Khiết Băng cầm theo hộp quà trở về biệt thự, Thẩm Hạo Khanh cứ tưởng
người đàn ông kia mua cho cô, liền không chút do dự ném thẳng nó vào sọt rác.
Bề ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng, cao ngạo, song vẫn đi tìm hộp sơ cứu y tế
đến bên chỗ Khiết Băng, giúp cô xử lý vết thương ở đầu gối.
“A, đau quá! Anh nhẹ một chút…”1
Khiết Băng càng xin hắn nhẹ tay lại, Thẩm Hạo Khanh càng dí mạnh que
bông tẩm thuốc vào vết thương của cô. Hắn phải trừng phạt Khiết Băng vì
dám chống đối hắn, còn trốn khỏi nhà đi chơi với người đàn ông khác mới
được!1
“Biết đau thì ban đầu nghe lời đi? Cô ngoan ngoãn ở nhà thì có thành ra
như thế này không?" Thẩm Hạo Khanh vừa nói vừa hậm hực quăng que bông
vào sọt rác phía đối diện.
Khiết Băng cúi thấp mặt để hối lỗi. Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, Thẩm Hạo Khanh đâu cần phải hung dữ như vậy?
Hắn lúc nào cũng thế, chưa từng dịu dàng với cô bao giờ…
“Em xin lỗi.” Khiết Băng hạ thấp giọng.
“Không cần xin lỗi. Tối nay cô ngủ ngoài ghế sofa đi, xem như là hình phạt.”
Đôi mắt Khiết Băng mở to, gương mặt bày ra biểu cảm đáng thương nhìn về
phía người đàn ông kia. Hắn vẫn không chút động lòng, dứt khoát bắt cô
chịu phạt.
“Em biết rồi.” Cô rầu rĩ đứng dậy, lủi thủi xuống phòng ăn dùng bữa tối.
Thẩm Hạo Khanh thấy hơi xót, nhưng vẫn phải cứng rắn một lần. Nếu hắn
không phạt Khiết Băng, sau này uy nghiêm của hắn sẽ để đâu chứ?1
Hắn trở về phòng đọc sách, đúng lúc điện thoại trên bàn rung lên. Thẩm
Hạo Khanh nhíu mày nhìn số máy lạ trên màn hình, bởi vì có khá ít người
biết số điện thoại riêng tư của hắn.
Ắt hẳn là người quen, Thẩm Hạo Khanh mở máy lên nghe thử.
“Hạo Khanh…” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia.
Thẩm Hạo Khanh hơi mất tập trung, dù rằng giọng nói kia vô cùng quen thuộc, nhưng hắn vẫn hỏi lại:
“Là ai?”
Ở phía bên kia, Ninh Khiết Quỳnh có chút ngạc nhiên. Thật sự Thẩm Hạo Khanh không nhận ra giọng nói của cô ta ư?
“Hạo Khanh, em còn chưa đi được một tháng, anh đã chóng quên giọng em rồi sao?”
“Khiết Quỳnh, là em?” Thẩm Hạo Khanh hỏi lại.
Ninh Khiết Quỳnh cười khẩy, âm thanh phát ra đủ để hắn nghe thấy. Thẩm
Hạo Khanh tìm đủ mọi cách để ép cô ta về nước, bây giờ hắn đạt được ý
nguyện rồi, lại trở nên hờ hững như vậy.
Cô ta về Ninh gia được ba ngày, sau đó lại bỏ đi mất. Bởi vì cô ta vẫn ở trong nước, nên Thẩm Hạo Khanh chưa vội đi tìm. Hắn muốn Ninh Khiết
Quỳnh là người chủ động tìm đến mình.
Hoặc cũng có thể Thẩm Hạo Khanh thật sự còn có suy nghĩ khác, giống như
việc làm sao để hai chị em nhà họ Ninh gặp nhau mà không xảy ra bất đồng vậy. Kỳ thực đối với Khiết Băng, hắn đã có rung động…
Nhưng lời hứa năm xưa vẫn còn đó, Thẩm Hạo Khanh không thể nói bỏ là bỏ được!
Hắn chờ một lúc lâu, đầu dây bên kia vẫn chìm trong im lặng, đành phải cất lời:
“Khiết Quỳnh, hiện tại em đang ở đâu?”
Ninh Khiết Quỳnh đứng ngoài ban công, ngước nhìn bầu trời đêm ngập tràn
sao sáng, khóe môi đỏ thẫm cong vút lên thật đẹp. Thời gian qua cô ta
thuê một căn biệt thự ở vùng ven thành phố S, tận hưởng chuỗi ngày nghỉ
dưỡng an nhàn.
Lần này Ninh Khiết Quỳnh gọi cho Thẩm Hạo Khanh là muốn thử lòng hắn. Cô muốn xem hắn có thật sự yêu mình không? Hay giống như lời của Dương
Trạch nói, rằng người đàn ông kia đang cùng Ninh Khiết Băng sống rất
hạnh phúc.
Lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trên tay, Ninh Khiết Quỳnh bắt đầu đưa ra điều kiện:
“Hạo Khanh, nếu như trong vòng ba ngày anh có thể tìm ra em, vậy em sẽ đồng ý gả cho anh.”
Thẩm Hạo Khanh hơi ngập ngừng, lát sau mới gật đầu đồng ý. Hắn tự chấn
chỉnh suy nghĩ của mình, nhắc nhở bản thân mình rằng cô bé năm xưa chính là Ninh Khiết Quỳnh.
“Được, chờ anh.”1
Hắn tắt máy, hướng tầm mắt về phía cây tử đằng dưới sân vườn. Ánh trăng
sáng chiếu rọi khu vườn tăm tối, phảng phất thứ ánh sáng ảo diệu lên
những chùm hoa tím biếc.
Thẩm Hạo Khanh thở dài thườn thượt, trong lòng hắn đang cảm thấy rất lạ lẫm.
Không hiểu vì sao bản thân lại có thể rung động trước Khiết Băng nhanh đến như vậy.
Chỉ là hắn không muốn thừa nhận, càng không thể thừa nhận…
Ngồi đọc báo cáo kinh doanh trong tâm trạng rồi bời, Thẩm Hạo Khanh
không thể nào tập trung được. Hắn ra ngoài phòng khách uống nước, đúng
lúc nhìn thấy Khiết Băng đang ngồi xem truyền hình, liền nói một câu:
“Khiết Quỳnh đồng ý quay về bên tôi rồi.”
Nghe xong câu nói kia, Khiết Băng như chết lặng, bày tay nắm chặt lấy
gấu váy, không ngừng run rẩy. Tại sao đúng lúc tình cảm giữa cô và Thẩm
Hạo Khanh có chuyển biến tốt đẹp, chị cô lại quay về chứ…
Cô nén chặt cảm xúc trong lòng, gật nhẹ đầu một cái. Thẩm Hạo Khanh không nói gì thêm, uống nước xong thì hắn về phòng.
Đêm đó, Khiết Băng ôm gối ra ngoài sofa ngủ. Cô cứ trằn trọc mãi, bồn
chồn mà ngồi thu mình lại vào một góc. Khiết Băng tựa đầu tựa vào lưng
ghế sofa, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà.
Tiếng bước chân từ cầu thang truyền xuống, chẳng mấy chốc Thẩm Hạo Khanh đã đứng trước mặt Khiết Băng. Cô ngước lên nhìn hắn, còn chưa mở lời
hắn đã lên tiếng trước.
“Vẻ mặt kia là thế nào? Ninh Khiết Băng, đừng nói là cô đang đau lòng nhé?”
Khiết Băng mím môi, ánh mắt nhìn sang chỗ khác để né tránh hắn. Thẩm Hạo Khanh bước thêm một bước, quỳ xuống nâng cao cằm cô gái nhỏ, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình.
“Nói!” Hắn ra lệnh.
Cô hất nhẹ tay hắn ra, cắn môi thật chặt. Trước sự chờ đợi của người đàn ông kia, Khiết Băng từ từ mở miệng:
“Không, em không sao…”
Khiết Băng khẽ sụt sịt, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. Nếu thật
sự trong lòng Thẩm Hạo Khanh chỉ có mình Ninh Khiết Quỳnh, cô còn có
cách nào khiến hắn rung động chứ?
Cô hất nhẹ tay hắn ra, cắn môi thật chặt. Trước sự chờ đợi của người đàn ông kia, Khiết Băng từ từ mở miệng:
“Không, em không sao…”
Khiết Băng khẽ sụt sịt, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh. Nếu thật
sự trong lòng Thẩm Hạo Khanh chỉ có mình Ninh Khiết Quỳnh, cô còn có
cách nào khiến hắn rung động chứ?
Cô ngước mặt nhìn lên trần nhà, ngăn dòng nước mắt đang chực trào chảy
ra. Thấy Thẩm Hạo Khanh vẫn còn đứng ở đó, Khiết Băng liền nặn ra một nụ cười méo mó, thở phào:1
“Chỉ là giao kèo một tháng vẫn chưa kết thúc. Hạo Khanh, anh kiên nhẫn
chờ thêm một thời gian, sau khi giao kèo kết thúc, chúng ta sẽ ly hôn…”
“Ừ.” Hắn đáp ngắn gọn.
Bỏ mặc cô một mình ngoài phòng khách, Thẩm Hạo Khanh rảo bước quay về
phòng ngủ. Đứng trên tầng hai nhìn xuống dưới, hắn bất đắc dĩ lại thở
dài.
Không biết vì sao nghe hai chữ “li hôn” từ miệng của Khiết Băng, hắn lại thấy đau lòng đến lạ…