“Khiết Băng, em đừng nghe lời cô ta nói. Chúng ta mau đi thôi.”
Thấy người phụ nữ kia cứ bám theo mình, bước chân của Ninh Khiết Quỳnh
càng trở nên vội vã. Khiết Băng ngoái đầu nhìn lại, liên tục bị cô ta
nhắc nhở.
“Đừng nhìn nữa, đi nhanh lên.” Ninh Khiết Quỳnh lo sợ chuyện xấu mình làm sẽ bị phơi bày, nên mới phải gấp gáp rời đi như vậy.
Nhưng mà hai chị em nhà họ Ninh gần đến đầu cầu thang, người phụ nữ kia
đã đuổi theo kịp. Cô ta nắm lấy tay Khiết Băng, kéo ngược lại về phía
mình.
“Cô vẫn nghĩ chị gái mình tốt lành sao? Cô ta…”
“Đã bảo đừng nói nữa mà.” Ninh Khiết Quỳnh ngắt lời ả. Ngay lập tức, cô
ta sấn sổ đến túm tóc người phụ nữ kia, đánh với nhau một trận nảy lửa.
Tình thế hỗn loạn, Khiết Băng đứng một bên hô hoán can ngăn. Lúc thấy
tình hình sắp không ổn, cô mặc kệ bản thân không còn tí sức lực mà xông
vào để bảo vệ Ninh Khiết Quỳnh.
“Mau tránh ra…”
Hai bên xô đẩy nhau, ngày càng tiến tới gần cầu thang. Người phụ nữ kia
nắm lấy áo Ninh Khiết Quỳnh kéo về phía mình, cô ta liền vung tay lên
định đẩy ả ra. Không ngờ đúng lúc Khiết Băng cũng nắm lấy tay ả, Ninh
Khiết Quỳnh xô mạnh một phát khiết Khiết Băng mất đà, ngã ngửa ra đằng
sau, lộn tròn hết mấy bậc cầu thang.
Rầm!
“Không…” Ninh Khiết Quỳnh há hốc mồm không thể tin nổi.
Người phụ nữ kia sững sờ nhìn Khiết Băng nằm dưới chân cầu thang, trên
đầu chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ. Ả cười khẩy, hờ hững khoanh tay trước
ngực, không thèm quan tâm đến sống chết của cô.
“Ra tay cũng thật độc ác đó.”
Ả ta không muốn dính líu đến chuyện này, nên nói xong thì bỏ đi mất.
Ninh Khiết Quỳnh vẫn còn bàng hoàng, cô ta lấy tay bịt hai lỗ tai lại
đầy sợ hãi, liên tục lắc đầu.
“Không, không… tôi không cố ý.”
Dù cô ta ghét Khiết Băng đến mức nào cũng không có gan lớn làm như vậy.
Ninh Khiết Quỳnh hoảng hốt lo sợ Thẩm Hạo Khanh biết được chuyện này,
chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Dù cô ta ghét Khiết Băng đến mức nào cũng không có gan lớn làm như vậy.
Ninh Khiết Quỳnh hoảng hốt lo sợ Thẩm Hạo Khanh biết được chuyện này,
chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Cô ta có thể nhìn ra được Thẩm Hạo Khanh đã yêu Khiết Băng rồi. Bây giờ
đến việc giành lại hắn cũng đã rất khó khăn, huống chi cô ta còn hại
Khiết Băng ra nông nỗi này.
Ninh Khiết Quỳnh định bỏ chạy, sau cùng vẫn không có can đảm. Lỡ như người phụ nữ ban nãy đi tố giác, cô ta xem như xong đời.
“Minh Viễn… đúng rồi! Mình Viễn có thể giúp mình.”
Cô ta gấp gáp lấy điện thoại gọi cho Cao Minh Viễn, bởi vì quá run sợ
nên bấm mấy lần mới thành công. Đầu dây bên kia bắt máy, Ninh Khiết
Quỳnh nói ngắt quãng, ý tứ rối tung cả lên, nhưng đại loại Cao Minh Viễn vẫn hiểu được rằng Khiết Băng đang gặp chuyện chẳng lành.
Hắn lái xe một mạch đến địa điểm mà Ninh Khiết Quỳnh nói với mình. Vào
bên trong, nhìn thấy Khiết Băng nằm trên sàn, vũng máu trên đầu đã khô
lại mà không khỏi choáng váng. Hắn vội chạy nhanh đến bế cô lên.
Ninh Khiết Quỳnh ngước mặt nhìn hắn, nước mắt trực trào. Cô ta không
ngừng giải thích cho Cao Minh Viễn hiểu, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt
thờ ơ và sự ghét bỏ của người đàn ông này.
“Ninh Khiết Quỳnh, tôi thật sự thất vọng về em đấy.”
Hắn không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa mà bế Khiết Băng ra ngoài
xe, phóng như điên đến bệnh viện. Cô nằm trong phòng cấp cứu, Cao Minh
Viễn ở bên ngoài do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Thẩm
Hạo Khanh.
Gần một tiếng đồng hồ sau hắn mới đến, Khiết Băng lúc này cũng được đẩy
ra ngoài, đưa về phòng bệnh. Thẩm Hạo Khanh bước nhanh đến chỗ Cao Minh
Viễn, nắm lấy cổ áo hắn ta, bộ dạng thiếu kiên nhẫn mà chất vấn:
“Cao Minh Viễn, rốt cuộc cậu đã làm gì Khiết Băng? Tại sao cô ấy lại thành ra nông nỗi này?”
“Sao? Bây giờ mới biết lo lắng cho vợ mình ư? Thẩm Hạo Khanh, có trách
phải trách anh bỏ cô ấy ở lại một mình. Đúng là người đàn ông tệ bạc.”
Cao Minh Viễn nắm chặt tay thành nắm đấm, dằn lòng kìm nén cơn giận. Đây là bệnh viện, hơn nữa Khiết Băng còn chưa tỉnh lại, nên hắn không muốn
đôi co với người đàn ông kia.
Thẩm Hạo Khanh ngồi xuống ghế, mặt cuối gầm. Hắn hít thở đều, cố gắng
giải phóng cảm xúc tiêu cực. Đến khi bình tĩnh trở lại, hắn lên giọng
cảnh cáo:
Thẩm Hạo Khanh ngồi xuống ghế, mặt cuối gầm. Hắn hít thở đều, cố gắng
giải phóng cảm xúc tiêu cực. Đến khi bình tĩnh trở lại, hắn lên giọng
cảnh cáo:
“Cao Minh Viễn, cậu tốt nhất đừng có ý gì với Khiết Băng. Nếu không, đừng trách tôi vô tình."
“Hơ hơ…” Cao Minh Viễn cười lớn, trong tiếng cười mang theo hàm ý khinh bỉ.
Thẩm Hạo Khanh có quyền nói ra câu nói đó sao?
“Không phải anh cũng đang dây dưa cùng người phụ nữ khác ư? Kẻ như anh làm gì có tư cách cấm cản người khác. Nực cười!”
Thẩm Hạo Khanh im bặt, không còn lời nào để biện minh cho mình. Cao Minh Viễn liếc nhìn Khiết Băng đang nằm trên giường bệnh, rồi nhìn sang
người đàn ông kia, khẽ thở dài.
“Thẩm Hạo Khanh, anh chắc là mình chọn đúng người chứ?”
Thẩm Hạo Khanh đến rồi, Cao Minh Viễn cũng không tiện ở lại. Lúc hắn ta
rời khỏi phòng, người đàn ông kia mới nhíu mày suy nghĩ về câu nói đó,
nhưng có nghĩ nhiều thế nào hắn cũng không thể hiểu em trai mình đang ám chỉ điều gì.