dùng sức siết chặt.
“Buông ra.” Hình Sở Nhan ảm đạm yêu cầu, giọng điệu lộ rõ sự ghét bỏ: “Cậu dám làm thì hãy
dám chịu, ở đây giả vờ đáng thương với mình làm gì? Lần trước chuyện cô
ta đến đây làm việc cậu không nói gì với mình, mình đã không chấp nhất,
rồi thì sao? Một tuần bảy ngày, cậu và cô ta học chung lớp, đi chung
đường, làm chung chỗ, bây giờ còn nói dối mình để đi gặp riêng. Nếu
không phải mình vướng chân, cậu đã đưa Thiên Tuệ về nhà ở như từng làm
với mình đúng không?”
“Không phải, Sở Nhan à... cậu nghe mình
giải thích đã.” Nghiêm Nhất Thành nóng vội khai báo: “Thật ra cô ta nói
biết một số chuyện về cậu nên mình mới ra ngoài gặp, vả lại vì mình cũng biết cậu không thích cô ta nên mới nói dối cậu.”
“Thiên Tuệ là
ai, thân thiết bao nhiêu lại có thể mở miệng ra nói biết về mình? Cậu là trẻ lên ba hay sao mà cô ta nói gì cũng tin?”
Nghe những lời
chất vấn của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành có chút ấm ức cúi đầu, đôi
má anh hơi phồng lên, thấp giọng đáp: “Mình không nghĩ nhiều như vậy,
mình chỉ muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến cậu. Tốt, xấu, thật hay giả mình đều muốn biết, bởi vì mình muốn bù đắp những tổn thương
cậu đã từng trải qua. Hơn nữa, không chừng có những việc ngay chính cậu
cũng không biết.”
Ngồi hóng hớt gần đó, Hà Chấn Kiệt cũng không
thể mãi giữ im lặng, đợi Nghiêm Nhất Thành nói xong cậu ta liền chen lời vào: “Đúng đó, Nhất Thành sai vì nói dối giấu cậu thì không bỏ qua
được, nhưng cha Thiên Tuệ trước đây làm kinh doanh qua lại với nhiều
người trong giới, khả năng cao cũng từng hợp tác với cha cậu nên biết
những chuyện ông ta từng làm không phải không có.”
Hình Sở Nhan
chợt rơi vào trầm mặc, trạng thái có phần nóng nảy như khi nãy cũng dịu
xuống. Cô chầm chậm đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Nhất Thành, nhẹ
giọng hỏi: “Cô ta nói gì với cậu?”
Nghiêm Nhất Thành chưa cần suy nghĩ đã nhanh chóng đáp: “Về nhà mình sẽ kể lại với cậu.”
“Không cần, cậu cứ nói ở đây luôn đi.”
Biểu tình của Nghiêm Nhất Thành trở nên không tình nguyện, nhưng sau cùng
vẫn vì sắc mặt nghiêm nghị của Hình Sở Nhan, không thể từ chối mà chọn
kể ra: “Cô ta nói, người cha hiện tại vốn dĩ không phải là cha ruột của
cậu, ngày xưa ông ta dùng mẹ cậu đổi lấy lợi ích của công ty nên mới có
cậu.”